The Dark Duet Series

Chương 133: Chương 133: Chương 14.4




Caleb siết hai tay thành nắm ở hai bên hông, kiên quyết để cho cô hít thở trước khi yêu cầu được quay lại bên trong khuôn miệng ấm áp, ẩm ướt của cô. Hắn thở dài khi cô đặt một tay lên đùi hắn để giữ thăng bằng, còn tay kia thì nắm lấy cậu nhóc của hắn để đưa lại vào miệng.

Cô tăng nhịp độ, giữ hai mắt nhắm và tập trung vào nhịp điệu ra vào. Chuyện đó gần như quá sức chịu đựng của Caleb. Không cưỡng lại được, hắn với xuống chỗ cậu nhỏ của mình và bao tay mình quanh tay cô, trượt lên và xuống theo nhịp điệu của khuôn miệng cô.

Cô giảm tốc độ, và Caleb cố để không đẩy tới. Mạnh hơn. Nhanh hơn. Sâu hơn. Caleb giữ chắc tay cô, di chuyển nó lên và xuống theo chiều dài của hắn. Với bàn tay còn lại, hắn vuốt ve mặt cô, dụ dỗ khuôn miệng cô tiếp tục quá trình liếm mút điên cuồng, thấy nhẹ nhõm khi một lần nữa việc đó lại bắt đầu. Caleb rút tay ra, để mặc Livvie làm theo ý mình lần nữa. Tay hắn dính đầy nước bọt của Livvie, cậu nhóc của hắn cũng thế.

Livvie thút thít và rên rỉ quanh mũi giáo của hắn, mút hắn vào sâu hơn khi dục vọng của cô dâng cao và bản năng nắm quyền kiểm soát. Tay cô di chuyển lên xuống và miệng cô tăng tốc, chặt chẽ hơn quanh đầu mũi giáo của hắn.

Caleb đã gần đến đỉnh điểm, cả người hắn căng ra như một cánh cung đã lên dây. Hắn hít thở nặng nề, hai bàn tay miết lấy vai của Livvie, động viên cô. Đột nhiên, hắn túm lấy tóc cô rồi kéo cậu nhóc của mình ra khỏi khuôn miệng ướt đẫm của cô.

“Há miệng em ra,” hắn ra lệnh.

Livvie hoàn toàn vô lực khi hắn gần như thô bạo đẩy mình trở lại miệng cô, và chỉ đưa đẩy vài lần trước khi phóng thích dài và dữ dội vào miệng cô. Cô rên rỉ, nhưng hai bàn tay lại đẩy đùi hắn.

Caleb không thể ngăn mình lại, không thể ngăn cái cách bản thân giữ cô bất động rồi trút cạn lên cô. Hắn cảm thấy cô đang cố nuốt hết dòng dịch mằn mặn ngập tràn khoang miệng, song lại có quá nhiều. Nó rỉ dọc cằm cô, xuống cổ cô. Caleb gầm gừ từ sâu trong cổ họng và hai gối hắn oằn xuống cho đến khi hắn ngồi giạng chân trên người cô. Hắn hôn cô liên tục, mút lấy đôi môi cô và tìm kiếm lưỡi cô. Mùi vị của hắn trong miệng cô giống như một lời tuyên bố, một dấu mộc.

“Chúa ơi,” hắn thì thầm với hư vô, hôn lên cổ cô.

Livvie thở hổn hển dữ dội bên tai Caleb, ôm siết lấy hắn và nồng nhiệt đáp lại những nụ hôn của hắn. Cô tóm lấy tay Caleb và ấn những ngón tay hắn vào khe hở bí mật của mình, thút thít van xin sự chú ý.

“Công bằng thôi,” Caleb thì thầm. Hắn xoa tròn vùng trung tâm của cô thật mạnh và nhanh bằng những đầu ngón tay mình, và chỉ trong vài giây, hắn cảm giác được dòng mật ngọt nóng bỏng của Livvie tràn ra khi cô tan ra trong vòng tay hắn lần thứ hai.

“Ôi, ôi, ôi,” cô rên rỉ ngay bên tai hắn, “Em yêu anh. Ôi, lạy chúa, em yêu anh.”

Caleb quá thỏa mãn nên chẳng màng chuyện cô lại nói ra điều đó.

Chầm chậm, thế giới bắt đầu trở lại quỹ đạo và Caleb nhấc người khỏi Livvie để giúp cô đứng lên trên đôi chân run rẩy. Ánh mặt họ chạm nhau trong một giây ngắn ngủi trước khi Livvie quay mặt về phía vòi sen trên đầu. Caleb một cơn tức giận nhói lên khi quan sát cô súc miệng, song nhận ra đó là chuyện phải làm. Hắn cố không nhìn nhận chuyện đó quá cá nhân.

Cô đã trao cho hắn quá nhiều, đã hoàn toàn mở rộng lòng và để lộ ra một phần của cô mà Caleb chưa từng thấy hay chạm vào. Hắn thấy mình nên trao lại một cái gì đó. Hắn khao khát được trao lại một cái gì đó mà lại chẳng thể nghĩ được gì, hắn nói, “Tôi từng suýt bị đánh chết hồi còn là một thiếu niên.” Livvie giật mình tập trung trở lại, ánh mắt dán chặt vào Caleb. Hắn với tay lấy xà phòng và bắt đầu xoa nó giữa hai tay, trước khi quay Livvie vào tường và bắt đầu xát xà phòng lên da cô.

“Lúc đó tôi nhỏ hơn em. Tôi chỉ biết đến thế. Một gã đàn ông tên, Narweh, đã dùng roi da với tôi. Có rất nhiều máu. Trận đòn để lại nhiều vết sẹo, nhưng tôi đáng ra đã chết nếu…nếu Rafiq không cứu mạng tôi.” Caleb hắng giọng và chú tâm vào việc xoa xà phòng.

Livvie cố quay lại đối diện với hắn, nhưng Caleb không cho phép. Hắn điều chỉnh cơ thể cô theo hướng mình muốn rồi tiếp tục tắm cho cô.

Giọng nói ủ rũ của cô phá tan sự im lặng, “Sao lại có người làm thế với anh?”

“Tôi đã…” Hắn không thể nói cho cô được. Hắn không thể nói với cô về con người trước kia của hắn, hay những điều hắn đã làm. Cô là người duy nhất xứng đáng được biết, nhưng hắn không muốn nói ra. “Tôi đã quá yếu đuối để tự vệ. Thay vào đó, tôi đã quay lại để giết gã sau đó.” Hắn bật cười, lạc trong suy tưởng. “Với khẩu súng mà em đã chỉa vào tôi, thật ra là thế.”

Livvie căng người bên dưới đôi tay hắn, đôi vai xương xương. “Đó…? Đó có phải lý do anh cảm thấy mình nợ Rafiq không? Bởi vì ông ta đã cứu mạng anh?”

Đôi tay Caleb vô thức siết lại và Livvie rít lên vì đau. Hắn ngay lập tức buông cô ra và với tay lấy thêm xà phòng. “Xin lỗi,” hắn lầm bầm.

Livvie không đối diện với hắn. Cô chỉ đơn giản nhìn chăm chăm lên tường. “Còn em thì sao Caleb? Anh không nghĩ mình nợ em gì đó sao?”

Caleb hối hận vì đã nói ra ghê gớm. Hắn đã nghĩ cái gì mà lại nói ra chuyện riêng tư như thế chứ? Và lại là với Livvie nữa – người mà hắn địch nô lệ hóa theo ý mình để trả món nợ mười hai năm? Đó là chuyện khinh suất và ngu ngốc nhất hắn từng làm.

“Không,” hắn nói. Cảm giác như một lời dối trá. Đó là một lời nói dối. Hắn nợ cô rất nhiều. Hắn đã quá ngây ngô khi nghĩ rằng mình đã thoát khỏi nợ nần. Hắn luôn luôn nợ ai đó. “Nhưng nếu có khi nào em muốn trả thù tôi, hãy báo cho tôi biết.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.