Thế Gia Danh Môn

Chương 198: Chương 198: Công chúa




Ads Tương Nhược Lan liếc sang Cảnh Tuyên đế một cái đã thấy hắn đang nhìn mình, ánh mắt sâu vô cùng. Tương Nhược Lan vội vàng quay đầu đi, khóe mắt quét thấy hắn đứng dậy đi ra phía sau nàng.

Tương Nhược Lan thầm thở phào một hơi, cũng may hắn không quá thất thố… Cũng đúng, hắn còn ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc hơn mình.

Tương Nhược Lan xoay người, cúi lưng sờ trán công chúa, cảm giác bàn tay nóng bỏng, ít nhất cũng phải hơn 39 °C. Trước kia ở cô nhi viện đông trẻ em, đứa lớn phải trông đứa bé, từ 12 tuổi Tương Nhược Lan đã bắt đầu giúp chăm sóc các em nhỏ ốm cho nên vẫn còn chút kinh nghiệm. Sau này lại học về dưỡng sinh nên đem những gì học được áp dụng với bọn trẻ, có đôi khi so với tiêm hay uống thuốc còn tốt hơn nhiều.

Công chúa ngoài bị sốt còn bị ho khan, khó thở, miệng đỏ, Tương Nhược Lan nhìn thấy cảm giác hơi hoảng, sao trông như là viêm phổi…

Ở thời này không có kháng sinh ở thời hiện đại, bị viêm phổi khác nào chịu một nửa án tử hình? Nửa còn lại cũng chỉ là số trời mà thôi.

Lòng bàn tay Tương Nhược Lan chảy ra mồ hôi lạnh.

Trường Nhạc công chúa đang thấy không cần châm cứu thì vui mừng, bé nhẹ giọng nói với Tương Nhược Lan:

- Phu nhân nhanh lên một chút cho ta. Trị khỏi bệnh cho bổn công chúa, phụ hoàng nói, chờ ta khỏi rồi sẽ cho ta đến suối nước nóng tắm rửa. Nếu phu nhân trị khỏi bệnh cho bổn công chúa, bổn công chúa nhất định sẽ đem viên thủy tinh đẹp nhất thưởng cho ngươi.

Chỉ nói hai câu thôi Trường Nhạc công chúa đã có chút không thở được, cung nữ bên cạnh vội tiến lên lấy khăn lau mặt cho nàng, lau lau trán cho nàng.

Trường Nhạc công chúa dường như mệt mỏi mà dần chìm vào giấc ngủ.

Hoàng hậu thấy thần sắc Tương Nhược Lan rất nghiêm túc thì rất chờ mong:

- Nhược Lan, ngươi có thể chữa cho Trường Nhạc.

Tương Nhược Lan nào có chắc chắn nhưng nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Hoàng hậu thì nàng hiểu tâm tỉnh của Hoàng hậu, liền an ủi:

- Hoàng hậu đừng lo lắng, Nhược Lan nhất định sẽ dốc hết sức. Để Nhược Lan hỏi Thái y đã.

Tương Nhược Lan trấn an Hoàng hậu rồi xoay người, thấy cha con Lưu viện sĩ còn có hai thái y khác ở sau. Tương Nhược Lan nhìn Lưu Tử Căng một cái, hơi gật đầu coi như chào hỏi rồi sau đó đi tới bên Lưu Viện sĩ.

- Theo ý của Viện sĩ đại nhân thì Trường Nhạc công chúa mắc bệnh gì?

Sắc mặt Lưu Viện sĩ trầm trọng, thấp giọng nói:

- Công chúa bị sốt nhưng không đổ mồ hôi, không khát, các biểu hiện đều cho thấy là bị mắc chứng bệnh phong hàn nhập phổi. Ban đầu bệnh cũng không quá nghiêm trọng, chỉ cần chịu khó uống thuốc phối hợp với châm cứu là được. Nhưng công chúa không chịu uống thuốc, cũng không chịu châm cứu… Kéo dài suốt hai ngày, sốt cao không hạ, bệnh tình càng lúc càng trầm trọng….

Thái y cũng không phải thần, người bệnh không chịu phối hợp, bọn họ có biện pháp nào? Nếu là dân chúng bình thường còn có thể cưỡng chế nhưng đây lại là cành vàng lá ngọc, Hoàng thượng không hạ lệnh thì bọn họ sao dám?

Tương Nhược Lan trong lòng hiểu rõ, nhất định là Hoàng thượng Hoàng hậu thương nữ nhi, không muốn nữ nhi bị châm cứu đau đớn, muốn Thái y nghĩ cách khác.

Lưu Tử Căng ở một bên nói vào:

- Hai hôm nay chúng ta vẫn dùng nước lạnh để giảm nhiệt cho công chúa, cũng sai cung nữ dùng rượu nóng xoa bóp vài huyệt vị cho công chúa nhưng nhiệt độ vẫn thế, giảm rồi lại tăng. Công chúa càng lúc càng hay bị bất tỉnh nhân sự, phu nhân, trường hợp này của công chúa nếu không uống thuốc, châm cứu chỉ sợ…

Lưu Tử Căng dù không nói hết nhưng ý tứ cũng rất rõ ràng.

Không cần Lưu Tử Căng nói Tương Nhược Lan cũng biết, bệnh của công chúa không phải dùng thực liệu là khỏi, không uống thuốc châm cứu không được, hơn nữa còn phải nhanh chóng.

Tương Nhược Lan đi tới bên Hoàng hậu nói kết luận của mình cho Hoàng hậu nghe. Hoàng hậu nhìn công chúa đang bất tỉnh trên giường, khó xử nói:

- Nhưng Trường Nhạc không thích uống thuốc, cho dù ép nó uống nó cũng sẽ nhổ ra, châm cứu lại càng không cần nói, từng có lần nhân lúc nó ngủ để châm cứu nhưng nó lại đau đến tỉnh lại, không ngừng giãy dụa, thái y thiếu chút nữa châm sai huyệt vị…

Tương Nhược Lan nghe nàng nói những lời này thì đột nhiên nhớ lại câu con hư tại mẹ.

- Nhưng Hoàng hậu, ngươi thương nàng, không muốn nàng chịu đau thì chính là khiến nàng càng đau hơn. Bây giờ bệnh của công chúa không thể dùng thực liệu mà khỏi được, không uống thuốc châm cứu không được, hơn nữa phải càng nhanh càng tốt.

Hoàng hậu cả kinh, vội nắm tay nàng:

- Nghiêm trọng như vậy sao?

Tương Nhược Lan nhìn nàng, nói rõ từng câu từng chữ:

- Hoàng hậu, nói thật cho người biết, không thể chậm trễ nữa rồi.

Những lời này thái y cũng không dám nói, chỉ có thể nhìn bệnh tình công chúa càng lúc càng nặng mà thấy hoảng sợ. Nhưng Tương Nhược Lan không thể so đo nhiều như thế, chỉ có thế nói thẳng ra như vậy.

Sắc mặt Hoàng hậu trắng bệch, thối lui hai bước, nàng không ngờ bệnh tình nữ nhi của mình lại nghiêm trọng như vậy. Cảnh Tuyên đế bên cạnh đem sự bi phẫn phát tiết lên đám thái y:

- Đám thái y các ngươi, bệnh tình của công chúa nghiêm trọng như vậy sao không sớm nói cùng trẫm. Nếu công chúa xảy ra chuyện gì, trẫm sẽ bắt các ngươi chôn cùng.

Đám thái y quỳ xuống dập đầu, trong lòng ủy khuất vô cùng. Thật ra những lời này bọn họ cũng có nói, chỉ là vì có nhiều điều cố kỵ mà không dám nói thẳng thắn như Tương Nhược Lan. Dù sao nói như thế nào đi nữa thì vẫn là lỗi lầm của bọn họ.

- Xin Hoàng thượng nghe thần phụ nói một câu. Tương Nhược Lan cắt ngang lời Cảnh tuyên đế.

Đám thái y bị Hoàng thượng mắng mà hoảng sợ, lúc này thấy Tương Nhược Lan đứng ra nói thì đều thở phào nhẹ nhỏm, chỉ có Lưu Tử Căng là lo lắng thay nàng. Lúc này Hoàng thượng đang trong cơn thịnh nộ, nếu nàng nhận chữa cho công chúa,vạn nhất công chúa không ổn…

Hắn ngẩng đầu, vẻ mặt ưu sầu nhìn Tương Nhược Lan đã thấy nàng đi tới trước mặt Hoàng đế, cúi đầu, trầm giọng nói:

- Hoàng thượng, bây giờ không phải là lúc tức giận, bệnh tình của công chúa không thể kéo dài hơn nữa. Ngay lập tức phải châm cứu, xin Hoàng thượng và Hoàng hậu di giá, bất kể nghe thấy cái gì cũng đừng vào.

Nàng chỉ cần nói một câu chuyện này nàng không thể làm được thì có thể minh triết bảo thân (Tự bảo vệ mình), bất kể công chúa có ra sao cũng không tính lên đầu nàng được. Nhưng chỉ cần nàng đi khỏi, Hoàng thượng và Hoàng hậu không đành lòng để ái nữ chịu khổ, đám thái y không có mệnh lệnh của Hoàng thượng cũng không dám làm gì. Nếu còn kéo dài thêm hai ngày nữa, chỉ sợ thần tiên cùng không cứu được công chúa.

Hài tử sợ đau là chuyện bình thường nhưng cũng không thể vì thế mà bỏ mặc đứa trẻ, đây chính là cháu gái của Thái hậu, cho dù là vì Thái hậu nàng cùng phải thử một lần.

Những lời này nếu đổi thành người khác nói chắc chắn sẽ bị Cảnh Tuyên đế một cước đá văng, cái gì gọi là dù nghe được gì cũng đừng vào? Đang ra lệnh cho hắn sao?

Nhưng người này lại là Tương Nhược Lan, Cảnh Tuyên đế cho dù có tức giận cùng không phát tác được, ngực hắn phập phồng, hai mắt gắt gao trừng trừng nhìn nàng.

Hoàng hậu nghe xong cũng có chút tức giận:

- Nhược Lan, ngươi định làm gì công chúa?

Tương Nhược Lan cúi đầu, từng câu từng chữ rõ ràng:

- Công chúa là lá ngọc càng vàng, thần phụ không dám làm gì. Thần phụ chỉ muốn công chúa uống thuốc, châm cứu, nhanh chóng chữa bệnh. Châm cứu có chút đau đớn nhưng cũng không phải không chịu được. Hài tử nhà nào bị bệnh mà chẳng phải uống thuốc, châm cứu? Công chúa sở dĩ có phản ứng mạnh như vậy, thứ cho thần phụ nói thẳng, đó là bởi vì Hoàng thượng và Hoàng hậu là chỗ dựa cho nàng. Đợi thần phụ khuyên công chúa uống thuốc châm cứu, công chúa nhất định sẽ khóc lớn. Nhưng chỉ cần Hoàng thượng và Hoàng hậu không đi ra, công chúa cũng không thể làm gì khác, Thần phụ và các thái y sẽ đem toàn lực để chữa cho công chúa. Vẫn xin Hoàng thượng và Hoàng hậu đồng ý.

Hoàng thượng trừng mắt nhìn Tương Nhược Lan

- Hầu phu nhân, lá gan của ngươi thật lớn

Hoàng hậu hai mắt rưng rưng, nhìn Trường Nhạc đang bất tỉnh nhân sự trên giường một cái, hỏi Tương Nhược Lan:

- Chỉ cần uống thuốc, châm cứu là có thể chữa khỏi?

Tương Nhược Lan lắc đầu, nói thật:

- Uống thuốc, châm cứu còn có thể có một nửa hy vọng, không uống thuốc châm cứu thì một tia hy vọng cũng không có.

Nàng nhìn Cảnh Tuyên đế chậm rãi nói:

- Hoàng thượng, thật ra thần phụ rất nhát gan, thần phụ chỉ là muốn chữa khỏi cho công chúa mà thôi. Tin rằng Hoàng thượng còn muốn công chúa nhanh khỏi hơn cả thần phụ. Vậy xin Hoàng thượng hãy tin tưởng thần phụ lần này.

Cảnh Tuyên đế nhìn nàng, đôi mắt nàng thâm u mà bình tĩnh, chăm chú mà thành khẩn, mỗi khi nàng nhìn hắn như vậy thì hắn hoàn toàn không có sức chống cự, không muốn mà cũng phải nhường bước.

Hắn xoay người rời khỏi nội điện. Hoàng hậu đi tới trước mặt Tương Nhược Lan, nắm chặt tay nàng, mắt lệ mông lung:

- Nhược Lan, Trường Nhạc giao cho ngươi, thật ra nó rất ngoan, rất nghe lời, chỉ là sợ đắng, sợ đau, ngươi đừng dọa nó.

- Nương nương yên tâm.

Hoàng hậu nhìn nữ nhi một cái rồi mới bịn rịn đi theo Cảnh Tuyên đế.

Đợi hai người đi rồi Tương Nhược Lan sai cung nữ đi sắc thuốc.

Sau đó nàng đánh thức công chúa, công chúa mơ mơ màng màng tỉnh lại, nhìn nàng, hai tròng mắt có chút đăm chiêu.

Tương Nhược Lan ôn nhu nói với bé:

- Công chúa có muốn nhanh khỏi bệnh, đến ôn tuyền tắm không?

Công chúa gật đầu.

- Thần phụ đã xem bệnh cho công chúa, công chúa phải uống thuốc, châm cứu, nếu không chẳng những không thể đến ôn tuyền tắm rửa mà chỉ sợ năm sau cũng không thể cùng Hoàng thượng đi thả diều, câu cá.

- Nhưng không phải ngươi đã hứa không bắt ta châm cứu?

Tương Nhược Lan có chút quẫn, mới vừa rồi còn hứa chắc chắn như vậy, nhưng may nàng đủ mặt dày mà nói tiếp:

- Ta hứa là sẽ không châm cứu cho công chúa chứ không hứa là thái y sẽ không châm cứu cho công chúa.

- Không được. Ngươi đi ra ngoài đi. Ta không châm cứu.

Tiểu công chúa lên giọng ra lệnh.

Tương Nhược Lan Hoàng thượng còn không sợ thì sao lại sợ đứa trẻ 6 tuổi như nàng. Lúc này Tương Nhược Lan trầm mặt nói:

- Không được, hôm nay nhất định phải châm cứu, uống thuốc.

Lúc trước, với những đứa trẻ không chịu uống thuốc ở cô nhi viện, nàng cũng là trước ra oai, sau dụ dỗ.

Nhưng rất rõ ràng, công chúa không dễ dàng bị nàng uy hiếp. Bé ngồi xuống, cao giọng nói:

- To gan, dám nói những lời này với bổn công chúa, người đâu, đem nàng…

Nói tới đây không kịp lấy hơi, công chúa ho một hồi dài, vừa ho vừa cố gắng nói hết câu:

- Đem nàng… khụ khụ… đem nàng ra ngoài khụ khụ… đánh 20 … khụ khụ.. trượng…

Nhưng người trong điện đều biết Tương Nhược Lan được Hoàng thượng chống đỡ nên sẽ không nghe lời công chúa nói.

Tương Nhược Lan vỗ lưng bé:

- Ngươi xem xem, bây giờ ngươi bị bệnh đến nói cũng không được mà còn không chịu châm cứu. Hoàng thượng đã cho phép ta toàn quyền lo cho bệnh tình của ngươi, bọn họ sẽ không nghe lời ngươi nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.