Cận Thiệu Khang bởi vì lo
lắng cho mẫu thân, cũng bởi vì Tương Nhược Lan mà không rời đi. Hắn đứng ở
ngoài cửa, gió lạnh từng trận thổi tới, hắn như là không có tri giác mà đứng
yên bất động.
Trong phòng, hỏa lò càng
đốt càng cháy, độ ấm càng lúc càng cao.
Tương Nhược Lan xoa bóp
cho thái phu nhân nửa canh giờ, đến nỗi đầu đầy mồ hôi.
Thủ pháp của Tương Nhược
Lan Liễu Nguyệt không thể so sánh được, thái phu nhân cảm giác thư thái không
ít, nhưng mặc dù như thế, sự oán giận của bà với Tương Nhược Lan không bớt một
phân.
Cận Yên Nhiên thấy sắc
mặt mẫu thân khá lên một chút thì cũng ngừng khóc, đứng một bên lẳng lặng nhìn.
Xoa bóp xong, Tương Nhược
Lan ngồi thẳng lên, chỉ cảm thấy eo và bả vai đều đau nhức không thôi, nàng thở
dài một hơi. Liễu Nguyệt ở bên đưa một chiếc khăn tới:
- Phu
nhân lau mồ hôi.
Tương Nhược Lan nhận lấy,
xoa xoa mồ hôi trên trán. Bên cạnh, Cận Yên Nhiên thấy thế, tiến lên nhẹ giọng
nói:
- Đại
tẩu, vất vả cho ngươi rồi!
Thái phu nhân nghe được,
hừ lạnh một tiếng quay đầu lại, vừa định châm chọc hai câu, nhưng lại thấy
người Tương Nhược Lan đầy mô hôi, sắc mặt tái nhợt, hé mồm mà thở, hiển nhiên
khi nãy xoa bóp rất vất vả. Miệng bà giật giật nhưng cũng không nói gì, quay
đầu lại.
Liễu Nguyệt hỏi:
- Phu nhân,
bây giờ có phải có thể mặc quần áo cho thái phu nhân rồi?
Tương Nhược Lan lắc đầu
nói:
- Chỉ xoa
bóp không thì chỉ có thể tạm thời không đau nhưng đêm nay chỉ e không ngủ được
Cận Yên Nhiên tiếp lời
nói:
- Vậy
phải làm gì bây giờ? Cạo gió?
Trong mắt nàng, Tương
Nhược Lan cạo gió là rất thần kỳ
Tương Nhược Lan không
nhịn được cười cười nói:
- Với
bệnh phong hàn, giác hơi sẽ có hiệu quả hơn cạo gió.
- Giác
hơi?
Cận Yên Nhiên không rõ
hỏi lại. Thái phu nhân cũng tò mò mà quay đầu lại
Tương Nhược Lan cười
cười, cầm lấy cái thùng gỗ nhỏ một bên, lấy ra mấy ống giác bằng trúc lần trước
nàng dặn Phương mụ mụ làm
Cận Yên Nhiên và thái phu
nhân đều tò mò nhìn nàng.
Tương Nhược Lan để cho
thái phu nhân xuống, một tay cầm ống giác tay cầm mồi lửa, đốt lửa
vào ống, rồi nhanh chóng gắn vào lưng thái phu nhân, trên vai trên lưng liên
tiếp gắn vào tám chiếc ống trúc
Trong ống giác lửa đã
dập tắt, ống trúc gắt gao dính vào da thịt thái phu nhân khiến thái phu nhân
cảm giác nóng. Thái phu nhân chưa bao giờ thấy qua bạt hỏa
quán, trong lòng có chút hoảng, lập tức hô lên:
- Đau
quá, Nhược Lan, ngươi cố ý làm thế, ngươi muốn hành hạ lão thái bà này?
Ngoài cửa, Cận Thiệu
Khang nghe mẫu thân kêu lên vốn định vọt vào nhưng lại lập tức dừng bước. Bởi
vì hắn biết Tương Nhược Lan tuyệt sẽ không là người như thế, mặc dù trước kia
nàng có rất nhiều khuyết điểm, nhưng bây giờ nàng tuyệt đối sẽ không làm ra
chuyện như thế.
Trong phòng, Cận Yên
Nhiên thấy mẫu thân hô đau thì hơi hoảng, nàng sờ sờ vào ống trúc, nhưng
cảm giác những ống trúc đó như là dính chặt vào
người mẫu thân, cầm vào cũng không rơi xuống, không khỏi có chút hoảng sợ.
- Đại
tẩu, ngươi đang làm cái gì vậy, đó rốt cuộc là cái gì, tại sao mẫu thân kêu
đau!
Tương Nhược Lan nhìn hai
mẹ con thái phu nhân đang hoảng, nhẹ nhàng nói:
- Mẫu
thân, Yên Nhiên, ta biết thời gian này, trong lòng các ngươi rất chán ghét ta,
nhưng các ngươi ngẫm lại xem. Ta vào Hầu phủ lâu như vậy đã từng chính thức thương
tổn đến ai? Tương Nhược Lan ta dù điêu ngoa thế nào cũng quyết không làm chuyện
bất hiếu hành hạ mẫu thân!
Nàng dừng lại rồi nói:
- Giác
hơi này có thể hấp thụ hàn khí trong cơ thể ra, mẫu thân, tin ta lần này, đêm
nay ngươi có thể thấy được hiệu quả.
Những lời này khiến Cận
Yên Nhiên ngượng ngùng cúi đầu, nhưng một lát sau, nàng ngẩng đầu lên, nhìn
Tương Nhược Lan nói:
- Đại
tẩu, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy đã làm thương tổn ca ca ta?
Tương Nhược Lan không nói
gì, trong mắt bọn họ đương nhiên là nàng sai. Lúc đầu nàng chọn con đường này,
hậu quả đó nàng để đã dự liệu, cũng chẳng có gì oán hận. Nàng ngồi xuống bên
giường, chăm chú nhìn lưng thái phu nhân.
Có lẽ là đau đớn trên
người giảm bớt, có lẽ là vì những lời Tương Nhược Lan nói, tâm tình thái phu
nhân cũng bình tĩnh xuống. Bà nằm trên giường, không quay đầu lại, nhẹ giọng
hỏi:
- Nhược
Lan, ngươi còn muốn tùy ý đến khi nào? Ta cũng là đàn bà, ta không phải không
hiểu ý nghĩ của ngươi, nhưng chúng ta là đàn bà, là đàn bà phải nhận mệnh. Ta
thấy, Hầu gia đã đặt ngươi ở trong lòng, làm đàn bà, còn có cái gì cầu mong hơn
nữa? Ngươi nhìn Thiệu Đường xem... Quế Cầm (Vương thị) coi hắn thành bảo bối?
Hầu gia còn tốt hơn Thiệu Đường nhiều. Ngươi thấy hắn có bao giờ mắt qua mày
lại với nha hoàn trong phủ. Hoa Thanh và Nhược Lâm là năm đó ra đưa cho hắn.
Nhược Lan, ngươi cứ thế này sẽ khiến Hầu gia lạnh tâm. Tính cách Hầu gia ta
hiểu rõ, chỉ cần lòng hắn lạnh xuống, ngươi sẽ không thể làm ấm lên được nữa!
Đến lúc đó, ngươi hối hận cũng đã muộn!
Tương Nhược Lan lẳng lặng
nghe, nhưng không lên tiếng.
Cận Yên Nhiên cũng nói:
- Đại
tẩu, lúc đầu nếu không phải ngươi cầu thánh chỉ, có lẽ lúc này ca ca ta cùng
Thu Nguyệt tẩu tẩu sống rất vui vẻ (lại chém). Nhưng nếu ngươi cứng rắn muốn gả
cho ca ca ta, bây giờ sao lại làm thành như thế. Độc sủng? Thân là đàn bà có ai
không mong được độc sủng, nhưng ai cũng biết đó là hy vọng xa vời. Tựa như trữ
vương, bây giờ đã có ba trắc phi, bốn thị thiếp, ta nếu giống ngươi làm loạn như
thế, chẳng phải là tự mình tìm chết!
Nói tới đây, Cận Yên
Nhiên buồn bã cúi đầu:
- Nếu Trữ
vương có thể đối tốt với ta bằng nửa phần ca ca ta đối với ngươi thì ta đã rất
thỏa mãn rồi, sao còn để cho hắn thương tâm khổ sở. Đại tẩu ngươi còn như vậy,
ta thật sẽ không tha thứ ngươi.
Sửa sang lại tất cả cho
thái phu nhân, Tương Nhược Lan ra khỏi Tùng Hương viện, đi về phía Thu đường
viện.
Liên Kiều đi trước xách
đèn lòng, chiếu sáng một chút đường phía trước, mông mông lông lông, như là
chẳng biết đi tới phương nào.
Tương Nhược Lan của đi cứ
đi, đột nhiên có cảm giác mê man. Con đường của mình sẽ đi tới đâu?
Nơi này là cổ đại, ý nghĩ
của thái phu nhân và Cận Yên Nhiên mới là đúng, nghĩ như vậy mới có thể sinh
tồn. Nhắc lại, mình cũng coi như là may mắn, gặp được Cận Thiệu Khang lại có
Thái hậu chống lưng mới có thể kiên trì đến bây giờ. Nếu đụng tới người như Cận
Thiệu Đường thì chắc chắn mình đã sứt đầu mẻ trán.
Nàng vẫn luôn muốn hòa ly
nhưng chưa bao giờ nghĩ đến sau khi hòa ly thì sẽ thế nào. Đây là thế giới nam
tôn nữ ty, nếu nàng không thể tin tưởng Cận Thiệu Khang thì còn ai đáng để nàng
tin? Ai có thể làm phu quân của nàng, bây giờ nam tử đều cưới rất sớm, mình hoa
ly rồi thì những nam tử tuổi thích hợp mấy ai không có thiếp thất thông phòng.
Chẳng lẽ gả cho đứa trẻ 12, 13 tuổi?
Tương Nhược Lan nghĩ vậy,
không khỏi rét lạnh người. Thái hậu quyết sẽ không để mình lấy kẻ tiện dân
không lấy nổi vợ. Chẳng lẽ thật sự cuối cùng chỉ có thể chung thân không lấy
chồng? Đã như vậy không bằng ở trong Hầu phủ làm quả phụ, ít nhất sẽ không phải
chịu áp lực dư luận, ít nhất Cận Thiệu Khang sẽ không làm tổn thương nàng.
Vậy còn hòa ly cái gì!
Tương Nhược Lan phiền não
lắc lắc đầu, tựa hồ nghĩ tới nghĩ lui cũng không thông.
- Nhược
Lan.
Phía sau đột nhiên vang
lên giọng nói quen thuộc.
Tương Nhược Lan dừng
bước, quay đầu lại đã thấy thân ảnh cao lớn của Cận Thiệu Khang đứng ở trong
bóng đêm dày đặc kia.
- Hầu
gia.
Nghe được giọng nói
của Tương Nhược Lan, Cận
Thiệu Khang chậm rãi đi về phía trước, mãi khi tới gần Tương Nhược Lan mới thấy
rõ khuôn mặt hắn.
- Vừa rồi
ta vào xem mẫu thân, bà đã ngủ rồi, hôm nay có thể ngủ ngon, thật vất vả cho
nàng.
Cận Thiệu Khang nói,
giọng nói nhàn nhạt không nghe ra bất cứ tâm tình gì.
Tương Nhược Lan cúi đầu:
- Hầu gia
không cần khách khí, đây là việc Nhược Lan phải làm.
Hắn tới đây là để cảm ơn
mình?
Hai người nhất thời không
nói gì, đều không biết nên nói cái gì thì tốt.
Liên Kiều xách đèn lồng
đứng ở xa xa chờ bọn họ.
Không khí một mảnh yên
tĩnh, một khắc này dường như gió cũng ngừng thổi, yên tĩnh đến đáng sợ, yên
tĩnh đến xấu hổ.
- Hầu
gia, không có việc gì thì ta về trước.
Tương Nhược Lan xoay
người. Không nhớ rõ đã đọc ở đâu, nhìn bóng lưng người không bằng để người nhìn
bóng lưng mình. Ai quay lưng trước thì đó là người thắng.
Nhưng bây giờ nàng là
người thắng, sao nàng không cảm thấy vui?
Lòng hắn đã nguội lạnh?
Giống như thái phu nhân nói, hắn đã buông tay? Cho nên mới có thái độ bình tĩnh
như thế mà nói chuyện với nàng.
Lòng Tương Nhược Lan đột
nhiên có chút khó chịu.
Đột nhiên, phía sau,
tiếng bước chân vang lên, một giây sau, hắn đã đi tới sau lưng nàng, gắt gao
kéo lấy tay nàng như là dùng hết sức lực mà nắm giữ.
Nhưng nàng cũng không cảm
thấy đau.
- Nhược
Lan, nàng chán ghét ta như vậy, ngay cả nói thêm với ta một câu cũng không muốn
Hắn nhỏ giọng nói. Lúc
nói chuyện, cánh tay nắm tay nàng hơi run rẩy.
Cách đó không xa, Liên
Kiều cầm đèn lồng không biết nên làm thế nào cho phải. Cận Thiệu Khang nhìn
nàng quát:
- Ngươi
đi trước đi!
Liên Kiều như được đại
xá, nhanh chóng rời đi, cũng xách theo đèn lồng luôn.
Bốn phía dần dần tối sầm
xuống, hai người đều chìm vào bóng đêm. Xung quanh bóng cây bao phủ, gió thổi
lao xao.
Giọng hắn trầm thấp vang
lên trong bóng đêm:
- Nàng
thật sự chán ghét ta như vậy? Nàng chỉ cần nói một câu, sau này...
Hắn như hạ quyết tâm:
- Sau này
ta sẽ không tới làm phiền nàng nữa!
- Không
có, ta chưa từng chán ghét Hầu gia!
Tương Nhược Lan trong
lòng quýnh lên vội nói.
Tay hắn căng thẳng, kéo
nàng lại gần hơn một chút, giọng nói có chút vội vàng:
- Thật
sao?
Như là có chút khó tin
hỏi lại:
- Vậy gần
đây nàng làm sao vậy?
Bóng đêm yên tĩnh như là
bức tường bảo vệ tốt nhất, giờ khắc này, Tương Nhược Lan đột nhiên không hề do
dự, quyết tâm nói hết tất cả.
- Hầu
gia, bởi vì ta rất mâu thuẫn. Buổi tối hôm đó, những lời ngươi nói, thật ra ta
đều nghe được...
- Tối hôm
đó...
Cận Thiệu Khang suy nghĩ
một chút, lập tức hiểu:
- Thì ra
đêm đó nàng giả vờ ngủ, nhưng nàng mâu thuẫn cái gì?
- Hầu gia
trước kia từng nói tim Nhược Lan là lạnh lùng, có đôi khi ta nghĩ, nếu lòng của
ta thật sự lạnh lùng thì thật tốt. Ta có thể nhìn tất cả những việc Hầu gia làm
mà không để vào lòng, ta cũng không cần phiền lòng như bây giờ.
Cận Thiệu Khang chỉ cảm
thấy tim mình như ngừng đập, toàn tâm toàn ý mong chờ, sự chờ mong này khiến
tim hắn có chút đau đớn.
Giọng của hắn hơi run
rẩy:
- Nhược
Lan... nàng nói cái gì, ta không hiểu.