Bắt đầu từ đâu đây?
Quá nhiều điều đã đổi khác giữa Caleb và tôi.
Quá nhiều điều vẫn như cũ.
Anh vẫn là người đã thuê những kẻ ác độc bắt cóc tôi. Vẫn là con người
tàn nhẫn đã nhốt tôi trong bóng tối hàng tuần liền, buộc tôi phải trở
nên dựa dẫm vào anh, van xin anh, trông cậy ở anh cho đến khi những bản
năng của tôi chẳng còn cơ hội trỗi dậy nữa. Anh chính là người đã cứu
mạng tôi, nhưng cũng là người đặt nó vào vòng nguy hiểm. Cuối cùng, anh
vẫn là người lên kế hoạch bán tôi đi làm nô lệ tình dục. Một con điếm.
Anh có những lý do riêng khi muốn cướp lại tôi, chúng chẳng hề liên quan đến hạnh phúc của tôi mà chỉ vì trả thù thôi. Tôi có biết vì sao anh
muốn trả thù không? Không. Sự tin tưởng không đến từ cả hai phía. Tôi
chẳng còn lựa chọn nào ngoài việc tin anh trong vài vấn đề: giữ mạng cho tôi, cho ăn, sự an toàn, và trừ khi là anh – không ai được động chạm.
Chẳng còn lại gì nhiều, nhưng tôi từ chối tin anh trong vấn đề quan
trọng nhất, tương lai của tôi.
Tôi đoán chuyện giữa hai chúng tôi vẫn như cũ thôi và sự khác biệt chẳng quan trọng lắm.
Điều quan trọng đó là tôi đã khác. Cô gái ngây thơ trong
tôi đã bị tôi luyện trở thành một người phụ nữ mất rồi. Tôi bị hủy hoại
bởi đau đớn, khổ sở, mất mát và chịu đựng, và bị mài giữa bởi dục vọng,
giận dữ và nhận thức sắc bén rằng mình cần phải sống sót.
Tôi đã hiểu được nhiều điều trước kia không thể hiểu. Tôi đã hiểu được
khao khát trả thù của Caleb: bởi hạt giống đã được gieo trong tôi. Tôi
nhận ra anh thường xuyên khiến cơ thể tôi chống lại tôi nhiều thế nào:
bởi niềm khao khát anh vẫn luôn ở đó. Trên tất cả, tôi đã học được rằng
điều duy nhất mọi người cần phải học để có thể vượt qua khó khăn trong
cuộc sống đó là: người duy nhất ta có thể thật sự tin tưởng chính là bản thân.
Tôi vẫn còn choáng váng từ màn phô diễn ưu thế của anh khi cuối cùng anh cũng đặt tôi xuống giường ngủ. Lẽ ra tôi nên giận dữ với anh, và thật
ra mà nói, tôi có như thế, nhưng cái cách anh tháo gỡ mọi ràng buộc cho
tôi khiến tôi nhận ra trước đây anh chu đáo và dịu dàng đến nhường nào.
Đối mặt với Caleb đòi hỏi sự suy nghĩ. Bạn sẽ không thể đánh giá đúng
được sự tử tế của anh cho đến khi đã cảm nhận được sự tàn bạo nơi anh.
Tôi đã cảm nhận được điều đó, nhưng kể cả như thế, tôi vẫn đủ thông minh để hiểu rằng anh đã nương tay với tôi.
Anh lẽ ra không cần phải giải thích gì với tôi cả - anh đã thể hiện rất
rõ ràng. Tuy nhiên, tôi biết anh muốn tôi hiểu tình cảnh nguy hiểm tôi
đang lâm vào. Anh muốn tôi suy nghĩ trước khi hành động. Anh muốn tôi
chọn lựa kĩ càng trận chiến của mình, kể cả khi trận chiến đó chính là
anh. Anh muốn tôi sống sót. Anh đã nói rất nhiều với tôi trên xe, nhưng
rồi cũng chỉ cho tôi thấy. Với Caleb, đó chính là sự rộng lượng. Anh lại đánh thuốc tôi và tôi mê man, những suy nghĩ cuộn xoáy trong tâm trí và chẳng có cái nào trong số đó dễ chịu hết. Rồi Caleb xuất hiện, cơ thể
cao ráo, ấm áp của anh như thể một lời cầu nguyện mà tôi cố bám lấy để
giữ tỉnh táo, nhưng lại chẳng thành công.
Tôi tỉnh dậy và òa khóc. Tôi có thể nghe thấy tiếng vòi sen đang chảy,
và thật bệnh hoạn làm sao khi sự nhẹ nhõm quét qua người tôi, biết rằng
anh vẫn ở gần đấy. Tôi buộc mình phải nằm xuống lại, tìm một tư thế phù
hợp hơn để không ảnh hưởng đến bên vai bị thương hay mấy cái xương sườn
bị rạn.
Tôi thấy không thoải mái khi cánh tay anh không ôm lấy tôi. Tôi không
ngủ được khi biết anh không ở gần. Anh đã gây ra chuyện này với tôi. Anh khiến tôi lo sợ. Anh khiến tôi cần anh. Và nếu anh nghĩ mình có thể đột nhiên biến mất và xóa sạch phần lương tâm rúm ró còn sót lại, thì anh
đã lầm to rồi.
Một âm thanh kì lạ kéo sự chú ý của tôi khỏi những suy tưởng. Nếu không
kể đến nỗi sợ vừa sống lại của tôi, thì đây quả là một sự xao nhãng đáng chào đón. Trong một giây, tôi tự hỏi liệu có phải Caleb đã tự làm mình
bị thương rồi không, trượt chân trong buồng tắm chẳng hạn, song chẳng có tiếng va chạm lớn nào hết, có chỉ một âm thanh nghèn nghẹn khe khẽ mà
thôi. Tôi lắng nghe thật kĩ, chờ đợi tiếng động kia lặp lại và thấy thật phiền vì tiếng thở quá lớn của mình.
“Uh!” Chính là âm thanh đó. Giống tiếng gầm gừ trộn lẫn với rên rỉ.
“Uh!” Có gì đó bên trong bụng tôi thắt lại, phản xạ có điều kiện của cơ
bắp. Lẽ ra tôi nên phớt lờ nó đi, nhưng lại không thể. Mặc cho tất cả
những gì đã xảy đến với tôi, và tất cả những gì Caleb đã bắt tôi trải
qua dù là hành động hay ý nghĩ, tôi vẫn cho rằng anh chính là điều đẹp
đẽ nhất mình từng nhìn thấy.
“Min fadlik!” (Xin em!) anh thở dài thật lớn, nhưng tôi lại không hiểu ý nghĩa của nó. Dù có là gì thì nó cũng có vẻ rất…cần kíp. Caleb
cần gì chứ? Và tại sao tôi lại thấy ý nghĩ về nhu cầu của anh thật hấp
dẫn vậy?
Tôi cần anh chạm vào tôi, không phải muốn. bởi tôi không muốn anh làm thế, tôi cần anh làm thế. Chỉ có đôi cánh tay bao bọc lấy tôi mới có thể khiến cho những cơn ác mộng tan biến, chỉ có mùi hương của anh mới có thể khiến tôi
quên đi hơi thở hôi hám của những gã đàn ông đã tấn công tôi. Chỉ có anh thôi. Tôi lúc nào cũng vừa mừng, vừa ghét sự hiện diện của anh.
Nhiều âm thanh phát ra từ phòng tắm hơn, và tôi không cưỡng được nữa.
Tôi không thể ngăn dòng adrenaline cuộn trào trong huyết mạch, thôi thúc tôi phải hành động đi, làm bất cứ điều gì để biết được chuyện đang diễn ra đằng sau cánh cửa đóng kín kia. Lỡ như anh đang quan hệ với ai đó ở bên trong thì sao? Ý nghĩ kia khiến tôi khựng lại, một cơn sóng từa tựa như cơn buồn nôn làm cổ họng tôi nghẹn ứ và dạ dày siết lại. “Anh ấy sẽ không thế đâu,” tôi
thầm nhủ với bản thân trong căn phòng tăm tối. Dù có là bất kì lý do gì, thì tôi cũng không thể biến điều đó thành sự thật trong tâm trí được. Anh ta đã từng làm điều đó rồi. Nhớ không? Có nhớ anh ta đã phang phập
người phụ nữ kia trong khi cô bị trói ở một căn phòng khác không. Giọng nói trong đầu tôi thật tàn nhẫn. Tôi cần phải biết! Tôi phải biết liệu
anh ta có lại làm điều gì đó tương tự như thế với tôi lần nữa không. Tên khốn!
Tôi buộc mình bước về phía cửa phòng tắm, cả cơ thể run rẩy và lòng bàn tay mướt mồ hôi, nhưng tôi không thể không biết được.