“Cởi ra đi.”
“Caleb…”
“Đó!” hắn gầm ghè đe dọa, “không phải cách em nói chuyện với tôi. Nếu tái phạm tôi sẽ không tha cho em.”
Mèo Con bắt đầu khóc nhưng vẫn đứng vững. “Vâng…Làm ơn…đừng…”
“Tôi đã cho em một lựa chọn. Nếu em không thể quyết thì tôi sẽ làm thay em. Đã hiểu chưa?”
Cô sụt sùi, “Vâng…thưa Chủ Nhân.” Nhưng từ đó dường như quá đau đớn để
nói ra, nhưng lúc này Caleb chẳng thèm quan tâm đến nỗi đau của cô. Đây
là lần cuối cùng cô dám thách thức hắn. Hắn bình thản quan sát khi cô
trượt áo khỏi vai rồi cởi nốt quần lót. Cô đứng đó, run rẩy và nức nở,
nhưng cuối cùng cũng phục tùng.
“Quỳ xuống!” hắn gầm lên khi quan sát cô luống cuống làm theo. Hắn mỉm
cười khi hai đầu gối cô chạm xuống tấm thảm cũ mòn, còn hai bàn tay thì
đưa lên để che chắn cho hai bầu ngực. Tim hắn đập nhanh hơn, và hắn gần
như đã rên rỉ khi lòng bàn tay chạm vào nơi cương cứng đang mắc kẹt bên
trong quần mình.
Chậm rãi và khoan thai, hắn bước về phía cô, quan sát với niềm vui thích tàn bạo khi cô nhắm mắt và cử động môi; song cô lại không lên tiếng.
Hắn kéo dây buộc tóc của cô ra, để cho mái tóc dài, đen nhánh đổ xuống
cơ thể trần trụi của cô nhưng lại chẳng che giấu được gì.
“Em có nhớ chuyện gì đã xảy ra vào cái đêm em quyết định thét gọi tên
tôi không?” hắn hờ hững hỏi. Cô gái nức nở gật đầu. Hắn nâng một nắm tóc của cô lên rồi quấn nó quanh bàn tay, mỗi lần xoay lại mang tay hắn đến gần hơn đến da đầu cô, lực kéo nhẹ nhàng nhưng lại báo hiệu điềm gở.
“Nếu tôi muốn em gật đầu thì tự tôi sẽ di chuyển đầu em. Trả lời đi…làm
ơn.”
Lồng ngực Mèo Con nhấp nhô vì nức nở nhưng câu trả lời vẫn có thể thoát
ra, “Vâng, thưa Chủ Nhân.” Caleb mở cúc trên cùng của chiếc quần bò chôm được của vị Tiến sĩ tốt bụng. “Ôi. Không. Làm ơn, đừng, thưa Chủ Nhân.
Xin đừng.”
“Không được nói trừ phi để trả lời khi được hỏi!” Mèo Con lập tức im
bặt, môi mím vào nhau. “Thở bằng miệng đi; điều cuối cùng tôi muốn đó là em ngất đi mà chưa được phép của tôi.” Cô thở hổn hển nhưng không lên
tiếng. “Tôi đã trừng phạt em thế nào?”
Câu hỏi dường như tác động đến cô như một cú đánh đầy bạo lực, cô dứt
khỏi tay hắn, hoảng loạn, nhưng chẳng có nơi nào để trốn. Caleb kéo tóc
cô đủ mạnh để kéo cô trở về vị trí cũ, nhưng lại không đủ mạnh để khiến
cô bị thương. “Trả lời tôi.”
“Ngài…ngài… tôi không thể!” cô kêu khóc nức nở.
“Trả lời câu hỏi đi!”
“Ngài đã giao cấu với tôi!”
Caleb chầm chậm trượt dây kéo xuống, kéo dài khoảnh khắc vì lợi ích của
cả hai người họ. “Phải, tôi đã giao cấu với em. Ở ngay trong bộ mông
xinh đẹp của em.” Cô há hốc trước lời hắn nói, gương mặt sưng phồng vì
trận khóc nức nở vừa xong. “Em có thích không?
Cô lắc đầu, “Không, Chủ Nhân. Không.”
Caleb tặc lưỡi rồi kéo đầu cô về phía vật cương cứng của mình, vẫn nằm
gọn trong chiếc quần lót, nhưng vẫn nóng bỏng áp lên da thịt cô. “Nói
dối. Em đã lên đỉnh nhiều hơn được phép. Tôi biết bởi tôi cảm nhận được
em, nóng bỏng và riết lấy “cậu nhỏ” của tôi, van xin tôi đến bên trong
em. Không đúng sao?”
Cô gái lắc đầu, không, nhưng cô vẫn thì thào, “Vâng, thưa Chủ Nhân.”
Kí ức hiện lên trong tâm trí Caleb dưới dạng chuỗi những hình ảnh gợi
tình vụt thoáng qua. Hắn nhớ cảm giác tuyệt vời khi chôn sâu mình bên
trong cô và cảm nhận cô đẩy ngược lại. Sẽ rất dễ dàng để có cô lần nữa,
có cô theo mọi cách hắn muốn và đưa cô đến đỉnh cao lạc thú mãnh liệt,
cho đến khi cô không còn biết đến sự khác biệt giữa đau đớn và khoái cảm nữa. Tuy nhiên, hắn có chuyện khác cần chứng minh.
“Tên em là gì?”
“Mèo Con!” cô hét lên không hề do dự.
“Em thuộc về ai?”
“Thuộc về ngài,” cô nức nở.
“Phải. Thuộc về tôi. Bây giờ, cho tôi biết điều tôi có thể làm với em xem?” Giọng hắn cấp bách.
“Tôi không biết!”
“Em có biết! Nói tôi nghe.”
“Cal…”
“Em dám! Tôi không phải người tình của em. Tôi không phải bạn của em! Tôi là ai?”
“Chủ Nhân! Ngài là… Tôi muốn dừng lại. Làm ơn hãy khiến nó dừng lại đi.”
“Trả lời câu hỏi của tôi, tôi có thể làm gì với em?”
“Bất kì điều gì! Bất kì điều chết giẫm gì!” cô bật khóc thảm thiết.
“Phải, tôi có thể làm bất kì điều gì với em. Tôi có thể ấn mặt xem xuống sàn và giao cấu với em cho đến khi em không đứng nổi nữa, và em thì
chẳng thể làm gì để ngăn điều đó hết. Em đã bị đánh đập, bầm giập và
suýt chết. Tôi có thể giết em. Lũ lái môtô đó đã có thể giết em, thế
nhưng em vẫn tiếp tục khiêu khích!”
“Không! Không, Chủ Nhân.”
“Em tự cao nhỉ?”
“Không, thưa Chủ Nhân.”
“Không sao?”
“Có! Có, thưa Chủ Nhân, tôi rất tự cao. Tôi xin lỗi!”
“Vậy lòng kiêu hãnh có đáng để em lâm vào hoàn cảnh thế này không?”
Caleb buông cô ra và quan sát khi cô đặt hai bàn tay xuống sàn, khóc lóc với mái đầu cúi thấp. “Không, thưa Chủ Nhân.”
Hắn làm điều mà ngay từ đầu cần phải làm. “Chính xác đấy Mèo Con. Lòng
kiêu hãnh của em không đáng. Không đáng để phải chịu đau đớn. Không đáng với sự tra tấn mà tôi, hay bất cứ hai khác, có thể buộc em hứng chịu.
Chắc chắn là nó lại càng không đáng so với cuộc sống của em. Khôn ngoan
lên! Chỉ đánh khi chắc thắng và biết chấp nhận khi không thể đi. Đó là
cách để sống sót đấy.” Đó là cách giúp em tránh được việc bị trói vào một tấm nệm và phải tắm trong máu của chính mình.
“Tôi xin lỗi! Làm ơn…dừng lại đi. Đừng như thế này nữa. Tôi không thể
chịu được! Tôi không thể chịu được việc ở bên anh mà không biết anh là
ai từ lúc này sang lúc khác!” Mèo Con kêu khóc.
Caleb cài lại cúc quần rồi khuỵu một gối xuống sàn và kéo Mèo Con vào
trong vòng tay. Cô không hề kháng cự, đôi tay cô vòng lấy cổ hắn như thể đã luôn trông chờ được làm vậy, rồi cô khóc nức nở trên cổ hắn.
“Em thích anh như thế này hơn rất nhiều,” cô thì thầm khi nhẹ nhàng ấn
môi lên cổ hắn, hết lần này đến lần khác như cố xoa dịu hắn, trong khi
chính cô mới là người cần được xoa dịu.
“Điều em thích hay không thích không chính đáng chút nào cả, Mèo Con,”
hắn dịu dàng đáp. Cô bất động, không căng cứng, chỉ rũ người ra. “Đó là
điều em cần để bắt đầu trông đợi.” Không nói thêm lời nào, Caleb bế cô
lên trên tay rồi mang cô vào phòng tắm. Cả hai người họ đều cần rửa trôi ngày hôm nay đi.
Sáng mai, họ sẽ bắt đầu từ đầu.