Caleb. Hắn chỉ nhìn cô. Lại một lần nữa tên hắn được dùng. Hắn
biết mình nên sửa lời cô, buộc cô phải gọi mình là Chủ Nhân, và lập lại
giới hạn, ranh giới giữa họ, nhưng hắn lại không thể nào làm được điều
đó. Hắn mệt mỏi lắm rồi! Vô cùng mệt mỏi.
“Ăn sáng, tôi cho là vậy. Sau đó chúng ta phải rời đi. Ngoài ra tôi
không muốn bàn luận gì thêm,” hắn nói. Hắn cố tỏ ra khinh bạc nhưng lại
thảm bại và Mèo Con biết điều đó.
“Còn đêm qua?” Cô gắng giữ giọng vô cảm, nhưng giờ Caleb đã hiểu cô quá
rõ, hắn không cần phải đoán điều cô thật sự muốn hỏi là gì. Cô muốn biết liệu mình có ý nghĩa gì với hắn không, liệu sự thật rằng họ suýt…quan hệ với nhau, có thay đổi suy nghĩ của hắn về việc bán cô làm nô lệ hay không. Câu trả
lời là có…và, không. Vladek vẫn cần phải trả giá, và Mèo Con vẫn có vai
trò cần hoàn thành. Họ đã vượt qua ngưỡng không thể quay đầu rồi.
“Tôi đã nói với em mọi thứ em muốn biết.” Hắn dừng lời, đanh giọng lại.
“Tôi sẽ không nói thêm nữa. Thế nên thôi hỏi han đi.” Hắn phóng ra khỏi
giường và lao về phía nhà tắm. Bên trong, hắn tránh nhìn vào hình ảnh
phản chiếu của mình và tìm kiếm bàn chải đánh răng. Có hai chiếc đặt gần bồn rửa. Hắn chọn chiếc ít bị tà nhất và quệt kem đánh răng lên đó. Vi
trùng là thứ hắn ít quan tâm nhất. Dù chỉ mới tắm vài giờ trước đó, hắn
vẫn mở vòi nước nóng lên, chỉ nước nóng thôi, và chuẩn bị cởi bỏ quần áo đi mượn.
Nước khiến hắn bỏng rát, và cơ thể hắn chống chọi để rời khỏi dòng nước
mang nhiệt độ kinh khủng này, nhưng Caleb lại không cho phép điều đó.
Hắn buộc mình phải cảm nhận sự đau đớn nhức nhối. Hắn nghiến răng lờ đi
sự thật rằng da thịt mình sẽ bị phồng rộp ở nhiều chỗ. Đặt hai tay lên
tường phòng tắm, hắn để cho dòng nước nóng như thiêu đốt và chiếc vòi
sen nhiều đầu phun cuốn trôi nỗi băn khoăn của mình. Lưng hắn có cảm
giác căng cứng, vô cùng nhạy cảm. Những vết sẹo hắn mang ngứa ran và
sống dậy.
Đó chính là cảm giác hắn đang tìm kiếm. Những vét sẹo gơi nhắc đến việc
hắn là ai, đến từ đâu và tại sao hắn cần phải tiếp tục thực hiện nhiệm
vụ. Nước gây ra đau đớn nơi mông và vùng sinh dục, hắn cảm thấy khối
nghẹn nơi cổ họng đang hình thành và dâng lên miệng. Hắn sẽ không để nó
thoát ra. Hắn sẽ nuốt nó xuống và giam nó trong lồng ngực. Hai bàn tay
hắn đưa xuống, bảo vệ vật đàn ông khỏi hơi nóng kinh người của dòng
nước.
Có tiếng gõ cửa và Caleb lập tức xoay đầu về phía đó. Mèo Con đã bước
vào trong, thông báo sự có mặt của mình bằng tiếng gõ cửa, nhưng lại
không chờ hắn đáp lời. Cảm giác choáng váng ập đến. Hắn không thể che
đậy biểu hiện kia, và không thèm nghĩ ngợi gì, hắn vội vàng vặn sang chế độ nước lạnh. Chuyện này là riêng tư!
À thì, ít ra cô đã không bỏ chạy. Nhưng cô có thể chạy đi đâu được chứ?
Mèo Con nhìn hắn…ở khắp mọi chỗ. Kể cả qua màn hơi nước dày đặc, hắn vẫn có thể thấy cô đang đỏ mặt dữ dội. Dù có là một trinh nữ e thẹn hay
không, đôi mắt cô vẫn không lạc khỏi hắn.
Cuối cùng mắt họ cũng chạm nhau.
“Tôi...,” Mèo Con hắng giọng và bắt đầu lại, nhưng chẳng có lời nào phát ra. Cô không còn đỏ mặt nữa.
“Em cần gì sao,” Caleb nạt. Hắn đang cố lấy lại sự điềm tĩnh, thế nhưng
sự xen ngang của cô bằng cách nào đó lại khiến hắn thấy trần trụi hơn,
thậm chí là yếu ớt nữa, và hắn không thích chút nào. Tuy nhiên, cô cũng
đang khỏa thân, vẫn chưa mặc lại quần áo kể từ tối qua, và cũng đang bối rối hệt như thế. Ánh mắt hắn thu cô vào, từ phân một, và tất cả lý trí
bay biến hết. Bên dưới hai bàn tay, cậu nhóc của hắn khuấy động. Hắn
muốn nhăn mặt trước cảm giác phần da thịt đau đớn đang căng ra và sưng
phồng, song nó lại không đau nhiều như vốn dĩ, bởi đau đớn và khoái lạc
đột nhiên gần như hòa làm một.
Mèo Con thẳng lưng, dáng vẻ đầy tự tin. “Có. Tôi cần vài điều. Rất nhiều điều. Anh muốn tôi bắt đầu từ đâu?”
Hắn nhìn cô, kinh ngạc. Có phải cô thật sự vừa nói như thế không? Với
hắn sao? Hắn biết mình nên tức giận, nhưng thay vào đó, hắn lại quay mặt đi để che giấu nụ cười. Trò đùa này đã quá quen rồi, nhưng kì lạ thay,
nó lại xua đi bất kì cảm xúc muộn phiền nào trước đó của hắn. Hắn biết
phần này của trò chơi – đây là trò chơi của hắn, không cần biết Mèo Con
can dự vào nhiều bao nhiêu. Hắn nói với bức tường phòng tắm và cố che
giấu sự thích thú trong giọng nói, “Vậy, có thể ít nhất chờ tôi tắm xong được không?” Và vì không thể ngăn được mình, hắn nói thêm, “Trừ khi em
muốn chui vào đây và đáp lại đặc ân tối qua?” Hắn đánh bạo liếc nhìn về
phía cô.
Cô đang đỏ mặt dữ dội, nhưng vẫn giữ mình đứng thẳng, “Thực tế à? Kiểu
như thế đây. Ý tôi là…không, nhưng…” Cô gắt, “Tôi muốn đi tắm và vì tôi
thật sự đang bị thương nên tôi có thể dùng đến sự giúp đỡ chết giẫm của
anh. Nhưng nếu anh định tỏ ra đáng ghét thì không cần đâu.” Cô gật đầu,
như thay cho lời nói: Đấy, tôi nói ra rồi đấy.
Caleb không thể không bật cười, tâm trạng hắn đã khá lên rất nhiều, và
hắn quyết định để trò đùa của cô giải khuây cho mình. Như thế an toàn
hơn và ít phức tạp hơn. Điều này trái ngược với biểu hiện hắn thường có, một ngày khác, một hoàn cảnh khác, một cô gái khác. Nhưng ngay lúc này, hắn cực kì nhẹ nhõm khi cảm thấy điều gì đó tương tự như niềm vui, thay vì thực tế sau khi thức dậy. Hắn bám vào đó và giữ thật chặt.
Mở cửa buồng tắm đứng ra, hắn trao cho cô nụ cười gian tà nhất, “Vậy thì cứ vào đây đi. Tôi sẽ cố hết sức để không là một tên đáng ghét.”