Ads
Dưới ánh mặt trời, Cận
Thiệu Khang tươi cười hạnh phúc khiến mắt Cảnh Tuyên Đế như bị đâm đau. Hai tay
chắp sau lưng gắt gao nắm chặt, gân xanh nổi lên nhưng vẻ mặt vẫn không chút
gợn sóng.
Hắn nhìn Cận Thiệu Khang,
thản nhiên nói:
- Những
gì trẫm nghe thực sự là lời đồn? Nghe nói, vì chuyện này, Thái hậu từng triệu
kiến ngươi và thân mẫu ngươi tiến cung, cuối cùng cũng không có kết quả.
Giọng nói dù nhàn
nhạt nhưng lộ ra sự uy nghiêm. Cận Thiệu Khang thất kinh, vội vàng nói:
- Hoàng
thượng, đó đã là chuyện quá khứ rồi. Lúc đầu, vi thần cùng nội tử có chút không
vui nhưng bây giờ đã không có việc gì rồi. Vi thần cùng nội tử giờ không có một
chút vấn đề gì.
- Không
có vấn đề gì?
Cảnh Tuyên Đế thâm trầm
nhắc lại, nhớ ra khi nãy nhìn thấy bọn họ ôm nhau, cảm giác ghen tuông trong
lòng bộc phát. Bất chấp tất cả, hắn nói:
- Nghe
nói các ngươi còn chưa viên phòng, ngươi còn nói một chút vấn đề cũng không có?
Cận Thiệu Khang ngẩng
đầu, kinh ngạc nhìn Cảnh tuyên đế. Hoàng thượng lại hỏi những chuyện này? Cảnh
tuyên đế cũng ý thức được bản thân thất thố, sắc mặt hòa hoãn, nhẹ nói:
- Thiệu
Khang, ta vẫn coi ngươi là bằng hữu, nghe chuyện này mới không nhịn được
mà muốn nhúng tay. Càng hối
hận quyết định khinh suất ban đầu, cho nên mới nói với ngươi những lời này.
Cận Thiệu Khang hơi hiểu:
- Hoàng
thượng không cần lo cho vi thần, bây giờ...
Nhắc tới chuyện này trước
mặt người khác đương nhiên không hợp với Cận Thiệu Khang vẫn luôn thủ lễ. Nhưng
vừa nghĩ đến hôn sự của hắn và Tương Nhược Lan bị hủy bỏ thì hắn phải nói thật
với Hoàng thượng suy nghĩ trong đầu.
Hắn cúi đầu, thấp giọng
nói:
- Trước
kia vi thần và nội tử có chút không hạnh phúc nhưng giờ nội tử đã tiếp nhận vi
thần, lần này sau khi săn thú trở về, chúng ta sẽ... sẽ viên phòng...... Cho
nên xin Hoàng thượng yên tâm, quyết định ban đầu của Hoàng thượng không sai, vi
thần cũng không có ý định hưu thê.
Nếu lúc này Cận Thiệu
Khang ngẩng đầu sẽ thấy phản ứng bất thường của Cảnh Tuyên Đế. Sắc mặt hắn từ
xanh mét lại. Vừa nghe chuyện bọn họ sắp viên phòng, Cảnh tuyên đế hoàn toàn
không thể khống chế được tâm tình bản thân.
Quyết định ban đầu không
sai? Cảnh Tuyên Đế hận không thể nhìn trời cười dài. Sai rồi! Vô cùng sai lầm.
Là hắn tự tay đẩy nàng
vào lòng nam nhân khác.
Sai rồi! Sai rồi!
Cảnh tuyên đế đột nhiên
cảm giác được trái tim như bị đâm, vừa lạnh vừa đau. Hắn xoay người sang chỗ
khác, khống chế tâm tình bản thân, cố sức dùng giọng nói bình tĩnh mà nói:
- Xem ra
là trẫm hiểu lầm rồi. Thì ra là thế, những lời khi nãy coi như trẫm chưa từng
nhắc đến, ngươi lui xuống trước đi.
Cận Thiệu Khang hành lễ,
lui xuống, không để việc này vào lòng.
Từ khi Cận Thiệu Khang
đi, Cảnh Tuyên Đế vẫn đứng bên bờ suối, hai mắt nhìn chằm chằm một điểm như
đang chăm chú nhìn nhưng lại như là chẳng nhìn gì cả. Sắc mặt lúc xanh lúc
trắng, mãi cho đến lúc Hoàng Quý đến đây tìm kiếm mới rời đi.
Bên kia, Tương Nhược Lan
cẩn thận ra khỏi rừng cây, đi được một đoạn thì gặp Tương Phình Đình như đang
tức giận đi ra.
Tương Phinh Đình một thân
hoa phục, dung nhan vẫn xinh đẹp nhưng vẻ mặt chẳng có gì là vui vẻ, thần sắc
dường như còn có chút tiều tụy.
Chẳng lẽ là gần đây đi
đường mệt mỏi? Theo lý, nàng tâm nguyện được hoàn thành hẳn phải vui vẻ mới
đúng. Tương Nhược Lan nghĩ thầm. Nhưng với việc liên quan đến nàng, Tương Nhược
Lan cũng chẳng có hứng thú biết.
Tương Phinh Đình lúc này
mặc dù là cung phi, nhưng là chỉ là quý nhân, cấp bậc không cao, mà Tương Nhược
Lan là nhất phẩm phu nhân, cho nên thấy Tương Phinh Đình thì chỉ cần hành lễ
chào hỏi.
Cả quá trình, Tương Phinh
Đình vẫn chỉ lạnh lùng nhìn nàng.
Tương Nhược Lan hành lễ
rồi rời đi, cũng chẳng muốn rườm lời với nàng ta. Nhưng vừa quay người thì
Tương Phinh Đình lại gọi giật lại:
- Đường
tỷ!
Tương Nhược Lan quay đầu
lại, nhìn nàng:
- Quý
nhân gọi thần phụ lại là có chuyện gì?
Tương Phinh Đình nhìn
nàng, nói từng câu từng chữ:
- Đường
tỷ, những gì hôm nay ta có được đều là nhờ ngươi ban tặng. Đại ân đại đức của
ngươi ta sẽ ghi nhớ trong lòng.
Nhờ ta ban tặng? Nàng
muốn nói cái gì? Tương Nhược Lan nói thầm, vừa định muốn hỏi cho rõ ràng thì
Tương Phinh Đình đã xoay người rời đi.
Chẳng lẽ nghĩ rằng ta cứu
nàng, cho nên mới có cơ hội tiến cung? Tương Nhược Lan nghĩ nghĩ nhưng lại lắc
đầu. Nàng mà nghĩ như thế mới là lạ!
Nàng nhún nhún vai, không
đem việc này để vào trong lòng, chạy về trướng bồng của mình.
Một lát sau, cung nữ đưa
cơm tối đến. Sau đó, Cận Thiệu Khang quay về thì sai người chuyển lời hỏi nàng
có bình an quay về không. Tương Nhược Lan biết hắn là lo lắng cho mình, nên sai
cung nữ chuyển lời lại nói mình bình an đi ra, không bị té ngã gì.
Nhìn bóng lưng cung nữ,
lòng Tương Nhược Lan ấm áp, cảm giác có người quan tâm thật tốt.
Cơm tối xong, vùng đất
trống bên ngoài nổi lửa, các quan viên tụ tập quanh đó uống rượu, vung quyền,
nói chuyện phiếm, một số võ quan còn cởi áo luận võ. Ánh lửa khiến mặt ai nấy
ửng hồng, tươi cười, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt, tiếng cười nói truyền đi rất
xa.
Nhóm nữ quyến không tiện
tới gần, nhưng cũng không muốn bỏ qua cảnh náo nhiệt này, túm ba tụm năm tựa
vào trướng bồng, vừa tươi cười nhìn vừa nói chuyện phiếm, tìm kiếm bóng dáng
người thân của mình.
Tương Nhược Lan cũng ở
trong đó, đứng bên mấy vị phu nhân, trong đó có một người là Vương
phu nhân đang kéo tay Tương Nhược Lan cảm ơn nàng.
- Hầu phu
nhân, thật cảm tạ ngươi, từ lần trước ngươi chữa bệnh cho mẹ chồng ta. Bệnh đau
hông của mẹ chồng ta suốt mấy chục năm nay đã khá lên rất nhiều. Giờ cứ cách
ngày ta lại dùng cách xoa bóp ngươi dạy mà xoa bóp cho bà. Giờ bà đối với ta
tốt hơn nhiều. Lúc trước nói muốn cho phu quân ta lấy thêm thiếp giờ cũng không
nhắc đến nữa. Hầu phu nhân, chẳng những ngươi cứu mẹ chồng ta mà cũng là cứu ta
nữa! Ta thật không biết nên cảm tạ Hầu phu nhân thế nào.
Tương Nhược Lan hào phóng
nói:
- Chỉ là
tiện tay mà thôi, Vương phu nhân đừng để trong lòng, sau này có chuyện gì, cứ
tới tìm ta.
Nàng không phải xem bệnh
không, Vương phủ đã tạ lễ vòng tay phỉ thúy rất đẹp và không ít bạc.
Nghe Tương Nhược Lan nói
như thế, Vương phu nhân càng cảm kích, nói:
- Hầu phu
nhân sau này có chuyện gì cần thì cứ nói.
Tương Nhược Lan cười
cười, lại khách khí vài câu. Những lời cảm kích này, mấy hôm nay nàng nghe cũng
không ít.
Đang nói, đột nhiên một
cung nữ đi tới, mời Tương Nhược Lan qua một bên, nhỏ giọng nói vào tai nàng:
- Mời
người đến dòng suối nhỏ trong rừng cây một lát.
Tương Nhược Lan vừa nghe
thì cười tưởng rằng là Cận Thiệu Khang tìm nàng. Quay lại nói với đám nữ quyến
rằng mình có chút việc rồi chạy vào rừng cây.
Mang theo đèn lồng cẩn
thận đi qua rừng cây nhỏ, nàng cảm giác có chút kỳ quái, theo đạo lý, đã muộn
thế này, Cận Thiệu Khang hẳn sẽ không để nàng một mình đến đây mới đúng. Nhưng
dòng suối nhỏ gần ngay đây, bên ngoài lại có nhiều người, vạn nhất có gì nguy
hiểm thì chỉ cần kêu một tiếng sẽ có người đến cứu. Hơn nữa nàng cũng không
phải là nữ tử tay trói gà không chặt! Nghĩ vậy, trong lòng bình ổn, chốc lát
thôi đã tới bên bờ suối.
Đêm nay ánh trăng sáng tỏ
chiếu vào nước, cũng chiếu sáng bốn phía. Dòng suối nhỏ buổi đêm rất yên tĩnh,
an bình, so với lúc chiều lại có một vẻ đẹp khác.
Tương Nhược Lan nhìn
quanh một chút, cũng không thấy Cận Thiệu Khang đâu. Nàng nhỏ giọng gọi:
- Thiệu
Khang, Thiệu Khang.
Lúc này, một giọng nói
trầm ổn từ sau truyền đến:
- Sao
thế, nàng cho là An Viễn hầu gọi nàng đến?
Lòng Tương Nhược Lan cả
kinh, vội vàng xoay người, phía sau quả nhiên là thân ảnh cao lớn của Cảnh
tuyên đế. Hắn mặc cẩm bào thêu kim tuyến, dưới ánh trăng kim tuyến lóe ra ngân
quang, vừa tôn quý lại vừa tuấn dật.
Tay Tương Nhược Lan run
lên, đèn lồng trên tay rơi xuống đất, lách tách vài tiếng rồi tắt. Bốn phía đột
nhiên tối tăm. Mà thân ảnh cao lớn của Cảnh Tuyên Đế vì bóng đêm mà càng hiện
ra cảm giác áp lực.
Tương Nhược Lan lui về
phía sau vài bước
- Hoàng
thượng, sao lại là ngươi?
Dần dần hai mắt thích ứng
với bóng tối, diện mạo tuấn lãng của Cảnh Tuyên Đế dần hiện rõ dưới ánh trăng.
Hắn không chớp mắt nhìn Tương Nhược Lan, chậm rãi đi về phía nàng vài bước.
- Là ta
gọi nàng tới, đương nhiên nàng nhìn thấy ta ở đây
Tương Nhược Lan lui về
phía sau vài bước nữa, trong lòng hối hận không thôi, nàng sao lại không nghĩ
tới hắn? Nàng nên sớm nghĩ tới chuyện này mới đúng. Nhưng ai biết được rằng
hoàng đế cũng dám gọi nàng ra giữa chốn đông người này.
- Hoàng
thượng, đã muộn rồi, có chuyện gì, để mai nói đi.
Nói xong, Tương Nhược Lan
dợm chân bước đi.
Ai ngờ, Cảnh tuyên đế vọt
tới trước mặt ngăn cản nàng. Tương Nhược Lan hoảng hốt vội vàng lui về phía
sau, nhưng lại không nghĩ tới phía sau là dòng suối nhỏ. Mắt thấy một bước sẽ
ngã xuống suối thì Cảnh Tuyên Đế lại vươn tay, ôm eo nàng, kéo nàng quay lại,
kề sát vào ngực hắn.
Trong nháy mắt, mùi long
diên hương vây quanh nàng
- Cẩn
thận
Cảnh tuyên đế nhếch môi
mỉm cười, hàm răng lóe ra ánh sáng trắng dưới trăng:
- Biến
thành gà nhúng nước thì chẳng đẹp gì đâu.
- Hoàng
thượng, ngươi thả ta ra!
Tương Nhược Lan nóng nảy,
hắn điên rồi? Đây là nơi nào mà hắn cũng dám nổi điên!
- Nhược
Lan, nàng đừng sợ, chỉ cần nàng không lên tiếng thì không ai tới đây. Nhưng vạn
nhất nàng lên tiếng khiến người bước vào, có hậu quả gì nàng cũng biết rồi đó.
Cảnh tuyên đế nhìn nàng,
nhẹ nhàng nói
Tương Nhược Lan dùng hết
sức cũng không thoát khỏi tay hắn. Nàng mệt mỏi, vô cùng hoảng sợ, mũi cay cay:
- Hoàng
thượng, ngươi làm cái gì vậy? Ngươi rốt cuộc muốn làm gì, dây dưa thân phụ như
vậy ngươi thấy rất thú vị? Nhìn thần phụ bối rối thống khổ, ngươi rất vui vẻ?
Rõ ràng ngươi đã đồng ý không làm như thế nữa, quân vô hí ngôn. Nhưng giờ ngươi
đang làm gì thế?
Những lời này chẳng những
không khiến Cảnh Tuyên Đế buông tay mà ngược lại, hắn càng ôm chặt hơn khiến
nàng bất đắc dĩ mà gần sát hắn hơn.
Hắn cúi đầu nhìn nàng.
Khoảng cách bọn họ gần như vậy, chỉ cần hắn cúi đầu chút nữa thì có thể chạm
đến môi nàng. Tương Nhược Lan quay mặt đi, nhưng hắn lại vươn tay kéo mặt nàng
lại khiến nàng không thể không nhìn vào mắt hắn.
Trong mắt hắn là khuôn
mặt đầy phẫn nộ của nàng.