Ads
Trong điện yên tĩnh, ai
nấy ngừng thở chờ hoàng đế nổi cơn lôi đình. Thái hậu cùng hoàng hậu đều lo
lắng nghĩ lí do gì để nói đỡ cho nàng.
Tương Nhược Lan cúi đầu,
trong lòng cũng rối loạn nhưng nàng tuyệt không hối hận vì đã nói ra những lời
này. Thừa dịp Thái hậu và hoàng hậu đều ở đây thì nói cho rõ ràng, tránh sau
này không chữa được cho Từ quý phi, con sâu nát kia dù không chém đầu mình
nhưng lại bày ra những quỷ kế.
Mà phía sau, Từ quý phi
dựa vào thành giường, ánh mắt nhàn nhạt lướt qua Tương Nhược Lan, khóe miêng
khẽ cười lạnh.
Lúc này, hoàng đế vẫn âm
trầm đột nhiên đứng thẳng dậy, cười to hai tiếng, sau đó chỉ vào Tương Nhược
Lan, bất đắc dĩ nói:
- Tương
Nhược Lan, toàn Đại Lương này, trừ Thái hậu ra cũng chỉ có ngươi dám nói với
trẫm như thế.
Vừa nói vừa cười:
- Được,
trẫm đồng ý với ngươi, chỉ cần ngươi dốc hết sức thì dù có trị được hay không
trẫm cũng sẽ không trị tội ngươi, nhưng theo đúng ngươi nói, sẽ không có
thưởng!
Lời này vừa nói ra, không
khí nặng nề trong đại điện nhất thời lặng xuống, Thái hậu, hoàng hậu đều tươi
cười cũng trêu đùa phụ họa vài câu.
Tương Nhược Lan được sự
hứa hẹn của Cảnh Tuyên Đế, trong lòng buông lỏng, vội vàng dập đầu tạ.
Sau khi đứng dậy, vô tình
nhìn tới Cảnh Tuyên Đế, đã thấy hắn một đôi mắt đào hoa lóe sáng, ý vị khó nói.
Thấy Tương Nhược Lan nhìn hắn, khóe miệng Cảnh Tuyên Đế cười đầy quỷ dị khiến
lòng Tương Nhược Lan sợ hãi, vội chuyển tầm mắt.
Cảnh tuyên đế cười nói:
- Bây giờ
để cho chúng ta xem y thuật cao minh của Hầu phu nhân một chút nào.
Vừa nói vừa lui qua một
bên, tránh ra một đường.
Tương Nhược Lan không
giống như suy nghĩ của hắn là sẽ tới bên giường Từ quý phi mà nàng lại xoay
người nói với một cung nữ.
- Mở hết
cửa sổ trong phòng ra.
Ánh mắt mọi người đều
dừng trên người nàng, chẳng biết trong hồ lô của nàng bán thuốc gì, nhưng ai
nấy đều tò mò vô cùng. Mà Cảnh Tuyên Đế thì vẫn cười nhàn nhạt.
Thược Dược nghe Tương
Nhược Lan nói, vội vàng đi tới, nhỏ giọng nói với nàng:
- Hầu phu
nhân, hôm nay gió thổi, không nên mở ra thì hơn, vạn nhất nương nương bị cảm
lạnh thì không hay.
Tương Nhược Lan cười nói:
- Chỉ là
mới vào thu, khí trời cũng chỉ mát mẻ, không dễ bị cảm lạnh đâu. Chẳng lẽ các
ngươi không cảm thấy trong phòng mùi rất khó ngửi? Ngay cả chúng ta là người
bình thường cũng thấy khó chịu huống chi là Từ quý phi đang mang thai. Nàng thở
hổn hển như thế, thân thể sao có thể tốt được?
Thấy các cung nữ vẫn còn
không tin tưởng, Tương Nhược Lan quay đầu hỏi Lưu viện sĩ:
- Viện sĩ
đại nhân, ngươi thấy ta nói đúng không?
Lưu viện sĩ thoáng suy
tư, liền gật đầu:
- Đúng là
như thế.
Thược Dược nghe được Lưu
viện sĩ nói như vậy, lúc này mới đi tới cạnh cửa sổ mở ra, Tương Nhược Lan lại
nói:
- Những
cửa sổ gần giường thì cũng không cần mở.
Cửa sổ mở ra rồi, không
khí lưu thông, mùi khó ngửi khi nãy dần dần tiêu tán, trong điện mọi người tinh
thần đều tốt hơn, Từ quý phi cũng thư thái lên nhiều.
Hoàng hậu cười nói:
- Hôm nay
bản cung càng lúc càng tin tưởng Nhược Lan có thể trị được cho Từ quý phi.
Thái hậu cũng cười gật
đầu, trong ánh mắt tràn đầy tin tưởng.
Tương Nhược Lan không chú
ý tới điều đó, nàng đi tới bên cạnh Từ quý phi, quay đầu nói với Thược Dược:
- Mang
một chén nước, một quả táo và một ít mật ong lại đây.
Thược Dược lầu bầu một
câu:
- Những
thứ đó nương nương không thể ăn...
Cảnh tuyên đế trừng mắt,
không nhịn được quát:
- Làm
càn, bảo ngươi đi thì đi, đừng có nhiều lời nói thừa!
Thược Dược vội vàng quỳ
xuống dập đầu xin tội.
Tương Nhược Lan nói với
Thược Dược đang quỳ trên mặt đất:
- Bây giờ
quý phi nương nương cái gì cũng không thể ăn, chẳng lẽ quỹ phi nương nương
không ăn thì thật sự không mang cho nàng ăn? Chúng ta muốn làm là nghĩ cách cho
nàng ăn.
Thược Dược cuống quít dập
đầu:
- Nô
tỳ biết tội.
Cảnh tuyên đế nói:
- Đứng
lên đi, Hầu phu nhân bảo ngươi làm như thế nào, ngươi cứ thế mà theo!
Thược Dược vội vàng đứng
lên, cũng không dám nói thêm gì, xoay người đi ra ngoài, một lát sau, đem những
thứ Tương Nhược Lan muốn lại.
Tương Nhược Lan tiếp nhận
những thứ đó, đầu tiên là cắt táo thành những miếng nhỏ, đặt trong cái bát rồi
dầm dầm ra, rồi đổ vào nước, lại thêm một thìa mật ong vào, đảo qua rồi bưng
tới trước mặt Từ quý phi nói:
- Nương
nương, ngươi nôn nhiều như thế, nên uống chút nước nếu không sẽ không chịu
được.
Từ quý phi vẫn hận Tương
Nhược Lan thân thiết cùng hoàng hậu mà không coi nàng ra gì lại hại Từ gia
trước mặt mọi người mang tiếng xấu, mãi cho tới giờ vẫn là trò cười cho người.
Nàng sao có thể để Tương Nhược Lan được lên mặt trước Hoàng thượng, nàng bưng
lấy bát thuốc, thầm quyết định, bất kể thế nào, nhất định phải nôn ra, bây giờ,
cái này là chuyện quá dễ với nàng.
Nàng uống một ngụm nhỏ,
vừa định giả dạng khó chịu mà nôn ra, nhưng nước vừa vào miệng, hương thơm của
táo và mật ong, vị ngọt ngào thanh nhẹ kích thích vị giác nàng. Khiến nàng sinh
ra một khát vọng mãnh liệt, mỗi tế bào trong người như kêu gào.
Nàng thật sự là đói bụng
đã lâu lắm rồi, cũng khát từ lâu lắm rồi. Khó có được thứ gì mà nàng ăn vào
không nôn ra. Những tính toán khi nãy không kháng cự được bản năng của cơ thể.
Bất tri bất giác, nàng đem nước vốn định nôn ra uống vào, bất tri bất giác,
bưng bát nước lên uống cạn sạch.
Trong điện, các cung nữ
đều kích động mà bưng miệng lại, có người còn quên cả Hoàng thượng trước mặt mà
nói:
- Nương
nương uống rồi, nương nương thật sự uống vào!
Mà Cảnh tuyên đế, thái
hậu, hoàng hậu cùng với cha con Lưu thị đều lộ ra thần sắc vừa vui mừng lại vừa
sợ hãi.
Nhưng vui mừng nhất phải
nói đến Tương Nhược Lan vẫn đang bày ra thần sắc nghiêm tíc. Nàng cẩn thận nhìn
kỹ Từ quý phi, trông như sẵn sàng ứng phó những tình huống bất ngờ cũng khiến
mọi người khẩn trương theo.
Đúng lúc này, Từ quý phi
vốn uống thuốc xong đột nhiên mở to hai mắt, một giây sau, nàng lại nôn hết
toàn bộ bát nước khi nãy.
Hoàng thượng, hoàng hậu
và một số cung nữ đều lui ra, ai nấy đều lộ ra vẻ khó chịu, nhất là Cảnh Tuyên
Đế còn lộ ra thần sắc chán ghét.
Nhưng chỉ có một người
lại lấy tốc độ nhanh nhất chạy tới bên cạnh quý phi, đó chính là Nhược Lan.
Nàng cúi người, vươn tay nhanh chóng tìm được huyện nội quan của Từ quý phi.
Lúc này, Từ quý phi vẫn đang nôn, nôn lên quần áo, lên giầy nàng, khiến trên
người nàng nhiễm mùi chua rất khó ngửi.
Nhưng là với những điều
này, Tương Nhược Lan tựa như không để ý, mặt không đổi sắc, không ngừng day
huyệt cho Từ quý phi.
Mọi người từ bưng miệng
ghê tởm, ai nấy đều buông tay kinh ngạc, hơn nữa còn có sự kính nể không thể
che dấu.
Thái hậu cười cười, lắc
đầu:
- Hài tử
này...
Giọng nói tràn ngập sự
sủng nịch cùng đau lòng. Mà một bên, Cảnh Tuyên Đế, vẻ mặt hắn hiện lên sự tươi
cười chân thành.
Nhờ Tương Nhược Lan xoa
bóp, Từ quý phi đang nôn cũng ngừng lại. Lần này, nôn ra vì có Tương Nhược Lan
kịp thời xử lý mà nhẹ nhàng hơn những lần trước rất nhiều, cũng ngắn hơn những
lần trước nhiều.
Lúc này, Tương Nhược Lan
mới buông tay nàng, thở dài một hơi, lau mồ hôi trên trán:
- Bây
giờ, dựa theo cách ta vừa làm, mang một chén nước như thế tới cho Quý phi nương
nương uống. Lần này chắc hẳn sẽ không ói ra nữa. Sau này, cứ nửa canh giờ đều
cho nương nương uống một chén nước như thế. Táo và mật ong sẽ bảo vệ dạ dày của
nương nương, uống nhiều thì chứng nôn của nương nương sẽ tốt lên.
Một bên, Thược Dược tâm
phục khẩu phục bản lĩnh của Tương Nhược Lan, lần này nghe theo nàng sai bảo mà
không nói gì.
- Trưa
thử cho nương nương ăn chút bánh bao xem, tốt nhất là cắt nhỏ bánh bao ra,
không cho thêm dầu mỡ gì, cứ thử thôi, ăn được bao nhiêu thì ăn. Còn nữa, dù ăn
ít ăn nhiều thì một ngày cũng chia làm sáu bữa, mỗi bữa ăn ít một chút, trừ
những thứ không thể ăn, muốn ăn gì thì ăn, ăn xong nằm xuống nghỉ ngơi một
khắc. Như thể sẽ tránh được việc nôn mửa. Nếu có nôn, cứ làm theo ta khi nãy,
xoa bóp huyệt nội quan, có thể khiến chứng nôn mửa ngừng lại. Còn nữa, nên ăn nhiều
táo... cứ như vậy đã, chờ thêm hai ngày, thân thể Quý phi tốt hơn, ta sẽ đưa ra
các bài thực liệu.
Thược Dược rất dụng tâm
mà nhớ lấy.
Nói xong, Tương Nhược Lan
đứng lên, lúc này mới phát hiện cả người dơ bẩn, lại nhiễm mùi khó ngửi, mặt
nàng nhăn lại, “a” lên một tiếng.
Cảnh tuyên đế nhìn thấy
nàng như thế không nhịn được cười lớn, Thái hậu và hoàng hậu cũng không nhịn
được mà cười. Lưu Tử Căng dù cũng cười nhưng trong mắt tràn đầy sự tán thưởng.
Tương Nhược Lan thấy mọi
người tươi cười mà trong lòng ảo não, đặc biệt là cách cười của Cảnh Tuyên Đế
làm cho nàng hận không tát cho hắn một cái. Nàng âm thầm giẫm chân, cúi đầu
nghiến răng nghiến lợi.
Đang lúc chẳng biết làm
sao, thái hậu cười nói:
- Nhược
Lan không cần phải gấp, đến Từ trữ cung tắm rửa đi.
Hoàng hậu cũng cười nói:
- Nơi này
tương đối gần Khôn trữ cung, đến khôn trữ cung tắm đi!
Từ quý phi cũng đành mở
miệng:
- Đều là
bản cung làm hại, vẫn nên ở đây tắm đi.
Thái hậu, hoàng hậu, Từ
quý phi đều nhiệt tình mời khiến Tương Nhược Lan cảm giác được mình như cái
bánh bao thơm, ai cũng muốn lấy.
Nhưng lúc này, sâu bệnh
hoàng đế chán ghét lại nói:
- An viễn
hầu phu nhân trị bệnh Từ quý phi có công, trẫm ban cho đến tắm tại Ôn bích trì!
Trong điện bởi vì lời
Cảnh tuyên đế mà yên lặng xuống, ai nấy đều vô cùng kinh ngạc.
Ôn bích trì, đó là suối
nước nóng trong cung, là nơi hoàng đế chuyên tắm rửa, bình thường cũng chỉ có
hoàng hậu, sủng phi hay công chúa mới có cơ hội đến, chưa từng có người ngoài
cung được tới Ôn bích trì tắm, quả thực là vinh sủng vô tận.
Thái hậu cười nói:
- Hoàng
thượng hôm nay khai ân đó, Nhược Lan mau tạ ơn
Tương Nhược Lan bất đắc
dĩ quỳ xuống lạy tạ, nhưng trong lòng mơ hồ có chút bất an.
Tắm ở chỗ hoàng đế, sao
có cảm giác như là con hươu tắm rửa sạch sẽ để đưa vào miệng sói?