Ads
Trong phòng, nến đỏ lay
động không ngừng, trong không khí tràn ngập mùi rượu say lòng người.
Cận Thiệu Khang lại lén
lút kéo nàng gần một chút, ngón tay nhẹ điểm chóp mũi nàng:
- Nói
hươu nói vượn, cái gì yêu nghiệt, đó cũng không phải là từ có thể nói với phu
quân
Giọng nói bất tri bất
giác mang theo một tia sủng nịch:
- Còn
nữa, Cổ Thiên Lạc, Huỳnh Hiểu Minh là ai?
Bị hắn hỏi câu này, nàng
mới ý thức được mình lỡ miệng, khoát tay nói:
- Không
có gì, hai người ngày trước từng gặp.
Ngẩng đầu thấy hắn vẫn
cười như trước, không khỏi vươn tay bẹo hai má hắn, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Không
được cười, không được cười.
- Làm
loạn
Hắn kéo tay nàng rồi ôm
lấy nàng, để nàng tựa vào ngực mình. Hắn cúi đầu nhìn nàng, càng cười như gió
mùa xuân:
- Như vậy
không tốt?
Tương Nhược Lan cúi đầu,
không nhìn hắn cười, vô lực tựa đầu vào ngực hắn, nghe thấy tiếng tim hắn đập
chấn động bên tai, quanh quẩn trong lòng nàng.
- Không
tốt, có gì tốt, cho dù lớn lên tuấn mỹ, bên người lại có vài người đàn thì thì
có gì tốt? Hôm nay nhìn ta cười, ngày mai sẽ nhìn người khác cười, có cái gì
tốt?
Ý cười trên mặt Cận Thiệu
Khang dần thu liễm:
- Ta lắm
đàn bà? Ta chỉ là một thê một thiếp thôi, nàng xem Thiệu Đường, hôm qua lại nạp
thêm một thiếp.
Tương Nhược Lan ngẩng
đầu, nhìn hắn:
- Hắn ta
căn bản là cặn bã được chưa, ngươi đi so với hắn? Theo ta thấy, những nam nhân
có thiếp thì đều là đồ bỏ đi.
Thấy hắn bất động, Tương
Nhược Lan lắc lắc đầu:
- Quên
đi, nói với ngươi không thông, giữ lại chút nước miếng thì hơn. Cũng may ta
không ôm hy vọng với ngươi...
Nàng đứng dậy, lẩm bẩm
một câu:
- Đồ hư
hỏng, cho ta uống rượu định nhân cơ hội làm loạn.
Nàng ngồi lại vị trí khi
nãy, tựa đầu vào bàn càng lúc càng mơ hồ.
Ngoài phòng, Liên Kiều và
Hoa Anh canh giữ bên ngoài, hai người đang nói chuyện phiếm thì đột nhiên Hoa
Anh ôm bụng, mặt cứng lại:
- Ai u,
Liên Kiều tỷ, bụng ta đau quá, ta đi nhà xí một chút, ngươi ở đó nhé.
Liên Kiều nói:
- Được,
ta ở đây nhìn, ngươi nhanh lên một chút nhé
Hoa Anh vừa đi chưa được
bao lâu, bụng Liên Kiều cũng hơi lâm râm đau, lúc đầu nàng còn cố chịu nhưng là
càng chịu càng đau, đau đến mặt trắng bệch. Nàng không ngừng nhìn quanh, ngóng
trông Hoa Anh nhanh về nhưng mãi vẫn không thấy Hoa Anh quay lại.
- Nha đầu
chết tiệt kia, sao còn chưa quay lại.
Liên Kiều đau đến suýt
khóc nhưng lại không dám rời đi. Nếu chủ tử gọi bên ngoài không có ai cũng
không phải là chuyện đùa, hôm nay Hầu gia tới đây, nàng không dám có sai sót
gì.
Muốn gọi một nha hoàn bên
ngoài tới giúp mình canh chừng nhưng các nhà hoàn bên ngoài đều là chút tiểu
nha hoàn, không hiểu chuyện hầu hạ trong phòng nên nàng không thể yên tâm, nàng
gấp vô cùng thì đột nhiên lại nhìn thấy Hồng Hạnh.
Liên Kiều thấy nàng như
nhìn thấy cứu tinh, vội gọi giật lại:
- Hồng
Hạnh tỷ tỷ!
Hồng Hạnh quay đầu lại,
đi tới:
- Liên
Kiều, gọi ta chuyện gì?
- Hồng
hạnh tỷ tỷ, giúp ta một chút, Hoa Anh đi nhà xí còn chưa trở lại, ngươi trông
chừng giúp chúng ta được không?
Hồng Hạnh do dự nói:
- Không
được, bây giờ phu nhân không cho ta vào phòng hầu hạ rồi!
- Bây giờ
chắc phu nhân sẽ không gọi người đâu, nếu thật có chuyện thì cũng chỉ có ngươi
mới làm được, những nha đầu này không hiểu biết. Đến lúc đó ta sẽ nói với phu
nhân. Hồng Hạnh tỷ tỷ ta van ngươi đó, ta thật sự không nhịn được.
Hồng Hạnh lúc này mới ra
vẻ khó khăn nói:
- Được...
nhưng vạn nhất phu nhân trách tội xuống, ngươi nhất định phải nói cho ta
- Được!
được! Liên Kiều nói xong thì vội xoay người bỏ chạy
Hồng Hạnh nhìn bóng lưng
nàng, khóe miệng nổi lên tia cười lạnh:
- Đêm nay
còn nhờ các ngươi chịu tội, cứ chờ ở nhà xí đi!
Nàng nhìn trái phải một
chút, thấy xung quanh không có ai thì lén lút đi tới gần cửa, dán lỗ tai lên đó
nghe lén chuyện bên trong.
Trong phòng, Cận Thiệu
Khang thoáng tới gần nàng, kéo tay nàng, ôn nhu nói:
- Nhược
Lan, ta đồng ý với nàng, sau này ta sẽ không lấy nữ nhân nào vào cửa có được
hay không? Chính là Thu Nguyệt đã vào cửa, đã là người của Cận gia, ta không
thể làm chuyện quá đáng.
Tương Nhược Lan ngẩng
đầu, nhìn hắn:
- Hầu
gia, sao ngươi còn không hiểu, ta chưa bao giờ yêu cầu ngươi làm cái gì a, ta
cũng không có muốn ngươi lãnh lạc Vu Thu Nguyệt, ũng không muốn ngươi không để
ý tới hai nha hoàn thông phòng, ta cũng không muốn ngươi làm những chuyện quá
đáng.
Cận Thiệu Khang nhíu mày:
- Đã như
vậy, sao nàng vẫn không chịu......
Hắn dừng lại một chút,
thanh âm thoáng ép xuống:
- Không
chịu viên phòng cùng ta, chẳng lẽ không phải nàng muốn chuyên sủng?
Ngoài cửa, Hồng Hạnh cả
kinh vội bưng miệng, hai mắt trợn to. Tiểu thư lại dám yêu cầu chuyên sủng?
Chẳng lẽ tiểu thư còn chưa cùng Hầu gia viên phòng?
Trong phòng, Tương Nhược
Lan nhìn hắn cười cười, ánh mắt mê ly:
- Hầu
gia, tại sao ngươi nhất định phải cùng ta viên phòng, không phải ngươi rất chán
ghét ta sao, là ta cho ngươi chịu sự nhục nhã chưa bao giờ có. Đêm động phòng
hoa chúc đó, ngươi cũng khinh thường không để ý ta là gì. Ngươi đã có ba người
đàn bà bên cạnh, thêm ta không nhiều, bớt ta không ít. Ngươi coi ta như vật
trang trí, cùng ta cả đời diễn kịch không được sao? Ngươi mặc dù rất đẹp, mặc
dù có lúc ta sẽ hoa si với ngươi, nhưng ta biết, ngươi tuyệt đối không phải là
loại nam nhân ta thích. Ta không thích cùng nữ nhân khác tranh giành một nam
nhân. Hôm nay ôm ta, ngày mai ôm người khác......
Nói đến đây, Tương Nhược
Lan run lên, vẻ mặt hiện ra một thần sắc chán ghét, vẻ mặt này đánh sâu vào
lòng hắn khiến hắn đau đớn.
Hắn chậm rãi đứng dậy,
sắc mặt càng lúc càng âm trầm.
- Ngươi
đã có rất nhiều rồi cần gì cứ miễn cưỡng ta, cá và tay gấu chỉ có thể chọn một,
không có chuyện ngươi chiếm hết tiện nghi được, không có chuyện ta không may
như thế! Nếu ngươi thật sự cảm giác được rất thiệt thòi thì chúng ta đến tìm
Hoàng thượng, xin hắn giải trừ hôn ước của chúng ta. Ngươi lấy một chính thất
hiền lương thục đức hay dứt khoát đưa Vu Thu Nguyệt phù chính chẳng phải là hơn
sao?
Ngày thường những lời
không dám nói, hôm nay vì men rượu mà nàng nói hết ra.
- Ầm!
Cận Thiệu Khang một
chưởng đập lên bàn khiến những chén đĩa trên bàn rơi hết xuống đất, vỡ tan
tành, cũng khiến Tương Nhược Lan trong phòng và Hồng Hạnh ngoài phòng giật
mình.
Tương Nhược Lan ngẩng
đầu, hoảng sợ nhìn hắn, đã thấy hắn mặt xanh mét, trên trán nổi gân xanh, khuôn
mặt âm trầm dọa người. sâu rượu trong người nàng chạy đi hơn nửa
Nàng...... Nàng vừa rồi
nói cái?
- Tương
Nhược Lan, nàng có biết nàng đang nói cái gì?
Những lời này gần như là
hét lên, thanh âm lớn như muốn phá vỡ nóc nhà. Ánh mắt hắn âm lệ dọa người,
phảng phất như muốn nuốt chửng nàng. Nàng chưa bao giờ thấy hăn như vậy, cho dù
là đêm đầu tiên xuyên qua, hắn cũng tức giận nhưng không đáng sợ thế này!
Ngoài phòng, Hồng Hạnh sợ
đến lui vội về sau ba bước không dám nghe tiếp. Vừa lúc này, Hoa Anh và Liên
Kiều cùng quay lại, thấy sắc mặt Hồng Hạnh tái nhợt vội hỏi:
- Hồng
Hạnh tỷ tỷ, sao thế
Hồng Hạnh chỉ vào phòng:
- Hầu gia
phát hỏa rồi! Các ngươi ở đây đi, ta...ta.. ta đi làm việc đây.
Nói xong xoay người bỏ
chạy.
Hoa Anh cùng Liên Kiều
còn chưa biết xảy ra chuyện gì thì lại nghe thấy trong phòng có tiếng quát:
- Tương
Nhược Lan, nếu nàng chán ghét ta như vậy, sao ban đầu còn muốn gả cho ta?
Hai người sợ đến chân mềm
nhũn, toát mồ hôi hột, chuyện gì xảy ra, mới vừa rồi còn tốt, mới chỉ một
chút...
Trong phòng, Tương Nhược
Lan nhìn khuôn mặt tức giận của Cận Thiệu Khang, lòng dựng lên nói:
- Hầu
gia.... Bình tĩnh một chút......
Để nha hoàn nghe được
thật không hay...
Nàng tiến lên kéo ống tay
áo hắn.
Cận Thiệu Khang dùng sức
vung lên, hắn chưa bao giờ khó chịu như bây giờ, trong lòng nàng, hắn là cái
gì? Nàng sao có thể có ánh mắt này, tựa như nhìn thấy vật đáng sợ, ghê tởm nhất
trên đời. Nàng sao có thể dễ dàng nói ra câu giải trừ hôn ước kia, chẳng lẽ
nói, từ đầu đến cuối, hôn sự của bọn họ, trong mắt nàng chỉ là trò đùa trẻ con?
Cho dù là trên chiến
trường bị thương đến trí mạng cũng không đau đớn như bây giờ. Loại đau đớn này
là từ xương tủy mà ra, nhanh chóng lan tràn khắp người hắn, khiến hắn đau đến
không thở được.
Hắn tiến lên từng bước,
khẩn khoản kéo nàng lại, cúi đầu nhìn mặt nàng. Sắc mặt hắn trong xanh có trắng,
ánh mắt bi thống vô cùng.
Chẳng biết tại sao, nhìn
ánh mắt này của hắn, lòng Tương Nhược Lan đột nhiên trầm xuống.
Hai người dựa vào nhau
gần như vậy, gần tới nỗi có thể ngửi thấy hơi rượu trong hơi thở của nhau.
Sau đó, hắn chậm rãi mở
miệng:
- Nhược
Lan...
Giọng ép xuống rất thấp.
- Nàng
vốn chưa bao giờ thực sự thích ta. Trong lòng nàng, ta chưa bao giờ tồn tại.
Hắn lắc đầu, trong mắt
hơi ngấn lệ nhìn nàng không chớp mắt:
- Không,
nàng không có tim, cho dù có, tim của nàng cũng là băng lạnh...
Một giọt nước theo khóe
mắt chảy xuống, hắn vội vàng quay đầu đi, không cho nàng nhìn thấy sự quẫn bách
của hắn. Sau đó, hắn lướt qua người nàng, chạy ra ngoài cửa.
Ra tới cửa, hắn đột nhiên
ngừng bước.
Tương Nhược Lan xoay người,
nhìn hắn.
- Như
nàng mong muốn, sau này, ta sẽ coi nàng không tồn tại. Hắn nói.
Sau đó, hắn đi ra phòng,
thân ảnh lập tức biến mất trong bóng đêm.
Tương Nhược Lan xoay
người, không nhịn được vuốt vuốt ngực lẩm bẩm nói:
- Tim ta
không phải lạnh băng.... sao lại nói như thế, khiến ta thật khó chịu...
Nàng chậm rãi ngồi xuống,
nhìn ánh nên chập chờn mà ngẩn người.
Uống rượu ngộ sự a......
Bên kia, Hồng Hạnh vội
chạy tới Cẩm Tú viên tìm Vu Thu Nguyệt.
Vu Thu Nguyệt vốn đã ngủ
nhưng lại nghe Lệ Châu bẩm báo, biết Hồng Hạnh nhất định là có chuyện quan
trọng tìm nàng, vội vàng thức dậy đi ra.