Thê Cư Nhất Phẩm

Chương 12: Chương 12: Mối lo ngầm




Rửa xong, Đinh Nhu bê nước đi đổ, vừa vặn nhìn thấy trong phòng Lam Tâm mơ hồ có ánh nến. Đinh Nhu gõ cửa sổ: “Lam Tâm! Không được thức đêm, mau đi ngủ đi!”

“Vâng, thưa Lục tiểu thư!” Đinh Nhu đợi cho đến khi ánh nến tắt rồi mới đi về phòng mình. Trước khi bước vào phòng, Đinh Nhu còn dặn: “Lam Tâm! Ta không cho ngươi thức đêm cắt giấy. Nếu ngày mai không có tinh thần, ta sẽ không vui. Làm việc phải chú ý tới hiệu suất, hiểu không?”

Lam Tâm âm thầm lè lưỡi. Lục tiểu thư càng ngày càng thông minh! Lam Tâm bỏ ý định nhờ ánh trăng cắt giấy đi, leo lên giường. “Nô tỳ nhớ rõ!” Từ trước tới giờ vẫn làm nô tỳ như Lam Tâm lại có được sự quan tâm của Lục tiểu thư liền cảm động đến rơi nước mắt, sẵn sàng chịu chết vì Lục tiểu thư.

Thấy vậy, Đinh Nhu mới yên tâm trở về phòng. Ngày mai sẽ nói với Lam Tâm những cái hại của thức đêm. Thân thể là tiền vốn, bạc sẽ có lúc kiếm, nhưng thân thể ốm yếu rồi có bạc cũng không mua lại được. Đến lúc bước vào phòng, nhìn thấy Liễu thị đang mỉm cười, thêu trong ánh nến, Đinh Nhu càng cảm thấy bất đắc dĩ. Xem ra còn cần giáo dục cả Liễu thị nữa. Đinh Nhu bá đạo* lấy đồ thêu từ trong tay Liễu thị ra, ném vào trong giỏ.

Liễu thị mờ mịt không hiểu tại sao: “Con giận gì nương sao?” Rõ ràng là nữ nhi không phản đối nàng bán đồ thêu cơ mà. Đinh Nhu leo lên giường, đến bên Liễu thị. Với kẻ ác, nàng có thể tức giận mắng lại, nhưng với người mẹ toàn tâm toàn ý vì tốt cho mình như Liễu thị thì Đinh Nhu không biết làm sao. Nếu nói với Liễu thị là việc này tổn thương thân thể, lấy tính tình của nàng nhất định sẽ không nghe. Đinh Nhu buồn rầu nói: “Nương vất vả như vậy chứng tỏ con rất vô dụng. Nương làm thế tới lúc thân thể không tốt, tương lai nữ nhi biết dựa vào ai?”

Đinh Nhu cảm thấy chua xót, đáng lẽ rơi vào giọt nước mắt là tốt nhất. Nhưng từ khi hiểu chuyện, Đinh Nhu chưa từng khóc rồi. Ngay cả sóng to gió lớn đến mấy cũng vượt qua rồi, Đinh Nhu làm sao giả ngoan giả khóc được? Vì đạt tới hiệu quả tốt, Đinh Nhu không rơi được nước mắt nên đành quay người ra sang một bên, giả vờ buồn bã. Liễu thị đau lòng nữ nhi, ôm lấy nàng từ phía sau rồi nói: “Nương sẽ không cố sức thêu nữa! Tiểu Nhu ngoan! Nương sẽ ở cạnh Tiểu Nhu, ở cạnh con mãi!”

Thì ra đôi khi tỏ ra yếu mềm một chút cũng có thể đạt được mục đich. Nếu là trước kia, Đinh Nhu tuyệt đối sẽ không dùng biện pháp này. Ở trong vòng tay ôm ấp của Liễu thị, Đinh Nhu nghĩ lại... Phải chăng trước kia nàng quá mạnh mẽ, thiếu nữ tính?

“Tiểu Nhu, ngủ đi thôi!”

“Vâng!”

Đinh Nhu chợt nghĩ ra, nhân cơ hội này nên nói gì với Liễu thị. Đinh Nhu cũng không còn là Đinh Nhu trước kia, đôi lúc sẽ làm ra nhiều hành động, ý nghĩ kỳ lạ. Liễu thị là người gần gũi với nàng nhất, chỉ cần không ngốc sẽ phát hiện ra Đinh Nhu khác lạ. Đến lúc đó nghĩ lệch lạc lại đi mời đạo sĩ hòa thượng đến hàng yêu tróc quỷ. Đinh Nhu không tin đạo sĩ hòa thượng nhưng nếu Liễu thị làm vậy thì tình cảm sẽ bị tổn thương. Đinh Nhu tỉnh táo suy nghĩ một chút rồi đem mọi biến hóa đổ cho quỷ sai. Dù sao cổ nhân cũng rất tin tưởng vào quỷ thần, tin tưởng linh hồn rời khỏi cơ thể sẽ hình thấy được những nhân vật trong truyền thuyết ấy. Đinh Nhu đổ lên người bọn họ cũng là phù gặp, đằng nào cũng là chết đi mà sống lại được.

Nghĩ ra những gì cần nói, Đinh Nhu liền ngẩng đầu lên, đôi con mắt có chút do dự, sợ hãi... Biểu hiện này tuyệt đối ngang ngửa với diễn viên được giải Oscar. Liễu thị ôm lấy nữ nhi, khẽ hỏi: “Có phải Tiểu Nhu có chuyện muốn nói với nương hay không?”

“Liệu ngài có ghét bỏ con không?”

“Có phải Tiểu Nhu không thích nương vì nương không cho Tiểu Nhu thân phận đích xuất* được hay không? Nương... Nương thẹn với Tiểu Nhu.” Liễu thị lại chuẩn bị rơi lệ, Đinh Nhu không thể mềm yếu do dự được, mạnh mẽ nói: “Đừng khóc! Nương! Ngài đừng có khóc nữa!”

Mặc dù Liễu thị khóc cũng rất dễ nhìn. Liễu thị cũng mới hai lăm, hai sáu tuổi, có thể có Đinh Nhu, được thăng làm di nương, dung mạo đương nhiên là cũng được. Nhưng Đinh Nhu không thích nhìn nữ nhân rơi lệ. Cảm thấy thân thể Liễu thị cứng đờ, Đinh Nhu lại ôm lấy Liễu thị, nhẹ giọng an ủi: “Nương! Con không có ý trách ngài! Thứ nữ thì sao? Không phải chúng ta đang sống rất tốt hay sao?”

“Nhưng con không thể quay về Đinh Phủ, làm sao có thể lập gia đình.” Nếu như da mặt dày đi năn nỉ xin xỏ có thể làm cho đại phu nhân hồi tâm chuyển ý, đón Đinh Nhu về thì Liễu thị đã làm thế rồi. “Nương nói với con! Lý mẹ ở thôn trang thoạt nhìn có vẻ thô lỗ ương ngạnh nhưng chính là cháu gái đằng ngoại của Lý mẹ, người hầu đắc lực nhất bên người phu nhân. Hay là nhờ nàng nói một chút với Lý mẹ, để bà ấy nói mấy lời trước mặt phu nhân, đừng để cho phu nhân quên Tiểu Nhu là được. Lý mẹ ở thôn trang vốn tham tiền, đợi cắt giấy bán xong, ta sẽ đi tìm bà ấy.”

“Đừng! Nương đừng có đi!”

Đinh Nhu bỏ qua tính toán ban đầu, giờ cần nhất là phải ngăn cản ý định của Liễu thị. Không phải là Đinh Nhu tiếc bạc, không muốn đi đút lót mà là nàng rất hài lòng với tình trạng bây giờ. Nàng cũng không muốn trở về Đinh phủ nữa. Vận mệnh của thứ nữ phần lớn là nằm trong tay mẹ cả. Là tốt hay xấu thì thứ nữ cũng chỉ có thể nghe lệnh. Đinh Nhu không có thói quen giao vận mệnh của mình cho người khác. Cuộc sống trước mắt tuy kham khổ một chút nhưng tự do tự tại. Nếu trở về Đinh phủ, Đinh Nhu không chỉ cần chiếu cố Liễu thị mà còn phải chống lại mẹ cả. Hệ số khó khăn quá cao, không có lời.

Đinh Nhu luôn luôn làm việc có kế hoạch nên đã tính toán trước tương lại sau này rồi. Đầu tiên là tìm hiểu rõ tình hình Đại Tần, thuận tiện kiếm bạc. Sau đó thuyết phục Liễu thị bỏ trốn cũng mình. Cuộc sống tự do tự tại không tốt hay sao? Việc gì phải về Đinh phủ đấu qua đấu lại. Đinh Nhu biết rõ sự quan trọng của thực lực. Nếu không sắp xếp an toàn thì Đinh Nhu sẽ không mang Liễu thị rời đi. Lúc này, Đinh Nhu hy vọng nhất chính là Đại phu nhân nghìn vạn lần đừng nghĩ tới mình.

“Sao thế? Tiểu Nhu không muốn trở về hay sao?” Liễu thị nghi ngờ hỏi. Trước kia, trong lòng nữ nhi luôn mong chờ được trở về Đinh phủ. Tại sao bây giờ lại thay đổi. Nghĩ như vậy, Liễu thị bỗng cảm giác được Đinh Nhu đã thay đổi rất nhiều. “Tiểu Nhu, có phải quỷ sai đã nói gì với con không?”

Cơ hội tốt! Nhân cơ hội này giải quyết tất cả luôn! Đinh Nhu vội nói: “Nương, mặc dù con chỉ ngất một hồi nhưng đã nhìn thấy rất nhiều thứ! Quỷ sai cảm động, nhớ tới nương đời trước làm việc thiện tích đức nên để cho nữ nhi quay lại hiếu thuận người, để nương được sống những ngày thật tốt. Nhưng nương cũng biết nữ nhi ở Đinh phủ chỉ học cầm kỳ thi họa. Vậy nên trước lúc tỉnh lại, quỷ sai đã dạy nữ nhi rất nhiều thứ, để nữ nhi tự tìm hiểu, lĩnh ngộ.”

Đinh Nhu nhìn Liễu thị nửa tin nửa ngờ liền thấp giọng nói tiếp: “Cho dù là nương tin hay không thì quỷ sai cũng đã nói. Chỉ cần nương sống thoải mái thì nữ nhi có thể sống. Còn nếu như nương nói cho những người khác nghe chuyện này, bị Thần tiên, Phật tổ Bồ tát biết được thì quỷ sai sẽ hồn phi phách tán. Nữ nhi... Nữ nhi sẽ rơi vào biển lửa, gặp cảnh vạn kiếp bất phục...”

Nếu bị nghĩ là quỷ hồn nhập thân thì Đinh Nhu sẽ bị đốt chết, đấy không phải là rơi vào biển lửa hay sao? Miệng bị Liễu thị chặn lại, Đinh Nhu ngước mắt lên trông mòng nhìn Liễu thị. Nàng sẽ tin hay là không tin đây? Liễu thị nhìn chăm chú vào Đinh Nhu... Là nữ nhi của mình. Giúp mọi người làm điều tốt là đúng, đời trước mình là nhiều việc thiên nên quỷ sai mới giúp đỡ, nên mới có nữ nhi hiểu chuyện hiếu thuận.

Liễu thị ôm lấy Đinh Nhu, nhỏ giọng nói: “Nương sẽ không nói cho người khác nghe. Làm sao nương có thể bỏ Tiểu Nhu được! Vài ngày nữa, nương sẽ vào miếu cúng bái quỷ sai!”

Đi miếu hòa thượng bái tế quỷ sai, cũng chỉ có Liễu thị mới nghĩ ra điều này được. Đinh Nhu khẽ nhướng mày... Được rồi! Liễu thị tin tưởng. Nhưng là đường đi tới miếu dâng hương quá xa. “Quỷ sai nói, đến ngày lễ tết đốt cho hắn ít tiền vàng là được, đi tới miếu không tốt!”

Liễu thị gật đầu. Nữ nhi suy nghĩ cẩn thận chu đáo hơn nàng nhiều. “Tiểu Nhu thật sự không muốn trở về Đinh phủ sao?”

“Con không rời nương đâu!” Đinh Nhu nhích người gần hơn về phía Liễu thị. Liễu thị thở dài nói: “Vậy chúng ta cứ sống ở thôn trang thôi. Nương sẽ nghĩ mọi biện pháp để tìm cho con một gia đình khá giả. Tiểu Nhu, thật ra thì nương cảm thấy giàu sang phú quý cũng không hẳn là có phúc. Nương nhìn phu nhân làm chủ gia đình rất khó khăn...”

“Vâng! Con nghe nương!” Đinh Nhu hài lòng, tươi cười. Bỏ được quả boom này là có thể thoải mái chạy về phía cuộc sống hạnh phúc rồi!

*bá đạo [霸道]: Cường hành, ngang ngược, mạnh mẽ

*Đích: con vợ cả, thứ: con vợ lẽ, thiếp…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.