Thê Chủ Dịu Dàng

Chương 60: Chương 60: Oan gia ngõ hẹp.




Năm ngày đã qua mà Quân Nhược Thủy và Thư Ngâm vẫn chưa về.

Mục Tĩnh Tuyết cũng không có trở lại. Nhà to như vậy, chỉ có Tĩnh và Kim thẩm cùng với mấy người Tô Tử Bội, vắng vẻ không một tiếng động.

Dù sao thân thể của Thanh Văn và Tử Phi cũng suy nhược, mặc dù được uống thuốc an thần, từ thành Lâm Giang đến đây đều ngủ ngon giấc nhưng vẫn tổn thương nguyên khí nặng nề, lúc tới đây hai người đều yếu ớt nằm ở trong phòng bệnh. Tô Tử Bội ngồi một mình ở trong phòng, dựa vào cửa sổ, nhìn rừng mai ở bên ngoài. Còn chưa tới thời điểm hoa mai nở rộ, cỏ cây thưa thớt, trống rỗng lọt vào trong tầm mắt. Gió vẫn lạnh lẽo như cũ, Tô Tử Bội mặc áo trong màu trắng đứng đón gió, hình như chỉ có thân thể rét lạnh mới có thể làm vơi bớt khẩn trương và lo lắng trong lòng hắn.

Hoàng cung xanh vàng rực rỡ đó, đừng nói hắn không có cách nào đi vào, cho dù là mấy vị hoàng nữ cao quý cũng không có cách nào tiến vào tẩm cung của Nữ hoàng. Tất cả tin tức trong cung đều đã bị phong tỏa, phố lớn ngõ nhỏ, quan viên và dân chúng cũng chỉ phỏng đoán nói mò.

Nữ hoàng triền miên trên giường bệnh, không cách nào vào triều, tạm do Phượng Hhu thay mặt xử lí triều chính.

Triều thần cẩn thận nơm nớp lo sợ vẫn như cũ, nếu như giao cho một vị hoàng nữ thay mặt xử lí triều chính, như vậy họ sẽ biết hướng nào và dựa vào. Hôm nay tình thế vẫn không rõ như cũ, không khí trong triều đình cũng rất khẩn trương căng thẳng, nói nhiều sai nhiều, làm nhiều lỗi nhiều, tất cả mọi người đều ngậm miệng im lặng, nếu không có chuyện lớn gấp gáp, thì không ai muốn viết tấu chương cả.

Này năm ngày, mặc dù Tĩnh nói Quân Nhược Thủy ở lại trong cung chữa bệnh cho Nữ hoàng, nhưng từ xưa đến nay Quân Vương thay đổi sắc mặt như lật sách, nếu bệnh của Nữ hoàng đang ở thời kỳ cuối, không đủ sức xoay chuyển cả đất trời, vậy Quân Nhược Thủy có thể bị giận chó đánh mèo, bị giáng tội hay không đây? Nàng ở trong cung có tốt hay không? Nàng có thể an toàn trở lại đây hay không? Tô Tử Bội ngày đêm lo lắng, mỗi ngày đều bảo Tĩnh ra ngoài tìm hiểu tin tức. Nhưng tất cả đều là vô ích, tin tức trong cung bị phong tỏa đến một giọt nước cũng không lọt.

Thanh Văn hầu ở bên cạnh Tô Tử Bội, nước mắt lưng tròng nhìn Tĩnh, hi vọng nàng có thể mang nhiều tin tức trở lại, thậm chí hi vọng nàng có thể mang theo Quân Nhược Thủy trở lại. Tử Phi đơn thuần, nhưng cũng từ từ cảm thấy một số khác biệt.

Cuối cùng, lại là Tô Tử Bội cười an ủi bọn họ: “Đừng lo lắng, Nhược Thủy chỉ chẩn bệnh cho Nữ hoàng mà thôi. Chúng ta phải tin tưởng y thuật của nàng.”

Tử Phi gật đầu một cái, đồng ý nói: “Đúng vậy, kể từ khi ta uống thuốc Nhược Thủy cho, thân thể tốt hơn rất nhiều.”

Thanh Văn miễn cưỡng cười cười. Tất nhiên cũng hiểu không có tin tức chính là tin tức tốt nhất. Chẳng qua không thấy Quân Nhược Thủy trở lại, dĩ nhiên là khó có thể an tâm.

Một mình hắn đứng nghiêm phía trước cửa sổ, gió lạnh thổi vào làm sắc mặt Tô Tử Bội có chút trắng bệch, hắn nhẹ nhàng ho khan một cái, cổ họng xông lên mùi vị ngai ngái. Trong lòng hắn khẽ run sợ, sau đó dùng khăn lụa che môi, nhìn lại thì khăn lụa đã dính vết máu đỏ tươi. Hắn có chút kinh hoảng nhìn khăn lụa trên tay, trong ánh mắt toát ra buồn bã mơ hồ. Sững sờ thật lâu, hắn xoay người lại phủ thêm một cái áo choàng màu trắng, chậm chạp ra khỏi phòng.

“Tĩnh, đừng theo ta.” Tô Tử Bội nói với Tĩnh đang đi theo mình không xa không gần.

Tĩnh gật đầu, ngay sau đó lui ra.

Tô Tử Bội bảo Kim thẩm lập tức chuẩn bị xe, ngồi xe ngựa đến tửu lâu Kim Triêu Túy.

Tô gia cũng có hai cửa hàng ở kinh thành, một là tiệm trà, Lăng Vân kinh doanh trà do chính mình làm ra, là cửa hàng mới mở vào năm nay, còn lại là tửu lâu Kim Triêu Túy, là chi nhánh của tửu lâu Kim Triêu Túy ở thành Lâm Giang. Hai nhà thương hào Mỗi ba tháng quản sự của hai cửa hàng này sẽ tới Thành Lâm Giang hồi báo tình hình kinh doanh và nộp sổ sách lên. Tính ra, bây giờ đã cách cuộc họp quản sự lần trước hơn hai tháng. Đúng lúc này, Tô Tử Bội có thể đi dò xét xuống. Trước kia thỉnh thoảng hắn cũng sẽ theo mẫu thân ra ngoài kiểm tra các cử hàng của mình. Bây giờ mẫu thân đã qua đời, hắn muốn dùng vai của mình để gánh vác gánh nặng của Tô gia.

Mờ mịt nhìn quang cảnh kinh thành chợt lóe lên bên ngoài xe ngựa, lần đầu tiên hắn biết cái gì gọi là nóng ruột nóng gan ăn ngủ không yên, kinh thành có phồn hoa hơn nữa thì ở trong mắt hắn cũng là mờ mịt, khắp nơi chẳng qua là cảnh hoang tàn. Chỉ vì, không có người kia ở bên cạnh, nhìn thấy gì cũng không hăng hái được, tất cả đều trở nên đáng ghét.

Nhược Thủy, bây giờ ngươi đang làm gì? Lúc nào thì có thể trở về? Ta chờ ngươi, vẫn luôn chờ đợi ngươi.

Có phải chữ chờ đó đã nói sai rồi hay không, một câu thành sấm, chờ đợi sẽ chẳng bao giờ thành. Một ngày lại một ngày trôi qua, trong lòng Tô Tử Bội càng hốt hoảng, lo sợ, nghi hoặc. Mặc dù Tĩnh vô cùng trấn định nói cho bọn hắn biết, phu nhân sẽ bình an vô sự trở về. Nhưng mà có thể tin tưởng ai đây? Tĩnh, đủ để tin tưởng sao?

Dưới tình huống khẩn trương như thế, cho dù là tửu lâu cũng tương đối yên tĩnh. Chẳng qua là nhiều hay ít thì vẫn còn có chút hi vọng, có thể nghe được một chút tin tức về triều đình.

Kim Triêu Túy quản sự Mạnh Giảo mang theo một xấp sổ sách tiến vào một nhã gian độc lập ở lầu ba, đặt lên bàn: “Thiếu gia, đây là sổ sách của gần hơn hai tháng, mời xem qua.”

“Mạnh di, ta cũng chỉ tới đây ngồi một chút mà thôi.” Tô Tử Bội dựa vào song cửa sổ, quay đầu cười nhẹ với Mạnh Giảo. Khuôn mặt của hắn hơi tiều tụy, sắc môi có chút nhạt màu, nụ cười xinh đẹp lại có vẻ bi thương và ưu sầu. Mạnh Giảo có chút đau lòng nhìn hắn, nói: “Thiếu gia, đóng cửa sổ lại đi. Thời tiết ở phương Bắc rất lạnh, thân thể nam tử lại yếu đuối, chịu không nổi gió rét này.”

“Cám ơn ngươi, Mạnh di, ta rất khỏe, chỉ là không hợp khí hậu một chút mà thôi.” Tô Tử Bội trấn an nàng ta. Mạnh Giảo là người quen cũ của Tô Mô Bình, từng được Tô gia giúp đỡ, sau đó lại trở thành quản sự cho Tô gia, ở hai cửa tiệm ở kinh thành. Đối với Tô Tử Bội mà nói, nàng ta cũng coi là người rất gần gũi.

Mạnh Giảo dùng vẻ mặt lo lắng nhìn hắn một chút: “Vậy thiếu gia xem sổ sách đi, ta đi làm việc trước.”

Tô Tử Bội gật đầu một cái. Giờ phút này hắn chỉ muốn ngồi yên lặng chờ đợi một mình.

Từ cửa sổ nhìn xuống, người ở dưới lầu rất thưa thớt, việc kinh doanh của các tửu lâu cửa tiệm khác cũng rất ảm đạm. Trên bàn là một bình trà Trăn sơn ngân châm nóng hổi, do gió lạnh thổi vào mà dần dần trở nên lạnh lẽo. Tô Tử Bội đờ đẫn dựa vào cửa sổ, không nói gì nhìn mấy người đi đường, suy nghĩ lại càng bay xa.

Đột nhiên, cửa nhã gian bị đẩy ra một cách thô lỗ, cắt đứt suy nghĩ của Tô Tử Bội. Hắn có chút ngây ngô chầm chậm quay đầu lại, nhìn Long Hạo Vân chậm rãi từ ngoài cửa đi tới, rốt cuộc ánh mắt đờ đẫn, không có thần thái cũng khôi phục, trong nháy mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.

“Không ngờ lại là ta ư, Tử Bội?” Long Hạo Vân khẽ nhếch mép lên, ưu nhã ngồi xuống đối diện với Tô Tử Bội. Mấy người tùy tùng đều theo ánh mắt của nàng ta lui ra ngoài giữ cửa.

Sau khi kinh ngạc trong chốc lát thì Tô Tử Bội bình tĩnh lại, lạnh lùng nhìn nữ tử xinh đẹp như hoa, phong lưu tuấn mỹ trước mặt. Trong mắt của hắn không còn nhớ nhung như trước, không còn si mê mà mang theo khoảng cách, lễ phép và hờ hững, khiến Long Hạo Vân Tâm không cam lòng và tức giân, trong mắt nàng ta không khỏi thoáng qua ánh sáng âm u. Nàng ta hơi híp mắt lại, quan sát nam tử ở trước mặt, sắc mặt tái nhợt tiều tụy, vẻ mặt tiêu điều uể oải, giữa hai lông mày mang theo sầu lo, khiến vẻ cường hãn lộng quyền thường ngày biến thành nhu nhược vô dụng. Hắn yêu Quân Nhược Thủy nhưng lại không có được tình yêu của nàng sao?

“Quả thật không ngờ lại gặp Vương Gia ở chỗ này.” Tô Tử Bội nhàn nhạt nói, hình như nàng ta chỉ cũng chỉ là một người qua đường, không có gì khác nữa. Thì ra là ở trong mắt của hắn, nàng ta đã trở thành một người xa lạ.

Long Hạo Vân tự rót cho mình một ly trà ngân châm thơm ngát, giơ tay nhấc chân cũng ưu nhã vô cùng. Sau đó, nàng ta khẽ nhấp một cái, hơi nhếch miệng, nhẹ nhàng cười, nói: “Cách ngàn dặm lại gặp được cố nhân, chẳng phải là nên nói chuyện gì vui vui sao? Tiểu nhị, cho một bầu Kim Triêu Túy.”

Kim Triêu Túy, Kim Triêu Túy, hôm nay có rượu hôm nay say. Tô Tử Bội cười nhạt, không có phản đối. Vốn không muốn mượn rượu giải sầu, chẳng qua hôm nay như vậy, hắn cảm thấy mình rất vô dụng, ngoại trừ lo lắng và chờ đợi thì hắn không tìm được bất kỳ cách nào để giúp nàng. Có lẽ giờ phút này nàng đang bị hành hạ và đau khổ ở trong hoàng cung, cho nên hắn nguyện ý chịu gió rét, nguyện ý tự giày vò mình, chỉ vì không muốn mình tốt hơn nàng.

Hắn vốn không phải là nam nhân hiền thục lương đức không uống rượu, nếu Long Hạo Vân muốn uống rượu, như vậy hắn sẽ theo đến cùng.

Tiểu nhị rất vui vẻ đưa lên một bầu rượu Kim Triêu Túy. Nhẹ nhàng mở bình rượu ra liền ngửi thấy mùi rượu nồng nặc xông vào mũi.

Long Hạo Vân mỉm cười, rót cho Tô Tử Bội và mình một ly, sau đó nâng chén nói: “Tử Bội, vì chúng ta vô tình gặp gỡ, cạn một ly.”

Tô Tử Bội không nói gì, bưng ly rượu lên, biết rõ lúc này thân thể không thể uống rượu, nhưng lý trí đã không cách nào gò bó được chính mình. Uống cạn một ly, lại rót thêm cho mình một ly nữa, uống một hơi cạn sạch. Khóe mắt liếc nhìn thấy ánh mắt thâm trầm của Long Hạo Vân, bộ dạng nàng ta giống như đang vận sức chờ phát động. Hắn hơi nghiêng người lui về phía sau, khó khăn né tránh tay của nàng ta.

“Tử Bội, theo ta trở về đi.” Mặt Long Hạo Vân không đổi sắc, tự nhiên giống như việc mặt trời mọc ở phía Đông.

Tô Tử Bội cười nhạt: “Ta là người đã có thê chủ, xin hỏi Vương Gia, ta lấy thân phận gì đi theo ngươi đây?”

“Một tờ hưu thư*, lập tức có thể cắt đứt quan hệ của ngươi và Quân Nhược Thủy. Chuyện này có khó khăn gì?” Long Hạo Vân khinh thường, rất tao nhã nâng chén, ngửa đầu uống cạn.

*= giấy ly hôn

“Nhưng ta đã là người của Quân Nhược Thủy.” Khóe miệng Tô Tử Bội nở một nụ cười châm chọc, giống như rất đáng tiếc nói.

Long Hạo Vân hơi dừng lại.

Giễu cợt trong mắt Tô Tử Bội càng thêm rõ ràng, hắn nói tiếp: “Chắc hẳn Vương gia cũng biết ta đã trúng Cách Mị. Chẳng qua Cách Mị đồng thời cũng khiến cho thủ cung sa của ta biến mất. Cho nên thời điểm gả cho Quân Nhược Thủy, ta vẫn còn là xử nữ.”

“Khó trách, ngươi đối với nàng ta...... Thì ra là tác dụng Cách Mị.” Long Hạo Vân bừng tỉnh hiểu ra, hung hăng nhìn hắn, âm u nói.

Tô Tử Bội không phủ nhận, chỉ có cách làm cho nàng ta nghĩ hắn và Quân Nhược Thủy đã có da thịt thân thiết thì mới có thể bảo vệ mình an toàn. Nếu như bị nàng biết bây giờ hắn vẫn còn là xử nữ, như vậy hậu quả có thể đoán được. Từ trước đến giờ nàng ta vẫn là người vì đạt được mục đích mà không từ một thủ đoạn nào.

Long Hạo Vân cười âm trầm: “Như vậy ngươi thì càng có chỗ hữu dụng rồi. Hẳn ngươi cũng muốn biết, đối với nàng ta, ngươi chỉ là một nam nhân có cũng được không có cũng được hay là người quan trọng nhất trong lòng nàng ta.” Lời còn chưa dứt, chưởng của nàng ta đã quét về phía hắn.

Nàng ta muốn bắt hắn? Trong lòng Tô Tử Bội thoáng hiểu rõ, thân thể nhẹ nhàng tránh khỏi.”Ngươi muốn dùng ta để uy hiếp nàng?”

Long Hạo Vân cũng không trả lời, sửa sang lại vạt áo, nhàn nhạt gọi ra ngoài cửa: “Cầm Âm.”

Triệu Cầm Âm nghe tiếng đẩy cửa đi vào, phong thái mềm mại, thời tiết rét lạnh, thế nhưng hắn lại chỉ mặc một bộ y phục lụa mỏng màu đỏ tím, mắt sáng long lanh, cực kì quyến rũ. Hắn cười xinh đẹp, yếu ớt, nhưng nụ cười kia lại khiến cho thần kinh củaTô Tử Bội căng thẳng, cảnh giác nhìn hắn. Nam tử này là hoa hồng có độc, đẹp thì đẹp thật nhưng toàn thân lại lộ ra hơi thở âm u nguy hiểm.

Triệu Cầm Âm cười đến gần, sau đó thình lình ra tay nhanh như tia chớp, Tô Tử Bội lập tức đưa tay ra ngăn cản, sau đó hai người giao đấu ở trong gian phòng nho nhỏ. Võ công của Triệu Cầm Âm xuất xứ từ Nam Cương, rất quái dị, rõ ràng Tô Tử Bội rơi vào thế yếu, bị Cầm Âm đánh một chưởng vào ngực. Hắn khạc ra một ngụm máu tươi. Ngực đau nhức khiến đầu óc hắn choáng váng, trước mắt tối đen, mơ hồ không rõ. Hắn dùng lực vịn lấy bàn, cố gắng tỉnh táo, không để cho mình ngã xuống. Vậy mà Triệu Cầm Âm lại không cho hắn cơ hội thở dốc, chỉ thấy hắn ta cười mềm mại đáng yêu một tiếng, ngay sau đó đánh một chưởng mạnh mẽ, rốt cuộc Tô Tử Bội chống đỡ không được nữa, từ từ té xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.