Thế Gia Danh Môn

Chương 199: Chương 199: Túi thơm




Ads Công chúa thấy đám nô tài trong đại điện không nhúc nhích, lại không thấy phụ hoàng và mẫu hậu đâu, Tương Nhược Lan thì âm trầm nghiêm mặt đứng đó còn đáng sợ hơn các mụ mụ dạy quy củ thì không khỏi sợ hãi. Bé òa lên khóc:

- Phụ hoàng, mẫu hậu

Vừa khóc vừa ho, vừa gọi.

Hoàng hậu cùng cảnh tuyên đế kỳ thật ở bên ngoài nghe tiếng công chúa khóc gọi đều rất đau lòng. Hoàng hậu lập tức muốn đi vào nhưng vừa dợm bước đã bị Hoàng thượng ngăn lại.

Đám thái y bên cạnh cũng rất hoảng nhưng dỗ trẻ con không phải là sở trường của bọn họ, nhất thời không biết làm sao. Các cung nữ bên cạnh thấy Tương Nhược Lan không nói gì nên cũng không dám tiến lên

Mà Tương Nhược Lan vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng nhìn công chúa khóc.

Không có Hoàng thượng bảo vệ, công chúa cũng chỉ là một đứa trẻ thì có sức phản kháng gì? Nàng khóc một hồi vẫn không thấy phụ hoàng và mẫu hậu tới. Tương Nhược Lan đứng đó không đến dỗ mình, nhất thời không biết nên làm gì, không lâu sau đã thấy mệt mỏi.

Nhưng cho dù thế công chúa vẫn rất quật cường, chỉ cần Tương Nhược Lan vừa chạm vào nàng nàng sẽ kêu lớn, liều chết mà giãy dụa. Tình cảnh này thái y cũng không dám châm cứu.

Tương Nhược Lan trừng mắt với công chúa, công chúa cũng trừng mắt nhìn nàng. Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, ai cũng không chịu yếu thế.

Tương Nhược Lan biết bây giờ nói lý lẽ nàng cũng không nghe. Ép không được thì phải dụ dỗ.

Dỗ trẻ con thì không thể lấy vàng bạc châu báu ra dỗ được.

Tương Nhược Lan bắt đầu kể chuyện xưa. Tương Nhược Lan cậu bé Tiểu Trá (chịu chết). Kể chuyện hắn đi bái sư học nghệ, nói hắn thần thông quảng đại như thế nào… Lúc đầu công chúa còn khinh thường không nghe nhưng dần dần lại bị câu chuyện xưa hấp dẫn của nàng thu hút rồi thành ra mê mẩn, thậm chí còn không ngừng nắm tay áo nàng mà thúc dục nàng kể tiếp

Nhưng đến đoạn đại chiến cùng Long thái tử thì đột nhiên Tương Nhược Lan dừng lại không nói nữa.

Công chúa đang nghe đến đoạn mấu chốt, thấy nàng dừng lại thì vội hỏi:

- Sau đó thế nào, nói mau đi.

Tương Nhược Lan quay đầu lại nhìn nàng, ôn nhu nói:

- Công chúa, câu chuyện về cậu bé Tiểu Trá còn rất dài, nếu công chúa không châm cứu, uống thuốc thì đến ngày mai, ngày kia sẽ không có sức mà nghe.

Công chúa cũng không phải đứa ngốc, 6 tuổi nàng đã hiểu chuyện rồi, nàng cúi đầu:

- Ý ngươi là, ta sẽ giống Nhị tỷ phải không.

Nhị tỷ mà công chúa nhắc đến là nữ nhi của một phi tần, năm ngoái bị phong hàn, ốm suốt một tháng rồi cũng mất khi mới 7 tuổi.

Hoàng hậu ở bên ngoài nghe xong giận dữ:

- Sao nàng dám nói những lời này với Trường Nhạc?

Vừa nói vừa định xông vào, Cảnh Tuyên đế vội ngăn lại:

- Đợi xem thế nào. Hầu phu nhân không phải là người không biết nặng nhẹ mà Trường Nhạc cũng không phải là đứa trẻ không hiểu chuyện.

Tương Nhược Lan nhìn khuôn mặt đỏ hồng của công chúa mà trong lòng tràn ngập thương tiếc, giọng nói thêm mấy phần ôn nhu:

- Công chúa, thần phụ không lừa người, nếu công chúa không chịu uống thuốc, châm cứu thì sẽ giống Nhị công chúa vậy.

Tương Nhược Lan cảm thấy hài tử lớn như vậy không phải là cái gì cũng không hiểu. Có đôi khi cùng nàng nói rõ lợi hại thì còn hơn là lừa gạt nàng.

Hoàng hậu ở bên ngoài nghe được nước mắt trào ra

Đám thái y bên cạnh toát mồ hôi lạnh, Lưu Tử Căng ở đó yên lặng nhìn nàng, trong mắt tràn ngập nhu tình. Cũng chỉ có nàng mới không cố kị gì mà dám nói ra những lời này.

- Nhưng Nhị tỷ uống thuốc cũng không có tác dụng.

Tâm tình của tiểu công chúa không vui.

Tương Nhược Lan cầm bàn tay mềm mại của nàng, nhẹ giọng nói:

- Công chúa khác nhị công chúa. Bệnh của công chúa không nghiêm trọng như Nhị công chúa. Công chúa chịu khó uống thuốc, châm cứu thì sẽ khỏi, hơn nữa công chúa còn có Tiểu Trá bảo vệ nữa.

- Tiểu Trá thật sự sẽ bảo vệ ta sao?

- Nhất định rồi, Tiểu Trá thích những hài tử dũng cảm.

Tương Nhược Lan lập tức dụ dỗ:

- Chỉ cần công chúa nghe lời, chịu khó uống thuốc, châm cứu, mỗi ngày thần phụ sẽ kể chuyện Tiểu Trá cho công chúa, kể chuyện Tiểu Trá sinh ra từ một khối thịt, còn cả chuyện Từ Đản sinh ra trong vỏ trứng, cả chuyện Tôn Ngộ Không sinh ra từ tảng đá đại náo thiên cung nữa.

Tương Nhược Lan dụ dỗ.

Trẻ con cuối cùng vẫn chỉ là trẻ con, Trường Nhạc dù là công chúa nhưng chưa bao giờ được nghe những câu chuyện đặc sắc như thế. Có lẽ là vì sợ chết, có lẽ là vì những lời của Tương Nhược Lan có tác dụng nên công chúa đã đồng ý uống thuốc, châm cứu.

Tương Nhược Lan cùng Hoàng thượng, Hoàng hậu và đám thái y, cung nữ đều thở phào nhẹ nhỏm. Rèn sắt phải nhân lúc còn nóng, Tương Nhược Lan vội vàng gọi thái y châm cứu cho công chúa.

Châm cứu cho trẻ em tốt nhất là Lý thái y nhưng vừa hạ châm, công chúa vẫn hoảng sợ đã khóc lớn:

- Đau quá, ta không châm, đau quá a. Phụ hoàng, mẫu hậu, hoàng nãi nãi.....

Vừa khóc vừa ho, thở không được, trông nàng như sắp chết

Đứa trẻ là khúc ruột của người mẹ, nước mắt Hoàng hậu chảy dài nhưng Hoàng thượng vẫn gắt gao giữ chặt nàng lại.

- Hoàng thượng, Trường Nhạc ho như vậy, Hoàng thượng cũng không đau lòng?

Cảnh Tuyên đế quay đầu nhìn nàng:

- Nếu không như vậy thì có các nào? Chẳng lẽ ngươi muốn Trường Nhạc cũng giống như An Bình (nhị công chúa)?

Lúc này Hoàng hậu mới nén xúc động, che miệng lại, yên lặng rơi nước mắt.

Tương Nhược Lan nắm chặt tay công chúa, cũng không khuyên không dỗ, chỉ bình tĩnh kể chuyện Tiểu Trá. Có lẽ là sự tỉnh táo của Tương Nhược Lan lây sang công chúa, có lẽ câu chuyện xưa đặc sắc thu hút sự chú ý của nàng, Trường Nhạc dần an tĩnh. Chỉ là mỗi khi thái y châm kim thì nàng sẽ bám chặt tay Tương Nhược Lan. Có đôi khi móng tay bóp vào bàn tay Tương Nhược Lan. Tương Nhược Lan coi như không biết gì, không nhíu mày, sợ mình hơi động sẽ ảnh hưởng đến công chúa.

Chỉ mất khoảng một nén nhang là châm cứu xong, Trường Nhạc thở phào một hơi, buông tay Tương Nhược Lan ra. Lúc này mới phát hiện nàng cấu tay Tương Nhược Lan đến chảy máu

- Ai da, ngươi chảy máu rồi, là bổn công chúa làm? Trường Nhạc rất hối lỗi

Tương Nhược Lan cười nói:

- Chỉ cần công chúa chịu uống thuốc châm cứu thì mỗi lần thần phụ bị người bóp chảy máu cũng đáng

- Vẫn còn phải châm cứu? Công chúa phụng phịu hỏi.

- Công chúa đã lớn hẳn là biết, nếu công chúa không khỏe thì ai là người đau lòng nhất? Là phụ hoàng, mẫu hậu, hoàng nãi nãi của người…

Trường Nhạc suy nghĩ hồi lâu rồi mới nói:

- Vậy mỗi lần châm cứu, ngươi đều kể chuyện cho bổn cung nghe

Giọng nói là ra lệnh nhưng ánh mắt lại mang theo sự chờ đợi, rất là đáng yêu.

- Được! Tương Nhược Lan cười gật đầu.

Trường Nhạc công chúa suy nghĩ một hồi rồi kêu một cung nữ lấy ra một cái hộp gỗ tử đàn, lấy ra trong đó 8 viên thủy tinh, suy nghĩ một hồi rồi cầm lấy bốn viên thả vào lòng bàn tay Tương Nhược Lan. Nhưng nàng còn có chút không nỡ, quyến luyến hồi lâu rồi mới chịu đóng hộp lại

- Phụ hoàng cho ta tám viên, ngươi rất tốt, kể chuyện xưa rất hay, thưởng cho ngươi 4 viên…

Lúc nói chuyện, hai mắt vẫn chăm chú nhìn bốn viên thủy tinh kia, vừa nhìn đã biết đây là món đồ chơi nàng thích nhất.

Tương Nhược Lan đương nhiên sẽ không giành đồ chơi của trẻ con, nhưng thấy nàng đem thứ thích nhất cho mình, trong lòng cũng thấy vui mừng. Đột nhiên có cảm giác như gặp được bạn thân thiết thuở nhỏ.

- Cảm ơn công chúa ban thưởng, thần phụ nhất định sẽ quý trọng nói.

Tương Nhược Lan thành tâm nói.

Trường Nhạc công chúa nhìn nàng cười ngọt ngào, hai mắt sáng bừng lên, thoạt nhìn trông thật giống Hoàng thượng.

Không lâu sau, cung nữ bưng thuốc lên, lần này công chúa không cần Tương Nhược Lan nói mà tự động uống. Giằng co một hồi lâu như vậy, nàng cũng có chút mệt mỏi, uống thuốc xong liền ngủ

Lúc này hoàng hậu cùng Cảnh tuyên đế mới đi vào. Hoàng hậu nắm tay Tương Nhược Lan khen ngợi vài câu. Hoàng thượng không nói gì nhưng ánh mắt luôn chăm chú nhìn nàng khiến nàng dựng tóc gáy.

Lúc gần đi, Cảnh tuyên đế hạ chỉ, nói mấy hôm nay công chúa bệnh tình nguy cấp, cần Tương Nhược Lan chiếu cố, sai Tương Nhược Lan ở lại trong cung vài ngày cho đến khi bệnh của công chúa khá lên mới thôi. Hoàng hậu lập tức đồng ý:

- Cũng chỉ có Nhược Lan mới có thể làm cho Trường Nhạc ngoan ngoãn nghe lời

Tương Nhược Lan có thể nói cái gì, chỉ có thể lĩnh chỉ tạ ơn. Nhưng trong lòng nàng suy nghĩ, mình không ở nhà, Thiệu Khang và Thanh Đại…

Nhưng lại vội lắc đầu. Nghĩ cái gì thế, phải tin tưởng Thiệu Khang mới đúng. Rồi lại nghĩ, chẳng lẽ là Hoàng đế cố ý? Nhưng lại cảm thấy hắn giữ lại mình cũng chẳng có chỗ nào là vô lý.

Trong lúc miên man suy nghĩ, Hoàng thượng và Hoàng hậu không muốn quấy rầy công chúa nghỉ ngơi nên đã rời khỏi Trường xuân cung. Thái y giúp công chúa chẩn mạch rồi cũng lần lượt rời đi.

Lúc Lưu Tử Căng gần đi, Tương Nhược Lan lặng lẽ nhíu mắt với hắn. Đợi thái y đi hết, Tương Nhược Lan mới ra cung, vừa ra đã thấy Lưu Tử Căng chờ ở bên ngoài

Tương Nhược Lan cười nói:

- Ta còn sợ ngươi không hiểu ý ta

Lưu Tử Căng khom lưng vái:

- Chẳng biết phu nhân tìm hạ quan có chuyện gì?

Tương Nhược Lan nhìn quanh rồi mới dẫn Lưu Tử Căng đến một góc vắng, sau đó đưa ra một túi thơm cho hắn.

Túi thơm này là Thanh Đại đưa cho Tương Nhược Lan.

Thật ra ở thời đại này, túi thơm là vật phổ biến, nữ nhân trong phủ hầu như ai cũng có đôi ba cái, đưa tặng túi thơm cho nhau là chuyện rất bình thường. Chỉ là Tương Nhược Lan kiếp trước xem tiểu thuyết cung đấu, túi thơm là một vũ khí giết người ẩn hình, có thể khiến người không thể mang thai hoặc bị sảy thai. Cho nên lúc Thanh Đại đưa túi thơm cho nàng, nàng có lòng nghi ngờ nên cũng mở ra xem, thấy bên trong chỉ là chút cánh hoa phơi khô thì mới lơi lỏng tinh thần. Bởi lẽ cánh hoa khô ở thời này cũng là thứ rất bình thường, còn chưa nghe thấy có chuyện cánh hoa có thể hại người.

Lúc ấy nàng vẫn thầm tự trách mình đa nghi, hơn nữa mùi thơm này nàng rất thích, lại là lễ vật người khác tự tay làm nên nàng mới để ở trong phòng. Nhưng lâu như vậy mình không có thai, không khỏi có chút không an tâm, vì vậy thừa dịp này tiến cung mang cho Lưu Tử Căng xem. Hắn là thái y, so với mình thì kiến thức rộng rãi hơn nhiều. Có lẽ cánh hoa có thể hại người thật cũng chưa biết chừng. Nếu thật sự là như thế thì có thể dùng cái này để ép Hoàng đế thu hồi Thanh Đại. Nữ nhân Hoàng đế ban lại dùng thủ đoạn này, truyền ra ngoài chính hắn cũng sẽ bị mất mặt

- Lưu thái y, chuyện này ta không tiện hỏi người khác, nhưng ta biết Lưu thái y là người cẩn thận, không nay ta cũng chỉ đành mặt dầy đến xin thỉnh giáo ngươi thôi… Ngươi xem giúp ta xem túi thơm này có gì không ổn?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.