Ads
Tương Nhược Lan vốn không
sợ chịu khổ mà chỉ sợ có khổ cũng không đáng giá được gì. Cả ngày hôm qua,
Tương Nhược Lan cảm giác có chút không đúng. Trầm mụ mụ dạy nàng ngồi, đi
nghiêm khắc cũng được nhưng vừa trưa, Lưu mụ mụ chỉ dạy nàng hai động tác quỳ
lạy, dập đầu.
Nàng tuy không hiểu nhiều
về lễ tiết cổ đại nhưng chính là chưa ăn thịt heo thì cũng không phải là không
thấy heo chạy, chỉ là trà hội chiêu đãi các quý phu nhân phải dùng tới đại lễ
quỳ lạy? Vốn thời gian học đã không nhiều còn cứ dùng dằng ở chút lễ này, chẳng
lẽ có nguyên nhân gì.
Tương Nhược Lan nhớ ra
chuyện đánh cược cùng bọn Vương thị, trong lòng hừ lạnh.
Định làm khó ta, ta nhất
định sẽ khiến các ngươi thua càng khó coi!
Hai mụ mụ vừa đến, Tương
Nhược Lan đã gọi người mời hai bà đến trước mặt.
Tương Nhược Lan ngồi ở vị
trí chủ thượng, trong tay bưng chén trà quý bốc hơi nghi ngút, khuôn mặt nàng
lạnh lùng mà nghiêm túc.
Nàng chậm rãi uống một
ngụm trà, từ từ đảo mắt nhìn hai mụ mụ trước mặt cười khẽ:
-
Hôm qua, lúc ta xoa bóp cho thái phu nhân cùng bà nói chuyện. Thái phu nhân nói
ta mới biết hai mụ mụ đây là những người dạy về quy củ tốt nhất, không chỉ
trong Hầu phủ mà ngay cả trong thành cũng có nhiều đại gia muốn mời hai mụ mụ
về dạy các thiên kim trong phủ.
Sự khen ngợi này tuy hai
mụ mụ mặt không đổi sắc nhưng trong lòng âm thầm kinh hãi. Thái phu nhân cùng
phu nhân có vẻ rất hòa thuận! Đặc biệt là Lưu mụ mụ, trong lòng chột dạ không
yên.
Trầm mụ mụ nói:
-
Thái phu nhân nói quá rồi.
Tương Nhược Lan cười cười
giơ chén trà trong tay, Ánh Tuyết đứng cạnh lanh trí vội vàng đón lấy.
-
Cho nên ta nghĩ, hai vị mụ mụ nếu có bản lĩnh như vậy. Nếu ta cứ dựa theo lời
các mụ mụ mà làm thì mười ngày sau việc xuất tịch trong trà hội chắc là không
có vấn đề gì đúng không?
Tương Nhược Lan nhìn các
nàng cười khanh khách nói.
Cùng hai bà tranh chấp có
phải học đại lễ quỳ lạy hay không là chuyện rất vô dụng. Hai người này hiểu rõ
quy củ chắc hẳn phải có đến trăm lí do để phản bác nàng. Nhưng nếu chuyện này
truyền đến tai thái phu nhân thì sẽ giống như nàng sợ chịu khổ mới cãi lại hai
mụ mụ. Thái phu nhân tin tưởng hai mụ mụ đã theo bà lâu năm hay tin tưởng người
con dâu mới lại đầy thành kiến, kết quả không nói ai cũng rõ.
Đã như vậy, không bằng
bắt các bà phải cam đoan, có như vậy thì nàng chịu khổ cũng đáng!
Hai vị mụ mụ liếc mắt
nhìn nhau, đều thấy trong mắt đối phương là sự kinh hãi. Tân phu nhân là bát
phụ cái gì cũng không hiểu nhưng chỉ một câu nói này có thể thấy được nàng
không phải là kẻ tâm tư đơn thuần.
Thái phu nhân coi trọng
các bà mới để hai bà đến dạy tân phu nhân. Nếu thật sự mười ngày sau không thể
làm cho nàng xuất tịch ở trà hội, thật sự là khó ăn khó nói. Nặng nhất chính
là, bây giờ, dường như thái phu nhân có thiện cảm với tân phu nhân, cho dù hai
bà nói tân phu nhân không có tư chất học, có học cũng không thành chỉ sợ càng
khiến thái phu nhân không tin tưởng mà thôi.
Mà Lưu mụ mụ trong lòng
có quỷ, tân phu nhân đột nhiên nói như vậy chẳng lẽ cảm thấy được điều gì? Nghĩ
vậy, lưng toát ra mồ hôi lạnh, trong lòng thầm hối hận. Trước cứ xem thường tân
phu nhân, nhưng tương lai hầu phủ ai là nữ chủ nhân vẫn không ai có thể đoán
định được. Thật sự không nên sớm như thế đã dựa vào Vu di nương.
Trầm mụ mụ nghiêm túc
nhếch miệng nói:
-
Phu nhân, học quy củ nhìn thì đơn giản nhưng thật ra quá trình rất cực khổ. Có
điều chỉ cần phu nhân làm theo những gì chúng ta dạy thì mười ngày sau xuất
tịch ở trà hội không phải là vấn đề.
Tương Nhược Lan hài lòng
cười cười, nhìn về phía Lưu mụ mụ, Lưu mụ mụ vội vàng nói:
-
Đúng là như thế, lão nô nhất định dốc hết tâm sức!
Tương Nhược Lan vội vàng
đứng dậy thi lễ với hai mụ mụ:
-
Cho dù là thế, ta trước tiên vẫn phải cảm tạ hai vị mụ mụ.
Hai mụ mụ vội vàng né
tránh nói không dám. Nhưng thấy Tương Nhược Lan thân là phu nhân lại tôn trọng
hai bà, trong lòng có chút hảo cảm.
Nói chuyện sau, hai vị mụ
mụ đã dụng tâm dạy Tương Nhược Lan hơn. Tuy vẫn nghiêm khắc như Lưu mụ mụ đã
giản lược đi các đại lễ mà chỉ chú trọng đến các lễ nghĩa xã giao thông thường.
Ví dụ như gặp người nào thì chào hỏi ra sao, đáp lễ thế nào cũng là chuyện
không đơn giản.
Tương Nhược Lan mệt đến
không thở nổi nhưng nàng cũng không có một câu oán hận. Nàng cũng biết phải học
tốt lễ nghĩa thì mới sinh tồn ở chốn cổ đại này. Muốn sống tại Hầu phủ thì đó
càng nhất định phải học. Những gì nên làm thì phải làm nếu không sao có
thể dung nhập với xã hội này, để cho mọi người tiếp nhận mình? Nếu không sẽ chỉ
như Tương Nhược Lan trước kia, khiến người tức giận, chán ghét mà kết quả cuối
cùng sẽ rất bi thảm.
Nhưng nàng cũng bất kể
một ngày mệt nhọc, buổi tối vẫn đến xoa bóp cho thái phu nhân, đến khi khí trời
tốt hơn, thân thể thái phu nhân hoàn toàn thư thái mới ngừng lại. Điều này
khiến thái phu nhân rất cảm động, trong lòng thiện cảm với nàng tăng lên không
ít, khi ở cùng nàng chẳng những tươi cười nhiều hơn mà cũng từ từ nói nhiều
lên.
Mà thời gian này lại
thường xuyên gặp Cận Thiệu Khang tới thỉnh an thái phu nhân. Cận Thiệu Khang
vẫn lạnh lùng với nàng nhưng Tương Nhược Lan chẳng cần quan tâm, chỉ cần không
để lộ sự chán ghét của nàng với hắn, tránh để lộ ra trước mặt thái phu nhân.
***
Từ khi Cận Thiệu Khang
hồi kinh thì đảm nhiệm chức Binh bộ thị lang, hắn là người được hoàng đến coi
trọng. Mỗi ngày phần lớn thời gian đều dùng cho công việc cả. Đây cũng là một
trong những lí do khiến đến nay hắn vẫn chưa có con.
Hôm nay, hắn từ nha phủ
quay về như bình thường đến thẳng Tùng Hương viện thỉnh an thái phu nhân. Nhưng
khi đi tới một ngã rẽ, thần xui quỷ khiến thế nào khiến hắn dừng lại ở tảng đá
lớn bên trái này.
Bản thân hắn không để ý
nhưng Trữ An vốn luôn theo hầu hắn nhìn bóng lưng trầm ổn của chủ tử mà trong
lòng kinh ngạc.
Con đường này sẽ dẫn tới Thu
Đường viện, bình thường Hầu gia tuyệt đối sẽ không đi đến đây….
Trữ An biết tính của chủ
nên không dám nói nhiều, chỉ yên lặng theo sau nhưng lại phát hiện bước chân
của chủ tử càng lúc càng chậm lại.
Kì thật, nếu Trữ An ở
phía trước cũng sẽ phát hiện thần sắc Cận Thiệu Khang mê man, nghi hoặc. Hắn
nhìn cảnh trí xung quanh, nghĩ thầm, sao mình lại đi đến nơi này? Nhìn phía
trước thấy càng lúc càng gần Thu Đường viện đột nhiên nhớ ra, hai tối gần đây,
hắn đến thỉnh an thái phu nhân đều gặp nàng. Lần nào cũng thấy vẻ mệt mỏi hiện
rõ trên gương mặt nàng.
Học lễ nghĩa chẳng lẽ mệt
như thế? Hay là đây là nàng cố ý để cho mẫu thân vui vẻ, cảm động?
Cận Thiệu Khang đi tới
trước của Thu Đường viện, đứng nấp sau hòn giả sơn lớn bên cửa lại lập tức cảm
thấy hành vi của mình rất buồn cười. Rõ ràng là nhà mình sao phải như ma, quỷ
mà ẩn nấp?
Nhưng hắn vẫn cứ đứng đó,
len lén nhìn về phía trong Thu Đường viện.