Ngày thứ 6:
Tôi nhìn quanh căn phòng và cảm thấy thất vọng vì thiếu mất bóng tối
cùng sự khô khốc. Trong tưởng tượng của tôi, một căn phòng thẩm vấn sẽ
trông như thế này: gương hai chiều, bàn kim loại trầy xước, một bóng đèn cao áp rọi vào mặt khiến tôi vã mồ hôi. Thay vào đó, căn phòng lại
trông giống một lớp học mẫu giáo, với các công trình nghệ thuật cùng
những câu danh ngôn khích lệ được dán trên giấy màu treo trên tường. Tôi đang ngồi trên một chiếc ghế nhựa, nhìn chăm chăm vào Reed ở phía bên
kia chiếc bàn tròn giả gỗ trước mặt.
“Được rồi,” Reed nói. Anh ta thở hắt một hơi, “nói cho đúng trình tự
thời gian thì: Sau khi bị bắt cóc, cô đã trải qua khoảng ba tuần bị nhốt trong một căn phòng khóa kín, ở một thành phố mà cô không thể nhớ được. Cô chạy trốn khỏi người đàn ông tên ‘Caleb’, và suýt nữa thì bị bắt cóc tống tiền bởi một gã tên ‘Tí Hon’, cùng băng nhóm của gã. Rồi cô liên
lạc với bạn mình, Nicole Freedman, nhờ cô ấy bỏ ra món tiền chuộc một
trăm ngàn đô-la và đến gặp ‘Tí Hon’ tại Chihuahua, Mexico, để đối lấy tự do cho cô bằng số tiền đó. Cô đã không đến được giai đoạn cuối kia vì
được cứu thoát, bởi ‘Caleb’. Sáng hôm sau, cô khám phá ra anh ta
đã bắt cóc hai người và nhốt họ trong nhà. Anh ta để họ sống, nhưng lại
lấy cắp xe của họ, rồi hai người đã lái xe đến Zacatecas, Mexico. Cả hai đã ở lại đó xấp xỉ ba tháng.”
Có một khoảng lặng rất dài, như thể anh ta trông chờ tôi sẽ nói gì đó
gây ngạc nhiên. Anh ta sẽ phải cực kì thất vọng. Anh ta nên làm quen với nỗi thất vọng là vừa.
“Tất cả mọi chuyện đều chính xác chứ?” Reed hỏi.
“Trông anh như thể muốn phỉ nhổ mỗi lần nhắc đến tên anh ấy vậy,” tôi nói, không mảy may biến chuyển.
“Cảm xúc của tôi không liên quan gì hết,” Reed nói.
“Chúng liên quan đến tôi.”
Reed lắc đầu, dường như không thể ngăn bản thân đưa ra ý kiến với tôi,
“Hắn ta là một kẻ buôn người, Cô Ruiz ạ, một tên sát nhân, và là một kẻ
hiếp dâm. Hắn ta không cứu vớt cô. Hắn ta đã bắt giữ cô.
Có một sự tương phản rất lớn giữa hai chuyện đó. Cô có bao giờ cân nhắc
chuyện mình bị mắc Hội chứng Stockholm chưa? Bằng không, tôi chẳng hiểu
làm sao cô có thể bênh vực hắn ta ở bất kì mức độ hợp lý nào.”
Tầm nhìn của tôi mờ đi. “Anh ấy là rất nhiều thứ, điều đó là thật ,” tôi nói. Giọng tôi đầy bực tức, môi run run vì sức ép của nỗi buồn. “Nhưng
đồng thời anh ấy còn hơn những gì anh viết trong mấy cái báo cáo chết
tiệt đó nữa.” Tôi chớp mắt và nhìn Đặc vụ Reed trừng trừng. “Chính bọn
lái môtô mới là những kẻ cố cưỡng hiếp tôi. Chính bọn lái môtô mới là
những kẻ đã đánh tôi suýt chết! Nếu Caleb không ngăn bọn chúng lại thì
tôi đã chết rồi.”
“Hắn ta là kẻ giết bọn chúng à?” Reed khăng khăng hỏi.
Tôi hít vào một hơi thật sâu rồi tựa trở lại ghế, quệt nước mắt khỏi mặt mình, “Sao tôi biết được?” Tôi nhún vai. “Tôi bị bất tỉnh mà.”
“Tôi không bênh vực chuyện những gã đàn ông kia đã làm với cô. Đặc biệt là nếu nó đã xảy ra theo cái cách mà cô kể.”
“Ý anh là nó đã không xảy ra như vậy sao?”
Reed cáu tiết thở hắt ra, “Tôi không có nói thế. Tôi chỉ quan tâm đến sự thật và không gì khác nữa.” Có một khoảng lặng dài diễn ra, cả hai
chúng tôi đều bình tĩnh lại. “Buổi đấu giá. Lúc nào thì nó sẽ diễn ra?”
“Caleb nói là còn khoảng một tuần nữa tính từ bây giờ.”
“Ở đâu?”
“Tôi không biết. Đâu đó ở Pakistan.”
Những câu hỏi của Reed nhanh chóng đổ dồn lên tôi. Tôi chẳng còn lựa
chọn nào khác ngoài trả lời nhanh nhất. Tệ hơn nữa là, tôi không muốn
anh ta kiểu lầm tôi chần chừ để bịa ra lời nói dối – đó là điều tôi đang làm. “Vậy, theo lời Caleb và Muhammad Rafiq, thì Demitri Balk, còn được biết đến với cái tên Vladek Rostrovich, sẽ có mặt ở đó?”
“Tôi đoán thế,” tôi nghiến răng nói.
“Rafiq sẽ đến đó chứ?”
“Làm thế quái nào mà tôi biết được?”
“Caleb sẽ đến đó chứ?”
“Caleb đã chết rồi!” Tôi nện tay xuống bàn. “Tôi còn phải nói điều đó
bao nhiêu lần nữa?” Reed ngồi xuống trở lại, đầy hoài nghi, “Hắn ta chết như thế nào?”
“Tôi đã nói với anh rồi!”
“Nói lại lần nữa đi.”
“Mẹ kiếp anh!”
“Máu trên quần áo cô là của ai lúc họ mang cô vào đây?”
“Của anh ấy.”
“Sao nó lại ở đó?” Anh ta nghiêng người về phía tôi.
“Tôi đã nói rồi! Anh ấy đã chết trên tay tôi.”
“Và chuyện đó thật lãng mạn làm sao, ai đã giết hắn ta?”
Tôi đứng bật dậy và ném ghế về sau, khiến nó va vào một chiếc bàn khác,
làm cho dụng cụ vẽ rơi vương vãi khắp sàn. “Đừng hỏi nữa! Tôi đã trả lời hết rồi.”
Reed mau chóng đứng lên và đi vòng qua bàn. Trước khi kịp bỏ chạy, trước khi kịp phản ứng lại với nỗi sợ hãi trào dâng trong lòng, tôi đã bị anh ta ấn mặt xuống bàn với hai cánh tay bị giữ ở sau lưng. Tôi cảm thấy sự lạnh lẽo của chiếc còng tay, nghe thấy tiếng cạch khi anh ta tra nó vào hai cổ tay tôi. Bất chợt tôi nhận ra mình lẽ ra không nên yêu cầu được ở một mình với anh ta. Chẳng có ai trông chừng anh ta cả. Chỉ có lời nói
của tôi chống lại anh ta thôi.
Tôi giãy giụa, nhưng anh ta giữ chặt tôi rất dễ dàng. Rõ ràng trước đây
anh ta đã làm chuyện này rồi. Caleb sẽ thấy ấn tượng. Còn tôi thì không, “Tránh khỏi người tôi, đồ khốn!”
Giọng anh ta điềm tĩnh nhưng đầy uy quyền, “Tôi sẽ thả cô ra ngay khi cô bình tĩnh lại. Tôi không thích bị đe dọa, Cô Ruiz ạ.”
“Tôi không…” Tôi toan lên tiếng nhưng bị cắt ngang.
“Cô không thể ném bàn ghế lung tung được. Tôi coi đó là hành động đe
dọa.” Tôi đang điên tiết đây! Nhưng giọng điệu của anh ta vô cùng bình
tĩnh và tự chủ. Tôi biết nếu bản thân không dịu lại, anh ta sẽ giữ tôi
thế này mãi mãi. Nghe khá hấp dẫn, nhưng tôi buộc mình phải thả lỏng cơ
thể ra. Đây là trận chiến tôi không thể thắng.