Cô thở dài trước câu hỏi kia, sự tập trung dường như lại trôi về chốn xa xăm. Khi lên tiếng, giọng cô yếu ớt và hơi buồn bã. “Anh ấy từng trò
chuyện với tôi mỗi tối. Dường như bóng tôi đã cho phép chúng tôi được
làm chính mình, được bỏ qua sự thật rằng anh ấy là kẻ bắt cóc tôi, và là kẻ chịu trách nhiệm cho tất cả những chuyện xảy ra với tôi vào ban
ngày. Nhưng anh phải hiểu, mặc cho những điều tồi tệ Caleb đã gây ra,
anh ấy cũng bảo vệ tôi nữa, theo cách của anh ấy. Mọi thứ có thể sẽ tồi
tệ hơn với tôi nếu không có Caleb.”
“Đêm đó, sau khi Celia đánh Kid bằng roi trước mặt tất cả mọi người,
Rafiq đã cố chia cắt chúng tôi. Ông ta muốn tôi ở trong phòng của ông
ta, và tôi đã sợ Caleb sẽ để điều đó xảy ra. Tôi đã nhìn thấy chuyện
Rafiq làm với Nancy. Tôi vẫn có thể nghe thấy tiếng la hét của cô ta bên tai, cảm thấy bàn tay cô ta bấu víu lấy tôi. Tôi không muốn có kết cục
như cô ta.”
“Caleb đã từ chối. Anh ấy bảo tôi sẽ la hét hàng giờ liền nếu bị tách
khỏi anh ấy. Anh ấy bảo tôi là một mối đe dọa với chính mình, và Rafiq
không hiểu tôi đủ rõ để biết được tôi cần gì. Anh ấy đã nói tất cả những điều đó bằng tiếng Anh, và lúc Rafiq với tay ra, tôi bắt đầu la hét
đinh tai nhức óc cho đến khi Caleb bế tôi lên tay. Thậm chí tôi còn lảm
nhảm kích động, bấu víu lấy anh ấy và van xin anh ấy đừng bỏ rơi tôi.
Tôi không cần phải cố nhiều để tỏ ra hoảng loạn. Vì tôi đã thật sự hoảng loạn.
“Caleb vuốt tóc tôi, và tôi từ từ thả lỏng trong tay anh ấy, thậm chí là ‘ngất đi’ nữa. Có thể là hơi quá, nhưng có hiệu quả. Felipe đã van xin
sự tha thứ của Caleb vì đã không chỉ phòng cho anh sớm hơn, sau đó gọi
quản gia đến để đưa chúng tôi về phòng Caleb.” Livvie khẽ cười khúc
khích khi nhớ lại chuyện đó, và Matthew phải tự hỏi rằng, liệu tính hài
hước của cô lúc nào cũng đen tối như thế, hay đó chính là hậu quả của
quãng thời gian cô ở cùng những kẻ tàn nhẫn.
“Ồ!” Olivia đột nhiên la lên, “Tôi nhớ ra vài chuyện. Felipe có nói với
Rafiq tàu sẽ đến trong bốn ngày nữa, và ông ta đã hỏi liệu Rafiq có muốn đi ra đó hay không, hay ông ta muốn ở lại và để người khác lo liệu.”
Matthew nghiêng người tới, bút chỉ vào tập giấy ghi chép, “Ông ta đã nói chuyện đó trước mặt cô sao?”
“Ông ta nghĩ tôi đã ngất rồi. Tôi không biết chuyện đó có quan trọng
không. Cũng đã nhiều tháng rồi, vậy nên rõ ràng chiếc tàu đó đã đến và
đi rồi, nhưng tôi nhớ chuyện đó vì tôi đã tự hỏi liệu chúng tôi có đang ở gần biển hay không, và liệu tôi có sẽ lên chiếc tàu chết giẫm đó
không.”
“Rõ ràng là chuyện đó đã không xảy ra,” Matthew nói, khẳng định sự thật.
“Không, nhưng anh đã không hỏi liệu chuyện đó có xảy ra không. Anh đã từng nói tôi phải kể cho anh mọi thứ tôi nhớ mà,” cô nói.
“Thế chuyện gì đã xảy ra?”
“Tôi không biết, nhưng Rafiq đã rời đi vài ngày sau đó, vậy nên tôi cho
rằng ông ta đã ra chỗ chiếc tàu để gặp ai đó hay thứ gì đó trên đó.”
“Chắc chắn là ma túy, Matthew nghĩ và ghi chú lại để tìm kiếm ở những
khu vực gần biển rồi thêm chúng vào danh sách các kho quân sự ở
Pakistan. Anh cũng cần phải gọi cho Sở Điều Tra Liên Bang ở Pakistan.
FIA hình như biết được gì đó; chỉ cần buộc họ thừa nhận và nói anh biết
thôi. “Còn gì hữu dụng nữa không?” anh hỏi.
“Lúc này tôi không nghĩ thêm được gì nữa. Bên cạnh đó, tôi đang kể cho anh về tôi và Caleb kia mà.”
Matthew đảo mắt. “Được thôi. Việc đó dường như giúp cô nhớ ra nhiều
chuyện, nhưng làm ơn, giảm mấy vụ tình dục lại tối thiểu dùm. Tôi thật
sự không cần nghe chi-tiết-và-tỉ-mỉ đâu.”
Olivia mỉm cười, “Đang chơi chữ à, Reed?”
“Không phải, chọn sai từ thôi,” anh nhận ra. Hình ảnh hư cấu của cảnh
tượng Celia đẩy mạnh dương vật giả vào miệng Kid một lần nữa tấn công
anh. Anh lắc đầu và nó tan đi. Ước gì anh chưa bao giờ nghe câu chuyện
đó. Tiết mục kia không phải điều anh thấy hấp dẫn đến tội lỗi, mà là sức mạnh đằng sau nó. Matthew không quan tâm đến những phụ nữ yếu đuối,
nhưng chắc chắn rất thích những người mạnh mẽ. Và ở nơi sâu kín tối tăm
nhất trong tâm trí Matthew, anh biết lý do tại sao.
“Anh thật sự có lắng nghe không? Ít ra anh sẽ cố nhìn nhận mọi chuyện theo cách của tôi chứ?” cô yêu cầu một cách nghiêm túc.
Dạ dày Matthew lộn nhào một cú trước giọng điệu khẩn cầu của cô. Đây
luôn là phần anh ghét nhất khi làm việc. Anh thích giải quyết vấn đề nan giải, tập hợp các chi tiết của vụ án lại và theo dấu những tên tội
phạm, nhưng ở phần này, đương đầu với các nạn nhân cùng vô số tính cách
và trải nghiệm của họ, hầu hết đều rất bi thảm, anh không thể chịu được. Anh đối phó với Olivia dễ hơn so với những người từng thẩm vấn khác.
Hiện giờ, khi không còn quá tuyệt vọng nữa, dường như cô trở nên mạnh mẽ hơn, song vẫn ở trong tình trạng lấp lửng giữa nạn nhân và nghi can.
Thế nhưng. “Tôi không biết mình có đưa ra lời hứa đó được không nữa, Cô
Ruiz. Tôi có thể hứa tôi sẽ lắng nghe. Tôi có thể hứa sẽ làm đúng việc
của mình. Tôi thậm chí có thể hứa giúp cô nhiều nhất có thể. Nhưng tôi
lại không thể hứa sẽ nhìn nhận mọi thứ theo cách của cô được.”