Livvie không nói gì trong nhiều phút liền trước khi quay sang nhìn
Caleb, “Em không muốn trả thù, Caleb. Em không muốn có kết cục như anh,
để cho một món nợ máu chết giẫm điều khiển đời mình. Em chỉ muốn tự do
thôi. Em muốn được tự do, Caleb. Không phải làm con điếm của ai đó…kể cả của anh cũng không.”
Họng Caleb có cảm giác như bị thiêu đốt khi nhận thức được sự chân thật
trong từng từ Livvie nói. Từ đầu đến cuối đều là trò chơi của cô. Hắn
biết điều đó, đã liên tục tự nhắc nhở bản thân, thậm chí là miễn cưỡng
trân trọng cố gắng của cô – song hắn vẫn mắc bẫy. Hắn đáng phải nhận
từng chút từng chút một hậu quả đang gánh chịu. Hắn biết nhưng không
quan tâm.
Hắn bước tới trước, đẩy Mèo Con tránh đường và cọ rửa cơ thể mình dưới
dòng nước mát lạnh của vòi sen. Hắn có thể cảm nhận được ánh mắt của Mèo Con trên người mình, nhưng lại không đếm xỉa gì đến cô. Khi đã tắm rửa
xong, hắn mở cửa kính buồng tắm đứng ra, tóm lấy một cái khăn và tiến về phía phòng ngủ.
“Anh đi sao!” Mèo Con gọi lớn, nhào khỏi buồng tắm và chộp lấy cánh tay hắn.
Caleb hơi mạnh tay đẩy cô ra và tiếp tục bước vào phòng ngủ. “Hôm nay
tôi có rất nhiều chuyện để làm. Gần đây em đã chiếm quá nhiều thời gian
của tôi rồi,” hắn lạnh lùng nói. Trong một giây, hắn nhìn quanh phòng để tìm quần dài, sau đó nhận ra mình không hề mặc lúc đi vào, bởi hắn đến
để hỏi han việc cô la hét lúc nửa đêm sau khi đã đi ngủ một lúc. Hắn
liếc nhìn gương mặt cô và thấy được vẻ tổn thương trong mắt cô, lệ đang
chực trào. Cô nuốt vào nặng nhọc để chúng không chảy ra, trong khi đưa
hai tay lên che ngực lại.
“Anh sẽ đi ngay bây giờ, sau mọi chuyện ư? Em tưởng…” cô bỏ lửng, giọng bấp bênh giữa giận dữ và tổn thương. Có gì đó vặn xoắn nơi dạ dày Caleb trước dáng vẻ của cô. Hắn muốn hôn cô và nói ra những điều khiến
cô ngừng khóc; nhưng rồi chỉ ý nghĩ về việc hắn đã cân nhắc đến một
chuyện như thế cũng đủ để củng cố cơn giận và lòng quyết tâm của hắn.
“Em tưởng gì hả? Em tưởng trao cho tôi một “cô bé” nhỏ xinh sẽ tạo ra
khác biệt gì sao? Em tưởng thỏa mãn tôi bằng miệng rồi thì tôi sẽ cho em bất kì cái khỉ gì em muốn à?!”
Lời hắn nói cứa sâu vào cô, đúng như hắn dự tính. Hắn muốn đảm bảo sẽ
không có bất kỳ nhầm lẫn nào. Hắn bước về phía cô và nâng cằm cô nên, cô rụt lại theo bản năng, cố tránh khỏi bàn tay hắn. Hắn siết lấy cô mạnh
hơn, giữ cô đứng yên.
“Dù vậy, tôi nghĩ thật dễ thương làm sao khi em nói em yêu tôi.” Hắn
thấy rõ đôi vai cô lập tức chùng xuống và mắt cô chầm chậm khép lại. Hắn buông mặt cô ra, và rồi không hề náo động ầm ĩ, cô bước về phía chiếc
giường, ngả đầu xuống gối và co người lại như một quả bóng.
Trong vài giây, hắn chờ đợi cô đáp trả lại, nhưng cô chẳng nói gì. Hắn
điềm nhiên tiến về phía cánh cửa, mở nó ra và bước qua mà không một lần
nhìn lại phía cô. Hắn nhẹ nhàng khép cửa lại và tự hỏi tại sao đột nhiên bản thân lại cảm thấy trống rỗng đến vậy. Chẳng mặc gì ngoài một chiếc
khăn tắm, hắn tiến về phòng của mình.
Khi đã vào trong phòng, Caleb đứng yên một lúc, nhìn chăm chăm vào hư
không trong khi nước rỉ giọt xuống từ người hắn. Livvie đã nói cô yêu
hắn, và hắn khiến cô cảm thấy ngu ngốc. Có gì đó trong dạ dày hắn vặn
xoắn trước ý nghĩ đó và trước kí ức về những giọt nước mắt của cô. Hắn
thường nghĩ cô trông thật xinh đẹp khi khóc, vì lo lắng hay sợ hãi, hoặc xấu hổ, nhưng chuyện này không giống thế; hắn thật sự đã tổn thương cô. Cô cũng đã tổn thương hắn. Caleb không thể thay đổi bản chất con người
mình được.
Hắn đã không hề nghĩ tới Rafiq trong một thời gian khá dài. Hắn quá bận
bịu chơi trò tổ ấm với Livvie. Quá bận bịu để nghĩ về món nợ hắn đang
mang và lý do tại sao hắn lại mang nó. Đó hẳn là nguyên nhân Rafiq
thường xuất hiện trong những giấc mơ gần đây của hắn. Đó là cách tiềm
thức nhắc nhở hắn không nên mất tập trung. Hắn đã lờ nó đi. Hắn không
thể làm thế nữa.
Đêm hôm trước, hắn đã mơ thấy cuộc trò chuyện với Rafiq về cái chết của
mẹ cùng em gái ông. Lúc đó Caleb đang ở trong phòng làm việc của Rafiq,
học bảng chữ cái tiếng Anh và thanh âm của từng chữ cái. Hắn rất tự hào
khi khám phá ra mình có thể dùng thanh âm các chữ cái để làm rõ nghĩa
của từ. Chúng bắt đầu trông ít giống những dòng nguệch ngoạc hơn, và
chầm chậm, nhưng chắc chắn, hắn có thể đọc được vài từ mà không cần phát âm ra miệng.
Rafiq đã dạy hắn đồng thời cả tiếng Anh và Tây Ban Nha, bởi chúng sử
dụng các chữ cái giống nhau. Ban đầu dường như rất dễ nhầm lẫn, bởi
chúng phát âm không giống nhau, song Caleb vẫn cố gắng học. Tiếng Ả Rập
và Urdu khó đọc hơn rất nhiều, nhưng lại dễ nói hơn vì hắn đã lớn lên
cùng với chúng. Tiếng Nga của hắn là một mớ hỗn độn ở cả hai phương
diện, nhưng Rafiq vẫn bắt hắn phải học.
Caleb biết hắn phải học tiếng Nga vì đó là tiếng mẹ đẻ của Vladek. Caleb đã vô cùng đói khát thông tin về Vladek sau cái chết của Narweh, song
Rafiq thường từ chối đưa ra quá nhiều chi tiết khi đề cập đến cái chết
của mẹ và em gái.
Đâu đó trong tâm trí mình, Caleb biết sự việc đó thật quá đau đớn với
Rafiq, nhưng vì Caleb không hề có mẹ hay bất kì anh chị em ruột nào, nên thật khó để hiểu được những cảm xúc của Rafiq. Ngoại trừ khao khát báo
thù của Rafiq, điều mà Caleb hiểu được nhờ trải nghiệm đã có, hắn thường tự hỏi về mặt cảm xúc, Rafiq sẽ đối diện với mọi chuyện thế nào.
Rafiq đã cho hắn cả một bài diễn văn dài về gia đình, lòng trung thành,
nghĩa vụ và danh dự. Ông bảo mình đã từng có nhiều trách nhiệm với cha
ông và đất nước của ông.
“Ta trông đợi sự phục tùng, Caleb ạ. Ta trông đợi sự trung thành của
cậu. Bất kì ai phản bội ta đều chỉ làm được điều đó một lần. Cậu có hiểu không?” Rafiq nói, đầy đe dọa.
“Vâng, Rafiq, tôi hiểu,” Caleb đáp.
Caleb cuối cùng cũng quay lại từ những ý nghĩ xa xôi rồi bắt đầu lau
người và mặc quần áo. Đây sẽ là một ngày đáng khinh. Hiển nhiên là thế.