Trong cung đều bàn tán Lệ
quý phi mới được tấn phong vô cùng được sủng ái. Chẳng những được ban thưởng ở
một mình một cung điện, hơn nữa thái giám, cung nữ hầu hạ đều là những người
bên cạnh Hoàng thượng được Hoàng công công sai tới. Đến ngay cả Thục phi từng
được sủng như thế cũng chưa từng được Hoàng thượng chiếu cố như vậy.
Các phi tần trong cung
nhắc tới Lệ quý nhân này đều vừa đố vừa kỵ.
Nhưng là trong Trường
xuân cung mà ai nấy ghen tỵ, Lệ quý nhân Tương Phinh Đình một thân hoa lệ nhưng
cả người run rẩy quỳ trên mặt đất. Cách đó không xa, một thân ảnh cao lớn màu
vang quay lưng về phía nàng, cả người toát ra một hơi thở lạnh băng khiến người
ta rét lạnh đến tận xương tủy.
- Hoàng...
Hoàng thượng...
Tương Phinh Đình run rẩy
dập đầu. Từ sau hôm đó, mỗi lần nhìn thấy hắn nàng không nhịn được mà run rẩy
cả người.
Cảnh tuyên đế xoay người
lại, nhìn nàng quỳ trên mặt đất, sắc mặt âm trầm, hắn lạnh lùng nói:
- Lệ quý
nhân, hôm nay trẫm tha cho ngươi một mạng, chỉ cần ngươi giữ đúng bổn phận,
ngươi vĩnh viễn là phi tần, những gì thuộc về ngươi thì sẽ không thiếu đi một
phân!
Trở thành cung phi của
Hoàng thượng là điều Tương Phinh Đình nằm mơ cũng muốn. Nhưng hôm nay mộng ước
đã thành, trong lòng nàng lại chẳng có bất kì vui mừng gì, chỉ có sự sợ hãi vô
hạn.
- Tạ
ơn...... Tạ ơn Hoàng thượng, thần thiếp...... Thần thiếp biết nên làm như thế
nào!
Tương Phinh Đình rất muốn
mình tỉnh táo lại nhưng ngay cả hàm răng cũng không chịu khống chế mà run lên.
- Ngươi
có thể hiểu là tốt nhất!
Cảnh tuyên đế cười lạnh
một tiếng:
- Nhưng
trẫm vẫn phải nhắc nhở ngươi một câu. Đừng có mang tâm tư quỷ gì, hơn nữa nên
cầu thần bái phật cho chuyện đó không bị truyền ra ngoài. Nếu không, giả sử đến
ngày đó, bất kể có liên quan đến ngươi hay không...
Hắn hơi cúi đầu, giọng
nói lãnh lệ, sắc như đao:
- Điều
đầu tiên trẫm làm là lấy mạng của ngươi!
Tương Phinh Đình sợ đến
mồ hôi lạnh tướt ra, vội vàng dập đầu thề:
- Không
đâu, thần thiếp một chữ cũng sẽ không nói.
- Cả đời
này tốt nhất ngươi nên thanh tỉnh một chút, không nên uống rượu cũng không nên
nói mơ, tránh để hồ đồ mà tống đi cái mạng của mình.
Tương Phinh Đình cuống
quít dập đầu:
- Thần
thiếp hiểu, thần thiếp nhất định giờ giờ phút phút nhắc nhở chính mình!
Cảnh tuyên đế ừ một
tiếng, vung tay áo rồi xoay người rời khỏi Trường xuân cung.
Mãi cho đến khi bóng dáng
màu vàng hoàn toàn biến mất trong tầm mắt, Tương Phinh Đình mới thở dài một
hơi, co quắp ngã xuống đất, nước mắt rơi xuống. Nàng cắn môi dưới không dám
khóc lớn tiếng, bởi vì nàng biết, chung quanh đều là người của Hoàng thượng!
Nàng ngẩng đầu nhìn cung điện hoa lệ nhưng nước mắt càng rơi nhiều hơn.
Tuyển tú náo nhiệt cuối
cùng kết thúc. Thời gian rất nhanh đã lại sang tháng, khí trời se lạnh, sớm
muộn gì đại hàn cũng tới.
Bệnh của thái phu nhân
đến thời tiết này sẽ phát bệnh, vô cùng khó chịu
Từ hôm trước trở giời,
đùi thái phu nhân đã mỏi, cả người bắt đầu đau đớn. Trước kia đều có Tương
Nhược Lan xoa bóp cho bà, sau đó Tương Nhược Lan đem phương pháp dạy lại cho
Liễu Nguyệt để Liễu Nguyệt có thể thường xuyên giúp thái phu nhân giãn gân cốt.
Nhưng lần này đau đớn hơn trước rất nhiều, Liễu Nguyệt xoa bóp cũng chẳng có
mấy tác dụng, thái phu nhân cả đêm vẫn đau đớn, uống thuốc của Lưu thái y cũng
không khá lên bao nhiêu.
Liễu Nguyệt thấy thái phu
nhân khó chịu thì đề nghị:
- Thái
phu nhân, hay là mời phu nhân đến đây đi, chắc phu nhân sẽ có cách.
Thái phu nhân nằm trên
giường, đau đến rên rỉ nhưng vẫn cắn răng nói:
- Đừng
gọi nàng! Đau nhiều năm như vậy ta đều chịu được, ta không tin lần này không
được mà phải cầu nàng.
Quan hệ với con dâu xé ra
thành thế này, thái phu nhân muốn thể diện, đương nhiên là không muốn xuống
thang trước.
Huynh muội Cận Thiệu
Khang đứng bên giường đều rất hoảng sợ, hận không thể chịu khổ thay mẫu thân.
Cận Yên Nhiên ngồi ở bên giường, lau nước mắt nói:
- Mẫu
thân, người cần gì cố chấp để cho chính mình chịu tội, đại tẩu là nhi tức của
người, cho dù sai nàng làm chút chuyện cũng là đúng! Để ta sai người đến bảo
nàng!
Vừa nói vừa quay đầu lại
sai nha hoàn bên người mình đi gọi Tương Nhược Lan, nhưng thái phu nhân vội
vàng giữ nàng lại:
- Quên
đi, đừng gọi nàng, như vậy càng khiến nàng được thể, cho là Cận gia chúng ta
không có nàng không được, ngươi xem gần đây nàng kiêu ngạo thành cái dạng gì,
ngươi xem đại ca ngươi thành cái dạng gì rồi...
Cận Yên Nhiên quay đầu
lại nhìn Cận Thiệu Khang một cái, chỉ thấy hắn khuôn mặt tiều tụy, mắt thâm
quầng, cả người gầy đi không ít, trong lòng càng thêm khó chịu:
- Chuyện
sao biến thành như vậy, lúc đó rõ ràng nàng nhất định phải gả vào Cận gia, bây
giờ lại hành hạ ca ca như vậy
Cận Thiệu Khang không
nhịn được nói:
- Yên
Nhiên, đừng nói như vậy, dạo này ta vì bận rộn công việc...
Còn chưa nói xong thái
phu nhân đã tức đến run lên:
- Ngươi
nghe xem! Ngươi nghe xem! Hầu gia thật là con của ta? Đến bây giờ ngươi còn
muốn nói đỡ cho người đàn bà đó? Nàng có chỗ dựa vững chắc, ta không có cách
nào trị nàng. Nhưng Hầu gia, ngươi thanh tỉnh một chút cho mẫu thân được không?
Lần này các ngươi ai cũng đừng đi cầu nàng, ta đau đến chết cũng không cúi đầu
với nàng!
Tính cách của thái phu
nhân ai nấy đều biết, một khi đã quyết bất luận ai khuyên bảo cũng vô dụng.
Đang lúc mọi người không biết nên làm gì thì ngoài cửa đột nhiên vang lên giọng
nói trong trẻo.
- Mẫu
thân, người dù có tức giận con dâu thế nào cũng không nên để cơ thể chịu khổ
sở.
Cận Thiệu Khang nghe
giọng nói này, trong lòng loạn lên, vội vàng quay đầu lại, chỉ thấy ngoài cửa,
Tương Nhược Lan mặc chiếc váy màu sáng, tay cầm theo một chiếc thùng gỗ nhỏ
cười đứng nơi đó.
Tính ra đã mười ngày chưa
gặp nàng, sao trông nàng gầy đi không ít, lũ nha hoàn đó hầu hạ thế nào vậy!
Cận Thiệu Khang nhíu mày.
Như là cảm giác được ánh
mắt của hắn, Tương Nhược Lan nhìn lại, hai mắt như trước sáng ngời trong suốt,
chỉ là ánh mắt nhìn hắn chứa một tâm tình khó hiểu khiến tim hắn dựng lên.
Bên kia, thái phu nhân
thấy là Tương Nhược Lan, quay đầu vào, lạnh lùng nói:
- Ngươi
tới đây làm cái gì?
Cận Yên Nhiên đứng lên,
do dự một hồi, vẫn thấp giọng kêu một tiếng:
- Đại
tẩu.
Tương Nhược Lan tới hành
lễ với thái phu nhân rồi nói:
- Nghe
nói thân thể thái phu nhân không thoải mái, con dâu đặc biệt đến xem xem có thể
giúp gì không?
Thái phu nhân quay đầu,
nhìn nàng một cái, khẽ hừ một tiếng, lạnh lùng nói:
- Không
cần đâu, ngươi về đi, ta không sao.
Nếu đổi lại là người
khác, Tương Nhược Lan nhất định quay đầu đi. Chẳng ai lấy mặt nóng của mình đi
dán vào cái mông lạnh của người ta. Nhưng nàng biết, thái phu nhân còn đang tức
giận với nàng. Với lập trường của bà mà nói, bà hoàn toàn có thể tức giận, bây
giờ bà đau thành như thế, nàng sao có thể khoanh tay đứng nhìn?
Huống hồ, trước thái phu
nhân đối xử với nàng rất tốt. Huống hồ, bà là mẫu thân của hắn...
Tương Nhược Lan đi lên
trước, cầm thùng gỗ nhỏ trong tay đặt ở bên giường, cũng không để ý sắc mặt
thái phu nhân, quay đầu sai Liễu Nguyệt:
- Đốt một
cái lò lửa trong phòng, chút nữa thái phu nhân cởi quần áo có thể sẽ bị lạnh
Liễu Nguyệt biết bản lãnh
của nàng, theo lời nàng mà làm
Thái phu nhân kêu lên:
- Ta nói
rồi không cần ngươi quan tâm, ngươi đi ra ngoài!
Tương Nhược Lan làm như
không nghe thấy, đi tới bên người Cận Thiệu Khang.
Nhìn người ngày nhớ đêm
mong đứng trước mắt, tim Cận Thiệu Khang đột nhiên đập loạn không thể khống
chế. Mấy ngày qua, hắn không phải không tức giận, không phải không oán phẫn,
hắn thậm chí còn thề sẽ không đặt chân tới Thu đường viện nữa, vứt nàng về sau
đầu, không để nàng khống chế nữa. Nhưng một khắc này, nhìn đôi mắt như hắc ngọc
của nàng, tất cả sự oán phẫn, không cam tâm cũng không biết chạy đi đâu.
Nhưng mà, tâm tình đó hắn
đều chôn ở đáy lòng, nét mặt không lộ ra một tia gì.
Lòng Tương Nhược Lan cũng
không bình tĩnh được, mười ngày không gặp, tựa hồ hắn đã hoàn toàn buông tay,
ánh mắt lãnh đạm như vậy...
Giọng nàng có chút khô
khốc:
- Hầu
gia, chút nữa ta trị liệu cho mẫu thân thì phải cởi y phục, vẫn xin Hầu gia
tránh đi.
Cận Thiệu Khang nhìn
nàng, ngực như là bị cái gì đè nén mà khó chịu vô cùng, hắn gật đầu, xoay người
rời đi.
Tương Nhược Lan nhìn bóng
lưng hắn, bĩu bĩu môi, nói một câu thì chết chắc? Trong lòng có chút chua xót.
Bên kia, thái phu nhân
bởi vì thân thể bị đau mà tính tình vô cùng nóng nảy, bà lại kêu:
- Liễu
Nguyệt, ngươi là nha hoàn của ta hay là của nàng mà nghe lời nàng như vậy! Ta
còn chưa chết ngươi đã tìm được chủ mới rồi?
Liễu Nguyệt ủy khuất rơi
nước mắt, vẫn theo Tương Nhược Lan bảo mà mang lên một cái bếp lò.
Trong phòng dần ấm lên.
Tương Nhược Lan đứng một
bên rửa tay chuẩn bị, bất kể thái phu nhân nói cái gì, nàng cũng không để ý,
cũng không tức giận.
Rửa tay xong, Tương Nhược
Lan đi tới bên giường, bảo Liễu Nguyệt giúp đỡ nàng cởi y phục của thái phu
nhân ra. Thái phu nhân tức giận, nói cái gì cũng không phối hợp.
- Ta nói
rồi không cần ngươi lo, không cần ngươi giả mù sa mưa! Nếu thật sự ngươi đem
chúng ta đặt trong lòng sao có thể làm ra việc này, để cho Hầu gia lại thành
trò cười trong mắt mọi người.
Tiếp theo vung tay bại
tai Liễu Nguyệt, chỉ vào nàng mắng:
- Nô tài
chết bầm, ngươi còn mơ hồ không nhận rõ chủ tử, ngày mai ta đuổi ngươi ra
ngoài!
Bên cạnh, Cận Yên Nhiên
chưa từng thấy mâu thân phát hỏa lớn như thế bao giờ. Nàng quỳ gối bên giường
sắp khóc.
Tương Nhược Lan không thể
nhịn được nữa, nàng ngừng tay, nhìn thái phu nhân, lạnh lùng nói:
- Mẫu
thân, bây giờ người làm thế này là vì cái gì? Vì khiến chính mình khó chịu,
khiến Yên Nhiên khó chịu, khiến Hầu gia khó chịu, hay là khiến con dâu khó
chịu? Ta nói cho ngươi, ta có khó chịu thế nào cũng không so được với Yên Nhiên,
Hầu gia. Ngươi nhìn Yên Nhiên đi. Thái phu nhân, ngươi vì phát tiết cơn giận
với ta mà không để ý đến cảm nhận của bọn họ? Nếu ngươi thật sự không cần ta,
ta lập tức đi! Đến lúc đó nhìn xem người khó chịu, lo lắng nhất là ai!
Thái phu nhân chỉ vào nàng,
tức giận đến phát run:
- Làm
càn, ngươi dám nói như vậy với trưởng bối!
Cận Yên Nhiên kéo áo
Tương Nhược Lan, khóc ròng nói:
- Đại
tẩu, ngươi nói ít đi một câu
Sau đó lại nhào tới cạnh
thái phu nhân, khóc ròng nói:
- Mẫu
thân, Yên Nhiên còn có thể ở nhà được bao lâu? Yên Nhiên chỉ mong thấy mẫu thân
khỏe mạnh. Mẫu thân, người để đại tẩu chữa bệnh đi, để cho Yên Nhiên trước khi
đi có thể thấy mẫu thân khỏe mạnh Yên Nhiên mới an tâm.
Thái phu nhân cũng không
nhịn được mà rơi nước mắt, bà vuốt đầu nữ nhi, nhẹ nhàng gật đầu.
Tương Nhược Lan lúc này
mới đi tới cùng Liễu Nguyệt giúp thái phu nhân cởi quần áo, Tương Nhược Lan đầu
tiên đổ thuốc lên người bà rồi bắt đầu xoa bóp. Liễu Nguyệt đứng một bên nói:
- Ta cũng
vẫn xoa bóp cho thái phu nhân như vậy nhưng đều vô dụng.
Tương Nhược Lan vừa làm
vừa nói:
- Đầu
tiên phải đúng vị trí huyệt vị, nếu không đúng đương nhiên vô dụng, tiếp theo
lực đạo cũng phải thích hợp, quá nặng không được, quá nhẹ cũng không có hiệu
quả. Nhưng mà, lần này bệnh của thái phu nhân rất nghiêm trọng, chỉ xoa bóp
không cũng không hết được, cũng không thể trách ngươi.
Nghe đến đó, thái phu
nhân hừ lạnh một tiếng:
- Ta xem
xem ngươi còn có bản lãnh gì!