Ads
Hôm nay, Tương Nhược Lan
đang ở Tùng hương viện cùng thái phu nhân bàn chuyện.
Nói qua lại là bàn về
việc Lý quản sự mua vải. Lý quản sự chừng 40 tuổi, người gầy, bộ dáng khôn
khéo.
- Thái
phu nhân, trước đều mua vải vóc từ cửa hàng Vương Kí, tất cả đều là tơ tằm nên
mỗi trướng (m) hai phân tiền, nô tài cảm thấy không đáng nên tới các nhà bán
vải khác xem qua, nô tài cảm thấy cửa hàng Vân Cẩm mới mở cũng rất được, màu
sắc chất lượng không kém mà chỉ một phân tiền một trướng.
Tương Nhược Lan nghe xong
trong lòng không khỏi nghi hoặc, theo nàng biết, vải vóc trong phủ vẫn đều mua
của nhà Vương Ký. Hầu phủ nhiều người, hàng năm phải mua vải vóc rất nhiều,
theo đạo lý là khách hàng lớn của Vương Kí. Vương Kí là người buôn bán lâu năm
sao có thể tùy ý tăng tiền? Trừ phi là không tăng không được, hơn nữa nhất định
còn có ưu đãi cho khách hàng. Nhưng Vân Cẩm mới mở lại đưa ra ưu đãi lớn như
vậy, nếu có thể sao Vương Kí lại không làm.
Bên kia thái phu nhân lại
không hề hoài nghi, gật đầu nói:
- Nếu
thế, sau này cứ mua vải vóc của Vân Cẩm. Chỉ cần chất lượng màu sắc không kém
là được.
Lý quản sự đáp:
- Nô tài
tự mình xem qua rồi, chất lượng tuyệt đối không thua Vương Kí
- Lý quản
sự làm việc là ta yên tâm rồi.
Lý quản sự đáp:
- Tạ
ơn thái phu nhân tín nhiệm.
Lý quản sự đi làm rồi
thái phu nhân nói với nàng:
- Lí quản
sự là từ nhà mẹ đẻ ta tới, rất được việc, là người đáng tin cậy, cho nên ta mới
để hắn quản chuyện mua bán.
Nghe thái phu nhân nói
xong, sự nghi ngờ trong lòng Tương Nhược Lan giảm xuống, nghĩ thầm, có lẽ chính
mình đa tâm.
Lý quản sự đi không bao
lâu, Triệu di thái thái lại tới Tùng hương viện.
Bà đầu tiên vấn an thái
phu nhân rồi thái phu nhân cho bà ngồi xuống, hỏi:
- Bây giờ
tới là có chuyện gì?
Triệu di thái thái ngồi
một bên, có chút khó khăn, ngẩng đầu nhìn thái phu nhân, môi giật giật, muốn
nói lại thôi.
Thái phu nhân cười nói:
- Có cái
gì thì cứ nói thẳng.
Triệu di thái thái lúc
này mới đáp:
- Tháng
trước, Đường Nhi thu phòng một nha hoàn...
Thái phu nhân nghe vậy
nhíu mày:
- Đây là
thế nào? Không phải ngươi nói Thiệu Đường một lòng đọc sách? Sao lại có chuyện
này?
Tương Nhược Lan ở một bên
nghe, trong lòng cũng cười lạnh không ngừng? Là nha hoàn thứ mấy? Không tính
hai người đã chết thì đây là người thứ tư. Loại nam nhân gì thế không biết?
Triệu di thái thái đê mi
thuận mắt:
- Ta cũng
biết Đường Nhi quá phận, ta cũng đã mắng hắn rồi.
Thái phu nhân suy nghĩ
một chút:
- Đuổi ra
ngoài đi. Loại hồ ly tinh chuyên câu dẫn chủ tử giữ lại làm gì?
- Lúc đầu
ta cũng nghĩ như vậy.
Triệu di thái thái ngẩng
đầu, giọng nói có chút dồn dập:
- Nhưng
hai hôm nay ta mới biết chuyện này, vốn định bẩm thái phu nhân đem nô tỳ này
đuổi đi. Nhưng hôm qua mới phát hiện...... Mới phát hiện......
Triệu di thái thái nhìn
thoáng qua sắc mặt thái phu nhân, thấp giọng nói:
- Nhưng
Hương Vân kia đã có thai...
Thái phu nhân nghe vậy
trong mắt hiện lên một tia tàn khốc nhưng nhanh chóng thản nhiên nói:
- Nếu như
thế thì đành sĩ phòng thôi.
Triệu di thái thái vội
vàng quỳ xuống:
- Tạ ơn
thái phu nhân.
Triệu di thái thái vui vẻ
đi về, thái phu nhân nhìn bóng lưng bà cười lạnh một tiếng:
- Tưởng
rằng ta không biết chủ ý của nàng, sinh nhiều nữa thì có tác dụng gì, con không
thể tranh giành, sinh nữa cũng phí mà thôi.
Như là bị kích thích,
thái phu nhân quay đầu nói với Tương Nhược Lan:
- Ngươi
cũng nhanh chóng lên, Hầu gia bây giờ đã 24 rồi còn chưa có trưởng tử..
Lại nói:
- Mỗi
ngày ta sai người đưa thuốc bổ ngươi có dùng không?
Tương Nhược Lan đáp:
- Đều
dùng.
Trong lòng mơ hồ có chút
xin lỗi, thái phu nhân tận tâm hết sức như thế, nếu biết nàng cố ý không chịu
cùng Hầu gia viên phòng, không biết sẽ tức giận thế nào. Nhưng nàng không thể
vì bà vui vẻ mà miễn cưỡng chính mình.
Thái phu nhân cười cười,
cầm tay nàng:
- Nghe
nói mấy ngày trước, mấy hôm liền Hầu gia đều tới phòng ngươi.
- Hầu
gia thấy ta bị thương, quan tâm thương thế của ta.
Thái phu nhân lắc đầu
nói:
- Không
chỉ là thế đâu. Con ta ta hiểu, hắn có thể thường xuyên tới phòng ngươi chắc
chắn là trong lòng hắn rất thích ngươi.
Tương Nhược Lan cúi đầu
không nói lời nào, nàng nhớ ra hôm đó Cận Thiệu Khang xoa chân cho nàng.
Có lẽ ... có lẽ hắn có
chút thích chính mình, cũng giống như hắn thích Vu Thu Nguyệt, Hoa Thanh, Nhược
Lâm. Cái sự thích này không phải là cái nàng muốn.
Bên kia, Vu Thu Nguyệt
sau đêm sinh nhật đó, Cận Thiệu Khang rời khỏi phòng nàng khiến nàng vẫn bất
an. Mãi đến hôm đó, nàng phát hiện ra một chuyện mừng. Nhưng nàng không biểu lộ
gì. Đầu tiên nói với thái phu nhân là muốn trở về nhà một chuyến. Thái phu nhân
thấy nàng gả vào cửa lâu như vậy cũng chưa về nhà nên sai chuẩn bị lễ vật xe
ngựa. Cho nàng có thể vinh quang mà về nhà mẹ đẻ.
Nàng sau khi rời khỏi đó,
đầu tiên là len lén xác định một việc rồi mới tới Vu phủ.
Bái kiến cha mẹ tổ tiên
xong, Vu phu nhân kéo nữ nhi vào phòng.
Vu phu nhân kéo nàng ngồi
xuống giường, bắt đầu rơi nước mắt.
- Ngươi ở
Hầu phủ có tốt không? Hầu gia với ngươi thế nào? Mấy ngày nay ta nghe không ít
lời đồn, nghe nói Hầu gia đối với Tương Nhược Lan kia rất tốt, Tương Nhược Lan
kia có gây khó dễ cho ngươi.
Vu Thu Nguyệt lấy khăn
tay lau nước mắt cho mẫu thân:
- Mẫu
thân, ngươi yên tâm, ta ở Hầu phủ tốt lắm. Hầu gia cũng tốt với ta lắm. Tương
Nhược Lan dù là chính thất nhưng cũng không làm khó được thiếp thất ta.
Vu phu nhân nghe được hai
chữ thiếp thất trong lòng đau xót:
- Vu gia
ta là thư hương môn đệ, ngươi là đích nữ (con gái vợ chính) gả cho ai chẳng là
chính thất, ngươi không nghe ta nói, hết lần này tới lần khác muốn gả cho Hầu
gia làm thiếp. Nói Tương Nhược Lan tuyệt sẽ không là đối thủ của ngươi, chủ mẫu
đương gia Hầu phủ sớm muộn cũng là vật trong túi, nhưng sao giờ lại thành thế
này.
Vu Thu Nguyệt cúi đầu nói:
- Cha dù
là ngũ phẩm nhưng quan vị không quan trọng, không có thực quyền, ta tuyển tú sẽ
chẳng thành, không gả cho Hầu gia thì chỉ có thể lấy một tiểu quan. Dù là chính
thất thì có ý nghĩa gì? Gả cho Hầu gia là ta đánh cuộc cuộc đời ta, dù ban đầu
hơi không thuận nhưng ta chưa thua...
Nàng ngẩng đầu, nhìn về
phía mẫu thân, hai mắt sáng kinh người:
- Vì bây
giờ ta đã có chỗ dựa.
Thấy mẫu thân lộ vẻ nghi
hoặc, Vu Thu Nguyệt đổi đề tài:
- Chuyện
cữu cữu lần này...
- Thế
nào?
Vu phu nhân lập tức
chuyển tới chuyện này. Vu Thu Nguyệt nhàn nhạt cười nói:
- Hầu gia
nói điều vào kinh là không thành vấn đề.
- Vậy
chức quan...
Vu Thu Nguyệt cúi đầu
- Hầu gia
nói hắn sẽ cố gắng
Từ Vu phủ quay về, Vu Thu
Nguyệt gọi Hồng Hạnh tới.
Hồng Hạnh len lén đi tới,
trên đường dáo dác nhìn quanh, vòng vo hồi lâu, xác định không ai đi theo mới
tới nơi cùng Vu Thu Nguyệt ước hẹn.
Bây giờ đã đêm muộn, Vu
Thu Nguyệt hẹn nàng chính là nơi trước kia Ánh Tuyết gặp Trương quản sự, là
Bách lý đình tối nhất hậu hoa viên...
- Hồng
Hạnh, dạo này Thu đường viện có gì?
Vu Thu Nguyệt vừa thấy
nàng liền hỏi.
Hồng Hạnh rụt cổ, còn
đang nhìn quanh, lúc nào cũng cảm giác từ trong bóng tối sẽ nhảy ra một người.
- Vu di
nương, ta chỉ sợ sau này không thể giúp ngươi rồi, phu nhân đã biết ta làm hại
Ánh Tuyết cho nên không cho ta hầu hạ trong phòng, mọi chuyện trong phòng ta
đều không biết.
Vu Thu Nguyệt lạnh lùng
cười:
- Nói như
vậy, ngươi đối ta đã thành vô dụng, ta sao còn phải giúp ngươi giấu diếm? Mai
ta đem chuyện đó nói ra ngoài?
Nàng vất vả lắm mới thu
được một tai mắt trong Thu đường viện, sao có thể dễ dàng buông tha?
Hồng Hạnh cả kinh, quỳ
gối trước mặt Vu Thu Nguyệt cầu xin:
- Di
nương, ta xin ngươi buông tha ta.. ta thật sự không làm được? Ngươi hại ta thì
được cái gì? Hôm nay ta không được phu nhân tín nhiệm bị đuổi ra ngoài hậu hạ,
ngươi còn bức ta đến đường cùng sao.
Vu Thu Nguyệt ngồi xuống
trước mặt nàng, cầm quạt gõ gõ đầu nàng:
- Ngươi
sai rồi, là phu nhân nhà ngươi bức ngươi vào đường cùng. Nàng không cho ngươi
cơ hội, nàng đuổi ngươi ra khỏi phòng, nàng cho ngươi không thể tiếp xúc Hầu
gia. Không lâu sau, nàng sẽ tùy tiện gả ngươi cho hạ nhân. Ngươi là nô tỳ chỉ
có thể gả cho nô tài. Tương lại sinh con ra thì con ngươi đời đời kiếp kiếp
cũng là nô tài. Hồng Hạnh, nếu ngươi không vì chính mình thì đó sẽ là mệnh của
người.
- Nhưng
ta còn có thể làm cái gì......
Hồng Hạnh nhỏ giọng khóc:
- Hầu gia
không thích ta, phu nhân bây giờ đề phòng ta, ta đi tới nơi nào cũng cảm giác
như bị người coi chừng, ta không dám làm gì hết, ta sợ. Cho dù giúp di nương
thì di nương có thể làm gì cho ta.
- Thì ra
là ngươi không tin ta.... Vu Thu Nguyệt cười lạnh: - ngươi không cho rằng ta có
thể giúp ngươi là ngươi sai lầm rồi. Hồng Hạnh, bây giờ ta tuyệt đối có khả
năng này.
Hồng Hạnh ngừng khóc
ngẩng đầu nhìn nàng. Vu Thu Nguyệt nói nhỏ mấy câu vào tai nàng.
Hồng Hạnh cả kinh bật dậy:
- Di
nương, lời này là thật?
- Ta sẽ
đem chuyện này ra nói đùa? Bây giờ ta chỉ thiếu một cơ hội thôi, cơ hội này, ta
cần ngươi giúp! Chỉ cần ngươi giúp ta, Hồng Hạnh, ta tuyệt đối có thể thỏa mãn
nguyện vọng của ngươi.
Hồng Hạnh trầm mặc một
hồi, Vu Thu Nguyệt vẫn kiên nhẫn đợi không nói gì. Thật lâu sau, Hồng Hạnh mới
ngẩng đầu lên, nhìn Vu Thu Nguyệt:
- Ta...
ta có thể thử lại, nhưng di nương, ngươi đừng gạt ta.
Vu Thu Nguyệt mỉm cười,
tươi cười vô hạn kiều mỵ:
- Ta đã
thề độc, ngươi quên rồi?
Sáng sớm hôm sau, Vương
thị đem xiêm y tới Thu đường viện.
Vẻ mặt Vương thị tiều
tụy, hai bọng mắt sưng đỏ. Tương Nhược Lan đương nhiên biết vì sao. Hôm qua,
nha hoàn Hương Vân mang thai đã được sĩ phòng.
- Phu
nhân, ngươi xem đi, xiêm y này ngươi có hài lòng?
Vương thị cầm xiêm áo đặt
trên bàn.
Tương Nhược Lan nhìn một
chút, gấm đoạn màu phấn hồng, trên thêu những đóa hoa màu trắng, nhụy hoa vàng,
lá cây xanh biếc, thêu vô cùng khéo léo, xinh đẹp.
- Làm tốt
lắm, công phu thêu thùa của đệ muội quả là danh bất hư truyền, ta rất thích,
cám ơn ngươi.
Nét mặt Vương thị chẳng
có chút vui vẻ:
- Thêu
thùa giỏi thì có tác dụng gì...
Mặc dù vẫn không thích
Vương thị, chính là nhìn thấy nàng như vậy, trong lòng Tương Nhược Lan cũng
chẳng vui vẻ gì, cũng không biết nên hỏi han gì.
Cũng may Vương thị cũng
không nói tiếp đề tài này, chỉ muốn Tương Nhược Lan mặc thử xem có chỗ nào
không vừa thì sửa lại.
Buổi tối, Cận Thiệu Khang
theo quy định tới Thu đường viện.