“Mẹ kiếp…” Lời lẽ tục tĩu lớn hơn một câu thì thầm vang lên ở bên kia
cánh cửa khi tôi áp tai lên đó. “Ồ…phải rồi cưng” sau đó là một câu bằng ngôn ngữ khác, rồi là “mở ‘cô bé’ của em ra.” Tôi gần như ngã lên cánh
cửa khi hai đầu gối nhũn ra. Ở giữa hai chân mình, tôi cảm nhận được
nhịp đập khe khẽ, đồng điệu với tim tôi. Làm ơn, làm ơn không phải là đang quan hệ với người khác.
Tôi có thể nghe thấy tiếng quạt thông gió đang chạy, có lẽ đó là lý do
anh cảm thấy an toàn khi phát ra âm thanh kia. Nếu không thức giấc thì
có lẽ tôi đã không nghe thấy anh rồi. Buộc mình phải tỏ ra can đảm, tôi
ấn chốt để mở cửa. Tôi siết chặt nó cho đến khi mồ hôi rỉ ra giữa những
ngón tay. Vòi sen nằm bên trái cánh cửa, và tôi lo mình sẽ không thấy
được gì nếu không mở hết cửa ra và khiến mình bị phát hiện, song ở phía
bên phải lại có một tấm gương, vậy nên tôi có thể nhìn thấy hình ảnh
phản chiếu của anh. Tôi chỉ có thể cầu nguyện rằng anh sẽ không quay
nhìn trực diện với cánh cửa hay tấm gương mà thôi.
Cửa mở ra, chỉ một chút thôi, vừa đủ để lách một ngón tay qua, nhưng tim tôi có cảm giác bị dồn lên tận họng trong suốt những giây nín thở đó.
Tôi chờ đợi, hi vọng sẽ không nghe thấy tiếng anh la hét tôi hay gây ra
tiếng động giật mình. Tôi nghe thấy tiếng thở nặng nề của anh cùng những tràng rên rỉ giống trước đó, kèm theo là nhịp điệu ướt át ngắt quãng.
Tôi quỳ trên sàng, không tin tưởng chân mình sẽ đứng vững, rồi áp má lên cửa, hé mắt nhìn vào trong. Căn phòng đầy hơi nước và nó khiến tôi khó
chịu vô cùng. Tôi chờ cho đến khi nó tan đi đôi chút, song tất cả những
gì tôi nhìn được chỉ là một hình dáng trong gương.
Tôi cả gan mở cửa lớn hơn chút nữa, lượng adrenaline trong người tăng
lên tỉ lệ thuận với độ rộng của khe hở trước mặt. Nhiều hơi nước thoát
khỏi phòng tắm hơn rồi đọng lại trên mặt và cổ tôi, rỉ giọt như mồ hôi
xuống bầu ngực tôi trước khi thấm vào áo sơ mi. Mặt gương giờ đã rõ hơn
và cuối cùng, tôi đã có thể nhìn rõ hình ảnh trong buồng tắm.
Tôi thở dốc, nhưng Caleb không nghe thấy. Tôi chắc chắn như thế. Anh
đang quá mải miết với điều mình đang làm trong buồng tắm, chỉ cách đôi
mắt soi mói của tôi vài bước chân. Lẽ ra tôi nên thấy xấu hổ hoặc tội
lỗi, nhưng không thể nào được cả. Tất cả những gì tôi cảm nhận được là
nhịp đập ở giữa hai chân và ham muốn sắc lẻm đau đớn đang thoi vào bụng
mình. Anh thật...hoàn hảo. Hoàn hảo chết đi được.
Anh đứng đối diện với vòi sen nên tôi chỉ có thể thấy được nét mặt nhìn
nghiêng của anh. Da thịt anh mang sắc hồng và trắng do độ mạnh của nước. Một cánh tay anh đang chống lên tường, đôi chân dài giang rộng để giữ
thăng bằng trong khi đầu cúi xuống ngực, và anh đang thở hổn hển. Cánh
tay còn lại của anh căng cứng; các bắp cơ căng ra trong khi bàn tay to
lớn của anh đang giữ lấy nơi cương cứng khổng lồ. Tôi nuốt mạnh và liếm
hơi nước khỏi môi mình.
Phần đầu to mang sắc hồng sậm khi trượt trong nắm tay anh. Mũi giáo của
anh to dần về phía gốc, cho đến khi những ngón tay anh phải siết mạnh để giữ lại sự kiềm chế. Tôi vẫn nhớ sức nặng của anh trong tay mình.
Anh không di chuyển tay lên xuống theo chiều dài của nó. Anh đưa đẩy
hông vào nắm tay của mình, khiến cho hai gò mông săn chắc hõm lại ở hai
bên mỗi lần đẩy tới, nơi gốc rễ to lớn, trông rất nặng nề của anh đung
đưa giữa đôi chân giang rộng theo một nhịp điệu trôi chảy. Ngọn giáo của anh chính là mũi tên, còn nắm tay là bao tên.
Tôi không thể quay nhìn đi, thậm chí còn không buồn cố gắng. Tôi tự hỏi
có bao nhiêu tinh dịch chứ trong nơi gốc rễ to lớn kia, và liệu anh đã
trao hết cho tôi chưa khi anh đạt cực khoái trong tay và trên ngực tôi.
Nghĩ về lần duy nhất anh ở bên trong tôi, tôi có thể nhớ âm thanh vật đó vỗ lên ‘cô bé’ ướt át của tôi, trong khi anh đẩy gập người tôi xuống và lao vật nam tính kia vào trong tôi. Nhịp đập ở giữa hai chân tôi dữ dội hơn. Những suy tưởng khiến tôi hổn hển và ướt đẫm. Những ý nghĩ kia
thật hư hỏng và gợi cảm, chúng khiến mọi cảm xúc có thể hình dung được
ngập tràn cơ thể tôi.
“Hãy khiến hắn yêu cô,” Phần Tàn Nhẫn thì thầm. “Hãy làm thế để hắn không thể sống thiếu cô được.”
“Tôi không thể,” Tôi thì thầm đáp lại. “Tôi đã thử rồi. Anh ta bảo những cố gắng của tôi rất buồn cười. Anh ta chẳng quan tâm đâu.”
“Anh ta sẽ quan tâm.”
“Uh…mmm…coi nào.” Hai mắt Caleb nhắm nghiền; khuôn miệng đẹp đẽ của anh
hé mở và những tràng âm thanh gợi cảm nhất tôi từng được nghe phát ra từ nơi anh. Tôi tự hỏi anh đang nghĩ về điều gì. Tôi tự hỏi liệu có thể
nào là tôi không. Liệu tôi có phải là người khiến anh rơi vào trạng thái thèm khát điên cuồng này chăng?
“Phảiiiiii,” Phần Tàn Nhẫn rùng mình.
Hai nhũ hoa tôi căng cứng đến đau đớn, cọ lên lần vải thô ráp của chiếc
sơ mi đang mặc. Tôi muốn kéo chúng ra ngoài. Muốn chạm chúng lên thứ gì
đó mát lạnh. Tôi áp cơ thể lên cánh cửa, cọ xát chúng trên mặt gỗ cứng
trong lúc tiếp tục quan sát Caleb trong khoảnh khắc nam tính đầy chói
lọi nhưng đồng thời cũng rất yếu đuối theo một cách nào đó.