The Dark Duet Series

Chương 111: Chương 111: Chương 10.2




Giận dữ lóe lên trên gương mặt cô. “Không hề có một dấu vết vĩnh viễn nào trên người tôi cả, Reed, không hề. Anh không biết đã bao nhiêu lần anh ấy ở đó để giữ chặt tôi mỗi lần tôi chắc chắn rằng mình sẽ tan vỡ đâu. Anh ấy là một con quái vật,” cô nức nở, “Tôi biết chứ. Tôi biết, và …chuyện đó không còn quan trọng với tôi nữa.”

Phụ nữ khóc lóc khiến anh không biết phải làm gì. Họ gợi cho anh quá nhiều về mẹ đẻ của anh, nằm trên ghế trường kỷ, run rẩy và cầu xin anh tìm cách kiếm thêm thuốc cho bà. Anh thường hoảng loạn vào những thời điểm như thế, biết rằng nếu Greg về nhà và thấy mẹ, gã sẽ đánh bà rồi chuyển cơn thịnh nộ sang anh. Lúc đó anh chỉ mới bảy tuổi, nhưng anh biết cách trốn tránh trong một lúc. Anh sẽ tóm lấy áo khoác, hôn mẹ của mình, hứa sẽ quay về với thuốc của bà và rồi rời đi. Có một quý bà lớn tuổi, Bà Kavanaugh, sống cách đó vài dãy nhà. Mỗi khi mọi chuyện trở nên tồi tệ, anh sẽ ở lại nhà của bà ấy, ăn bánh quy và xem trò chơi truyền hình cho đến khi mẹ anh, hay Greg, đến tìm.

Mẹ của anh là một phụ nữ yếu đuối, một con nghiện quan tâm đến chuyện được yêu thương bởi một gã vũ phu hơn là yêu thương chính con trai mình. Matthew đã cố nhiều năm trời để giúp mẹ mình cai nghiện, nhưng đến cuối cùng, bà vẫn không thể không dùng. Vào một đêm, khi đã quá phê thuốc để có thể tự vệ, bà đã bị Greg đánh đến chến. Matthew đã không có ở nhà, anh ra ngoài cùng bạn bè, và khi trở về nhà, anh tìm thấy bà: lạnh ngắt và bất động.

Năm Matthew mười tuổi, anh đến sống với con gái của Bà Kavanaugh, Margaret, cùng chồng của bà, Richard Reed. Greg đã tự sát thay vì phải vào tù vì tội mưu sát, và Matthew chưa bao giờ vượt qua được sự bất công kia, dù cho đời anh đã được cải thiện đáng kể sau chuyện đó. Với anh, Margaret và Richard mới chính là cha mẹ thật sự. Anh cố không nghĩ về những người khác.

“Những chuyện khủng khiếp xảy đến với rất nhiều người, Cô Ruiz ạ. Không phải ai cũng biến thành một con quái vật,” anh nói.

“Không, nhưng thế giới đầy rẫy những người như thế. Giống như những đứa trẻ ở Châu Phi được dạy sử dụng súng máy và giết chóc. Một vài đứa còn không nhấc nổi súng, nhưng bọn chúng lại là những sát thủ. Chúng thì sao hả Reed? Anh có bắt chúng chịu trách nhiệm không? Anh sẽ nhốt chúng lại hay sỉ vả chúng?” Cô quệt mắt.

“Chuyện đó khác, cô biết mà. Toàn bộ lục địa đều lan tràn trình trạng bất ổn dân sự, và chính những kẻ như Muhammad Rafiq, Felipe Villanueva, và phải, cả Caleb nữa, đã khiến những đứa trẻ kia nghiện cocaine, rồi dạy chúng giết chóc. Tôi đổ trách nhiệm cho những kẻ đó.”

“Còn những người đã trưởng thành thì sao? Còn những người sống sót đủ lâu để và trở thành người lớn thì sao? Anh có thể đổ tội cho họ chỉ vì họ đã làm chuyện duy nhất mà họ biết không?” Cô phải dừng lại và thở, cơn giận khiến người cô rung lên. Anh có thể thấy điều đó trên mặt cô. Cô muốn đánh anh. “Anh có nghĩ rằng mười hay hai mươi năm nữa kể từ giờ, tôi sẽ cảm thấy bình thường, hay sống bình thường, hay có một cuộc đời bình thường, như anh không?”

Matthew thở dài cáu tiết, “Tôi không biết, Cô Ruiz. Tôi không có mấy câu trả lời kiểu đó cho cô. Chuyện đó là sai trái, những gì xảy ra với đám trẻ đó, nhưng điều đó không cho chúng quyền tự do để cưỡng hiếp và giết chóc, chỉ bởi vì chúng đã làm chuyện đó từ khi còn nhỏ. Không thể bao biện cho hành động của chúng chỉ bởi vì chúng có một tuổi thơ khốn nạn được.”

“Rồi…thì sao? Mặc xác chúng à?” cô thách thức, hai mắt mở to, “Đó điều tốt nhất anh có thể làm sao?”

Matthew nhún vai, “Tôi không thấy được sự so sánh, Cô Ruiz à. Kể cả có đi nữa, phải chăng cô đang nói với tôi rằng, nếu một trong số những đứa trẻ đó chỉa súng vào cô, nếu một trong số chúng cưỡng hiếp cô, cô vẫn sẵn lòng tha thứ cho chúng? Bởi tôi không nghĩ mình có nhiều lòng trắc ẩn thế đâu. Bất kì ai chỉa vũ khí vào tôi đều sẽ bị hạ gục. Tôi chả quan tâm nếu đó có là một Nữ Hướng Đạo Sinh chết giẫm hay không.”

Olivia cười không chút hài hước, “Anh sai mẹ nó rồi, Reed. Đó chính xác là điều Caleb sẽ nói.” Cô nhìn anh chăm chú một lúc. “Anh rất khác với Sloan; cô ấy sẽ không bao giờ nói bất kì điều gì như vậy cả.”

Matthew nhún vai, cố lấy lại bình tĩnh. Cuộc nói chuyện đã vượt ngoài tầm kiểm soát, và thật sự, nó không cần thiết lắm. “Tôi chỉ nói đúng bản chất của sự việc thôi, và tin tôi đi, cô không phải người tiên thấy khó chịu đâu.”

“Nhân nói đến chuyện đó…sao anh lại kể với Sloan chuyện tôi đã hôn anh?”

“Bởi vì cô đã làm vậy. Tiến sĩ Sloan thế nào cũng hỏi, và chuyện đó không liên quan đến tôi, nhưng lại quan trọng với cô ấy.”

Cô lại đảo mắt, “Tôi chỉ muốn làm anh phân tâm thôi. Anh không chịu đưa cho tôi tấm ảnh chết giẫm của Caleb, mà tôi thì muốn nó. Giờ thì Sloan nghĩ rằng, tôi là một người có xu hướng tình dục lệch lạc, đang cố quyến rũ một Đặc vụ FBI khốn khiếp muốn bắn các Nữ Hướng Đạo Sinh.”

Matthew mỉm cười dù không định thế, “Vậy, cô có phải không?”

“Nói với tôi, anh đang đùa đi.” Cô trừng trừng nhìn anh, vẻ hoảng hốt, thậm chí là khôi hài hiện ra trên gương mặt. “Chẳng ai lại tự thừa nhận như vậy cả.”

“Tôi đang đùa thôi. Và tôi có tự nhừa nhận thế đấy.” Cả hai người họ cùng bật cười vui vẻ, nhưng cuộc trò chuyện này còn lâu mới kết thúc, và việc mang nó về đúng hướng phụ thuộc vào Matthew, song anh lại muốn cho Livvie thời gian để đến được đó. “Cô vẫn chưa trả lời câu hỏi: Sao cô lại quan tâm tới Caleb nhiều như thế?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.