Ads
Từ khi nàng bị thương ở
trong cung, Cận Thiệu Khang tới hai ngảy rồi những ngày sau hắn không tới khiến
Tương Nhược Lan thở dài một hơi.
Lúc này, Liên Kiều lại
nói cho nàng:
- Phu
nhân, hôm sinh nhật Vu di nương, Hầu gia chỉ ở đó ăn bữa tối nhưng cũng không ở
lại. Vu di nương tức giận tới cả đêm đánh đàn!
Nói xong bưng miệng cười
trộm.
Tương Nhược Lan khóe
miệng giật giật:
- Ngươi
vui vẻ thế làm gì?
Vẻ mặt Liên Kiều trông có
phần hả hê...
- Đương
nhiên rồi. Liên Kiều vênh mặt lên đắc ý nói: - như vậy có thể thấy rõ, trong
lòng Hầu gia, phu nhân ở vị trí quan trọng nhất.
- Sao
ngươi biết được?
Liên Kiều bật ra:
- Ngày
đó...
Sau đó vội bưng miệng cúi
đầu, mặt đỏ bừng.
Tương Nhược Lan tự nhiên
biết nàng muốn nói cái gì, nhớ ra đêm đó mình xích lõa nằm trong lòng Cận Thiệu
Khang bị các nàng thấy, mặt cũng nóng lên.
- Không
có Vu di nương thì còn Hoa Thanh, Nhược Lâm. Hầu gia không phải ngày nào cũng
nghỉ ở Sở thiên các? Tương Nhược Lan thuận miệng nói
Liên Kiều xua tay:
- Không
có không có, phu nhân, ta hỏi Trữ An rồi, trong thời gian này Hầu gia cũng
không sai Hoa Thanh, Nhược Lâm hầu hạ, buổi tối chỉ có một người.
- Trữ An?
Tương Nhược Lan hồ nghi
nhìn nàng:
- Ngươi
và hắn thân nhau khi nào, ngay cả việc này, hắn cũng nói cho ngươi.
Liên Kiều cười hai tiếng,
hơi cúi đầu, có chút ngượng ngùng.
Mùng một đó, Cận Thiệu
Khang tới chỗ thái phu nhân thỉnh an rồi trực tiếp tới Thu đường viện.
Đi đường, hắn đi nhanh vô
cùng, hận đường không thể ngắn hơn, trong lòng nóng lên như chất chứa điều gì
đó, rất nhanh sẽ được phát ra.
Trữ An đằng sau vội vã
chạy theo, trong bụng thầm mắng: - muốn tới đó như thế sao, có ai cản trở
ngươi? Bây giờ đi nhanh như tù nhân được phóng thích.... =))
Cận Thiệu Khang đi tới
cửa Thu đường viện thì dừng bước thở sâu mấy lần, khôi phục lại bộ dáng nghiêm
túc bình thường, chắp tay sau lưng, thong dong đi vào.
Đó là cái gọi là uy
nghiêm!
Trữ An phía sau miệng
giật giật: giả bộ, ngươi sẽ giả bộ... Cận Thiệu Khang ở đằng trước gọi một
tiếng, Trữ An vội cúi đầu, vẻ mặt cung kính đi tới.
Đi qua sân thì đã có một
nha hoàn vào phòng báo:
- Phu
nhân, Hầu gia tới.
Trong phòng có tiếng động
nhỏ, sau đó rèm xốc lên. Tiếp đó là một nữ tử cười xinh đẹp đi ra, thần thái
như bay lên, hai mắt linh động. Nàng mặc một chiếc áo lụa màu vàng thêu hoa
sen, quần trắng như tuyết. Rõ ràng tư sắc không phải xuất chúng nhưng lại khiến
người càng nhìn càng thuận mắt, càng nhin càng vui vẻ.
Cận Thiệu Khang dừng bước
nhìn nàng. Chỉ cảm thấy thời gian này lòng trống rỗng, chỉ trong khoảng khắc
này đã được lấp đầy. Cảm giác này thật tốt, tựa như lúc trời đông giá rét, đột
nhiên nghênh đón mùa xuân, trong lòng đầy vui mừng.
Khuôn mặt hắn bất tri bất
giác gian nhu hòa xuống:
- Nhược
Lan.
- Hầu
gia. Tương Nhược Lan bước lên uyển chuyển thi lễ.
- Hầu gia
đã ăn cơm tối? Tương Nhược Lan vừa nói vừa đón hắn đi vào
- Chưa
ăn.
Không biết tại sao, trước
mắt nàng, hắn không muốn bộc lộ sự hân hoan trong lòng ra.
Tương Nhược Lan nhìn hắn
bày ra vẻ mặt nghiêm khắc thì nhàn nhạt cười nói:
- Ta đã
chuẩn bị canh hạt sen Hầu gia thích ăn cùng vài món ăn thanh lương giải nhiệt.
Cận Thiệu Khang mặt không
đổi sắc ư một tiếng, sau đó đi vào phòng.
Liên Kiều Hoa Anh bước
lên giúp hắn đổi thường phục, lại bưng nước lên cho hắn rửa mặt. Tất cả xong
xuôi, Tương Nhược Lan sai người bưng cơm tối lên.
Có lẽ là vì một khoảng
thời gian không tới, hơn nữa vì trong lòng Cận Thiệu Khang có cảm giác vi diệu
này, một mực giả bộ lạnh lùng nên hai người không biết nên nói gì, hơi ngại
ngùng.
Cận Thiệu Khang rất không
thích cảm giác này, hắn nhìn món ăn đầy bàn nói:
- Có rượu
không? Hôm nay đột nhiên muốn uống chút rượu.
- Rượu?
Tương Nhược Lan nhìn hắn
một chút, đột nhiên nghĩ tới từ say rượu làm loạn, trong lòng hơi hoảng:
- Hầu
gia, ngày mai người còn phải thượng triều, không nên uống rượu thì hơn.
- Phu
quân muốn uống chút rượu, thân là thê tử sao lại ngăn cản? Việc thê tử nên làm
là lập tức bưng rượu tới. Đây cũng là một trong những trách nhiệm của thê tử.
Cận Thiệu Khang bày ra vẻ nghiêm khắc giáo huấn nàng.
Tương Nhược Lan đảo mắt
lườm lườm, chẳng có cách nào, đành đứng dậy ra cửa sai nha hoàn bưng rượu lên.
Nàng nhỏ giọng bảo Liên
Kiều:
- Nhớ kỹ,
mang rượu nhẹ nhất lên, đem loại uống bao nhiêu cũng không say.
Tránh con khỉ kia mượn
rượu nổi điên.
Chỉ chốc lát sau, Liên
Kiều bưng một chiếc khay, trên khay có một bình bạch ngọc và hai chén bạch ngọc
nhỏ. Liên Kiều định châm rượu cho bọn họ, Cận Thiệu Khang lại sai nàng đi
xuống.
Sau khi Liên Kiều lui
xuống, Cận Thiệu Khang bưng chén nói:
- Nào,
uống cùng ta một chén.
Tương Nhược Lan cười
cười:
- Hầu
gia, ta không uống rượu.
- Nói cái
gì thế, ta nghe nói tửu lượng của nàng tốt lắm. Cận Thiệu Khang nói.
Có đúng không? Tương
Nhược Lan ngây ngốc, chẳng lẽ thân thể này có tửu lượng tốt?
- Đó là
trước kia ta không hiểu quy củ, bây giờ đã gả cho Hầu gia, sao có thể làm càn
như trước. Uống rượu không phải là thục nữ nên làm.
- Uống
rượu đúng là thục nữ không nên nhưng chỉ là ở nhà uống cùng phu quân hai chén
thì được.
Vừa nói, hắn vừa nâng
chén rượu lên.
Thật đúng là miệng quan,
nói thế nào cũng được. Tương Nhược Lan trong lòng mắng thầm hắn nhưng cũng
không còn lý do nào để cự tuyệt, đành bưng chén lên. Nàng nghĩ khối thân thể
này tửu lượng tốt, uống đôi chén chắc không thành vấn đề.
Tương Nhược Lan bưng chén
lên uống một hơi cạn sạch, buông chén rượu thì lại thấy Cận Thiệu Khang nhìn
mình cười cười, má lúm như ẩn như hiện.
- Nàng
nóng vội như thế làm gì, từ từ uống
Ai, nhất thời không chú
ý, trước kia uống rượu cùng khách hàng đều là hào khí bừng bừng mà một hơi cạn
sạch.
Đúng, từ từ uống, từ từng
uống, từ từ uống mới không say.
Ai ngờ Cận Thiệu Khang
lại nói:
- Nếu
nàng thích uống như vậy cũng được, cho dù là uống rượu, chỉ cần ở nhà thì ta sẽ
giúp nàng chịu trách nhiệm.
Vừa nói, hắn cũng uống
một hơi cạn sạch.
Uống xong, hắn cầm bầu
rượu châm tửu cho Tương Nhược Lan:
- Thêm
chén nữa, lâu rồi cũng chưa uống cho sảng khoái.
Tương Nhược Lan muốn kéo
chén về đã không kịp, trơ mắt nhìn hắn rót ly rượu đầy tràn cho mình.
Nhưng cũng may rượu không
gắt, vẫn còn có chút ngòn ngọt, gần giống rượu vang nhẹ, chắc hẳn sẽ không say.
- Hầu
gia, ngươi ăn đi, bụng rỗng uống rượu không tốt.
Tương Nhược Lan không
ngừng gắp đồ ăn cho hắn, phân tán sự hăng hái muốn uống rượu của hắn.
Thế nhưng đêm nay chẳng
biết vì sao hắn rất hăng hái, một chén lại một chén, chén đầy cạn sạch. Lúc đầu
Tương Nhược Lan còn hơi e dè nhưng sau uống vào vừa cao hứng lại vừa ỷ vào tửu
lượng của khối thân thể này tốt nên cũng uống cùng hắn. Rất nhanh, bình rượu đã
cạn thấy đáy.
Cận Thiệu Khang lại sai
Liên Kiều lấy thêm bình nữa.
Tương Nhược Lan thấy mình
uống xong chẳng có cảm giác gì, gan càng to, lại cùng hắn uống cạn bình nữa.
Nhưng nàng không nghĩ
rằng, rượu này vừa uống thì sẽ không có gì nhưng để lâu thì sẽ ngấm. lúc này,
Tương Nhược Lan cảm giác toàn thân nóng lên, trong đầu ngất ngất mơ màng mà Cận
Thiệu Khang trừ mặt hơi đỏ lên thì vẫn bình thường.
Có lẽ là tác dụng của men
rượu, Tương Nhược Lan từ từ đứng dậy, nàng bây giờ còn coi là tỉnh, biết mình
làm cái gì nói cái gì, chỉ là tâm tình có chút hưng phấn, lực khắc chế yếu đi
rất nhiều, sự cẩn thận bình thường giờ chạy sạch.
- Rượu
này quá nhẹ uống nhiều như vậy cũng chả có cảm giác gì.
Tương Nhược Lan cầm lấy
chén rượu nhỏ giọng ôm oán. Bên kia Cận Thiệu Khang tức giận nói:
- Không
phải nàng bảo nha hoàn mang lên loại nhẹ nhất sao? Nghĩ ta muốn nàng uống rượu
để giở trò
Lúc này, Cận Thiệu Khang
cùng không tỉnh táo đạm mạc như thường nữa.
- Thì ra
ngươi đều nghe được.
Tương Nhược Lan ngượng
ngùng cười cười, sau đó nâng chén rượu ngồi vào vị trí cạnh hắn/
Lần đầu tiên thấy nàng
chủ động đến gần mình, Cận Thiệu Khang đột nhiên cảm giác được hôm nay đưa ra
việc uống rượu đúng là một chủ ý hay. Tâm tình dần thư sướng hơn.
- Nàng dù
nói nhỏ nhưng ta vẫn nghe được.
- Đây là
công phu trong truyền thuyết? Tương Nhược Lan cười mơ hồ
Nhìn miệng nàng cười,
nhìn hai má nàng đỏ ửng, sóng mắt lưu chuyển, trong lòng hắn trở nên mềm mại,
ấm áp. Hắn tựa lưng vào ghế, nghiêng người nhìn nàng. Ánh nến chập chờn chiếu
lên mặt hắn, đôi mắt nâu như phát sáng, môi góc cạnh hơi cười vô cùng ôn nhu,
cứ như vậy lẳng lặng nhìn nàng.
Cảm nhận được ánh mắt
nóng rực của hắn, Tương Nhược Lan ngẩng đầu nhìn hắn, đã thấy mắt hắn đầy nhu
tình nhìn nàng khiến nàng đầu váng mắt hoa. Nếu đổi lại là bình thường Tương
Nhược Lan sẽ trốn tránh nhưng lúc nàng, nàng lại vươn tay bưng miệng hắn lại.
- Không
được cười, không được cười với ta như vậy.
Nàng mơ mơ hồ hồ nhìn
hắn.
Hắn nhìn thẳng nàng, ý
cười trong mắt càng sâu, càng dịu dàng, môi càng không tự giác mà cong hơn.
- Tại
sao?
Khi nói chuyện, bờ môi
hắn cọ cọ vào lòng bàn tay nàng khiến tay nàng tê tê dại dại mà lòng nàng cũng
tê tê dại dại.
- Ngươi
không phải không biết ngươi lớn lên thành bộ dáng gì. Mỗi lần ngươi cười với ta
như vậy khiến ta như hoa si (ngây dại), ta không thích bộ dáng này chút nào.
Nàng hơi lắc lắc đầu lẩm
bẩm nói.
- Ta lớn
lên thành bộ dáng gì?
Hắn bắt tay nàng, nắm
chặt, chậm rãi kéo nàng gần sát mình, lại vẫn cười nhìn nàng, má lúm đồng tiền
lại hiện ra.
Tương Nhược Lan hoàn toàn
không có chú ý tới điều đó, nàng làm mặt khổ chỉ vào hắn:
- Đúng là
như thế, đúng là như thế. Một đại nam nhân sao lại có má lúm đồng tiền. Quả
đúng là yêu nghiệt, yêu nghiệt! Cổ Thiên Lạc, Huỳnh Hiểu Minh cái gì cũng chỉ
như ngươi mà thôi. Một đại nam nhân sao có thể lớn lên thành bộ dáng này...