Ads
Tương Nhược Lan càng nghĩ
càng có cảm giác rằng khả năng này là đúng. Nàng liếc qua gương mặt nghiêm túc
của hắn, đột nhiên có cảm giác khuôn mặt này càng nhìn càng có cảm giác vui vẻ,
trong lòng thầm rộn rã.
Cảm giác được ánh mắt quỷ
dị nhìn hắn từ đầu tới chân, Cận Thiệu Khang đột nhiên thấy cả người run lên,
lông tơ dựng đứng.
Thái phu nhân cảm giác
khí lực trên tay Tương Nhược Lan càng lúc càng yếu đi liền dứt khoát ngừng lại,
ngồi lên nhìn nàng, cười nói:
-
Hôm nay, ngươi cũng mệt mỏi rồi, làm đến đây thôi. Mấy hôm nay nhờ có ngươi mà
ta cảm giác tốt hơn rất nhiều rồi. Chắc đêm nay cũng ngủ ngon thôi.
Vừa cầm tay nàng vừa sai
Liễu Nguyệt bưng một cái ghế xuống cho Tương Nhược Lan nghỉ ngơi.
Liễu Nguyệt bưng một cái
ghế đến bên gường, đặt gần chỗ Cận Thiệu Khang ngồi.
Tương Nhược Lan quả thật
mệt muốn chết nên cũng không khách khí, ngồi luôn xuống ghế. Bên tai nghe hai
mẫu thân con Cận Thiệu Khang nhỏ giọng trò chuyện, âm thanh đều đều nghe thế
nào cũng giống như đang ru người khác ngủ.
Bên kia, từ lúc Tương
Nhược Lan ngồi xuống cạnh hắn, Cận Thiệu Khang trong lòng có chút không yên.
Vừa nói chuyện với mẫu thân mà lực chú ý lại rơi vào vị trí bên cạnh đến quá
nửa. Hắn nhịn xuống việc muốn quay lại nhìn nàng mà cũng không rõ vì sao, tự
thấy kì lạ, không tự nhiên.
Trong lòng không khỏi
kinh ngạc, rõ ràng là chính mình không thèm để ý, thậm chí là chán ghét mà sao
đột nhiên lại có cảm giác này.
-
Tháng sau là sinh nhật Hoàng hậu, đến lúc đó yến hội của Hoàng hậu, Nhược Lan
là hầu phu nhân tất nhiên phải xuất tịch (xuất hiện), còn một tháng nữa, chắc
hẳn Tương Nhược Lan sẽ học quy củ được tốt rồi.
Thái phu nhân vừa kéo tay
con vừa nhẹ nhàng nói.
-
Vâng, con biết. Chỉ là lễ vật mừng sinh nhật thì vẫn phải phiền mẫu thân phí
tâm.
Trong không khí có một cỗ
hương thơm nhàn nhạt như có như không, giống như một sợi dây vô hình quấn quanh
tim hắn.
Thái phu nhân cười nói:
-
Hôm nay đã giúp con lấy vợ rồi, hy vọng không bao lâu sẽ được nhàn rỗi.
-
Khiến mẫu thân lao khổ đều là con bất hiếu.
Loại hương thơm này rất
đặc biệt, nhàn nhạt, thanh tân không giống mùi hương của Vu Thu Nguyệt, không
biết nàng dùng hương thơm gì?
-
Trầm mụ mụ nói, Nhược Lan học quy củ rất chịu khó, nói như vậy chắc mười ngày
sau xuất tịch trà hội hẳn không có vấn đề gì, Nhược Lan ngươi nói có đúng hay
không?
Thái phu nhân nhìn về
phía Nhược Lan, Cận Thiệu Khang vì lời nói của bà mà cũng quay đầu nhìn.
Vừa nhìn sang… hai người
đều ngẩn ra.
Chỉ thấy Tương Nhược Lan
tựa đầu lên thành ghết, hai mắt khép hờ, mi vũ (lông mày) giãn ra, đôi môi
phong nhuận hơi hé mở, tiếng hít thở đều đều, ngủ có vẻ rất ngon.
Ý nghĩ đầu tiên trong
lòng Cận Thiệu Khang là: nàng quả thật là mệt như thế?
Nhưng lập tức lại nhíu
mày nói:
-
Sao lại ngủ trong này thành cái dạng gì nữa, ba ngày học quy củ mà vẫn thế sao?
Nha hoàn trong phòng thái
phu nhân từ trước đến nay chưa bao giờ thấy chủ tử nào có thể dựa vào ghế mà
ngủ được, tất cả đều choáng váng.
Mà Hồng Hạnh từ khi Cận
Thiệu Khang bước vào thì tất cả tâm tư đều chỉ để ý đến hăn, căn bản là không
chú ý đến Tương Nhược Lan ra sao. Lúc này đột nhiên thấy Cận Thiệu Khang tức
giận nói mới tỉnh táo lại, nhớ ra mình là nha hoàn thân cận nên vội đến bên
Tương Nhược Lan, định đánh thức nàng.
Nhưng thái phu nhân đột
nhiên nói:
-
Nhẹ thôi, đừng dọa nàng.
Hồng Hạnh gật đầu, khom
lưng, nhẹ vỗ bả vai Tương Nhược Lan, nhỏ giọng đánh thức nàng.
Tương Nhược Lan đang mơ
mộng đẹp, bị Hồng Hạnh quấy rầy có chút khó chịu, nhíu nhíu mi, nhắm chặt mắt
mà làu bàu.
Thái phu nhân thây vậy
cười cười lắc đầu rồi thở dài một tiếng, nhẹ nhàng nói:
-
Đứa nhỏ này quả là quá mệt mỏi rồi… sau đó nhìn về phía Cận Thiệu Khang: – Làm
khó nàng mệt mỏi như thế vẫn sợ ta không ngủ được mà vội tới đây xoa bóp. Tấm
lòng này khó mà có được. Về phần quy củ, cứ chậm rãi mà học, sao có thể chốc
lát mà học hết được. Muội muội con từ khi bắt đầu hiểu chuyện đã học nhưng cũng
phải mất vài năm mới hiểu hết tất cả lễ tiết. Không nên vì trong lòng có thành
kiến với nàng mà yêu cầu hà khắc.
Cận Thiệu Khang nhìn
Tương Nhược Lan chậm rãi tỉnh lại, nhìn khuôn mặt nàng lộ ra đầy vẻ mệt mỏi,
khẽ hừ một tiếng rồi cũng không nói gì.
Tương Nhược Lan tỉnh lại
mới phát hiện mình bất tri bất giác ngủ gật. Nàng biết đây chính là một hành vi
thất lễ, vội vàng đứng dậy tạ lỗi với thái phu nhân nhưng cũng không nhìn Cận
Thiệu Khang, tránh bản thân thêm sốt ruột, lo lắng.
Thái phu nhân cũng không
nói gì, thấy nàng mệt mỏi liền sai nàng trở về nghỉ ngơi sớm, Tương Nhược Lan
hành lễ với thái phu nhân và Cận Thiệu Khang rồi rời khỏi Tùng Hương viện.
Tương Nhược Lan đi rồi,
Cận Thiệu Khang cũng không ở lại lâu. Ra khỏi Tùng Hương Viện, nô tài thân cận
Trữ An đang cầm đèn lồng tiến lên đón:
-
Gia. Đêm nay đi nơi nào?
Trữ An theo hầu Cận Thiệu
Khang đã lâu đương nhiên nắm bắt được quy luật cuộc sống của hắn, tính toán,
hôm nay là vừa năm ngày.
Cận Thiệu Khang từ nhỏ đã
luyện võ, sư phụ hắn dạy hắn tu tâm dưỡng tính, với việc nam nữ cũng không
nhiều hứng thú. Sở dĩ năm ngày một lần là vì sự phụ hắn dựa theo thể chất hắn
mà tính, nói rằng quy luật này có ích cho thân thể của hắn, đồng thời cũng
không làm cho hắn trầm mê trong nữ sắc.
Từ khi hắn bắt đầu hiểu
chuyện, mẫu thân đã an bài cho hắn hai nha hoàn thông phòng, hắn vẫn duy trì
quy củ này.
Bây giờ, cho dù mẫu thân
nóng lòng muốn bế cháu nhưng hắn cũng không hề có ý phá lệ.
Lúc Trữ An nói thì bọn
hắn đang đứng trước Tùng Hương viện, đi bên trái là Sở Thiên các có Hoa Thanh
và Nhược Lâm, bên phải là Thu Đường viện, bên trái là Cẩm Tú viên.
Cận Thiệu Khang suy nghĩ,
nha hoàn bây giờ vẫn phải dùng thuốc tránh thai, tự nhiên là không thể mang
thai mà Tương Nhược Lan… Hắn trong lòng cả kinh! Sao lại nghĩ đến nàng, ngày
lấy nàng hắn cũng đã muốn vĩnh viễn không bao giờ vào phòng nàng.
Giống như là tự đánh
cược, Cận Thiệu Khang bước vội về phía trước.
-
Đi Cẩm Tú viên!
***
Qua một đêm nghỉ ngơi,
Tương Nhược Lan có tinh thần hơn, mệt nhọc cũng tan biến.
Tương Nhược Lan day day
eo, cảm thán trong lòng, tuổi còn trẻ thật tốt!
Hồng Hạnh, Ánh Tuyết tiến
vào hầu hạ Tương Nhược Lan rời giường. Đến khi Tương Nhược Lan chuẩn bị xong
xuôi, đột nhiên Hồng Hạnh mở tủ lấy ra chiếc roi da thô ráp, đen sì nhét vào
tay Tương Nhược Lan.
Roi da này nàng biết, đây
là do cha Tương Nhược Lan tự tay làm cho nàng chiếc roi ngựa. Chỉ là không nghĩ
tới nó là thứ hung khí để con gái coi thường người khác sau này. Lúc đầu, khi
Tương Nhược Lan vừa xuyên đến đây, Cận Thiệu Khang cầm trong tay là chiếc roi
da này.
-
Để làm gì?
Tương Nhược Lan cầm bì
roi da khó hiểu nhìn Hồng Hạnh. Ngoài nàng, bọn nha hoàn đều hiểu ý tức của
Hồng Hạnh, ai nấy vẻ mặt đều không đồng ý.
-
Tiểu thư, nếu hai vị mụ mụ vẫn cố ý làm khó dễ người, không bằng cho các nàng
nhìn một chút. Nếu không các nàng vẫn sẽ coi thường người đó!
Hồng Hạnh nhướng cao mày
mà nói.
Tương Nhược Lan quăng roi
da một cái, chiếc roi như con linh xà linh động, như là có linh tính mà di
động. Một cảm giác quen thuộc đột nhiên tiến tới. Tương Nhược Lan thuần thục
vung vài cái phát hiện Nhược Lan kia dùng roi rất có công phu thâm hậu, roi da linh
động rất có chương pháp hiển nhiên là đã từng khổ luyện.
Tương Nhược Lan trong
lòng vui vẻ, không nghĩ tới lại còn có bản lãnh này. Nếu sau này thực sự bị
người coi thường cũng không rơi vào cảnh không có cách đánh trả rồi.
Chơi một lúc, Tương Nhược
Lan đưa roi lại cho Ánh Tuyết. Không để ý đến bọn nha hoàn trong phòng đều đang
kinh ngạc.
Dùng roi uy hiếp mụ mụ?
Nàng cũng không phải là Tiểu Yến Tử! Tiểu Yến Tử có thể đánh Dung ma ma vì nàng
có Càn Long dung túng, bên người có Ngũ A Ca che chở, còn mình? Ngay cả người
duy nhất có thể dựa vào là Thái hậu cũng không để ý đến mình nữa…
Cho nên nàng không thể
làm loạn!
Nhưng mà, Hồng Hạnh nói
đúng, nàng cũng không thể để hai mụ mụ kia tùy tiện làm khó.