Ads
Cả buổi tối, Cận Thiệu
Khang mặc dù rất muốn đi gặp Tương Nhược Lan nhưng lại bị nhóm đồng liêu (quan
lại khác) lôi kéo uống rượu nói chuyện phiếm, nhất thời không thoát ra được.
Có mấy người uống rượu
định vào rừng cây đi tiểu tiện nhưng vừa tới gần đã có thái giám bước lên cản
lại:
- Hoàng
thượng có chỉ, đêm nay bất luận ai cũng không được tiến vào!
Mấy quan viên đó nghĩ
nhất định là Hoàng thượng đang ở bên trong cùng một mỹ nhân nào đó, đương nhiên
không muốn có người đến quấy rầy. Bọn họ lập tức quay về, còn báo cho những
người còn lại đừng tới gần rừng cây nhỏ.
Trong rừng cây, Cảnh
tuyên đế gắt gao ôm Tương Nhược Lan, chặn mọi đường phản kháng của nàng.
Tương Nhược Lan không thể
nhúc nhích, đành phải căm tức nhìn hắn mà thể hiện sự phẫn nộ của mình.
- Nhược
Lan, sao lại nhìn ta như thế, ta khiến nàng chán ghét như thế?
Ánh mắt của Tương Nhược
Lan khiến hắn rất căm tức. Tại sao nàng lại có thể cười xinh đẹp, ngọt ngào như
thế với Cận Thiệu Khang?
Tương Nhược Lan cười lạnh
một tiếng, cái này còn phải hỏi? Còn không rõ ràng? Làm gì có ai bị người khinh
bạc mà còn tươi cười được. Nàng không nói gì, vẫn chỉ lạnh lùng trừng mắt nhìn
hắn.
Cảnh tuyên đế có chút tức
giận. Từ lúc chiều, qua Cận Thiệu Khang biết được bọn họ sắp viên phòng mà lòng
hắn không thể bình tĩnh lại. Lúc nào cũng như có lửa đốt khiến hắn đứng ngồi
không yên.
Bây giờ, thần sắc lạnh
lùng của Tương Nhược Lan càng khiến hắn không thể khống chế tâm tình. Đây là
lần đầu tiên hắn không thể khống chế bản thân?
- Nàng có
biết vì sao ta cho quan lại mang theo gia quyến?
Hắn nhìn nàng, hai mắt
như có ngọn lửa thiêu đốt mà sáng kinh người.
- Bời vì
gần đây nàng không tiến cung, bởi vì ta muốn gặp nàng. Bởi vì ta muốn lần săn
thú này lúc nào cũng có thể nhìn thấy nàng.
Tương Nhược Lan mở to hai
mắt, tâm tư của Cảnh tuyên đế với mình, nàng dù loáng thoáng đoán được nhưng
không nghĩ hắn lại nói ra như vậy.
- Hoàng
thượng!
Tương Nhược Lan cao giọng.
- Ngươi
có biết ngươi đang nói gì không? Sao ngươi có thể nói chuyện này với thần phụ?
Ngươi là Hoàng thượng, ta là thê tử của thần tử ngươi, ngươi đang làm cái gì
vậy! Rốt cuộc thì ngươi muốn thế nào!
- Ta muốn
nàng lại trở về bên ta.
Hắn nhìn nàng, nhỏ giọng
nói:
- Ta muốn
nhìn thấy nàng, thấy nàng cười với ta, trò chuyện với ta. Ta muốn ôm nàng, muốn
nàng sinh nhi dục nữ cho ta!
- Điên
rồi, điên rồi!
Tương Nhược Lan toàn thân
run rẩy, sau đó bắt đầu liều mạng mà giãy dụa, dùng tất cả sức lực mà vùng khỏi
hắn. Vừa thoát khỏi lòng hắn thì vội chạy ra ngoài.
Cảnh tuyên đế như là phát
điên mà đuổi sau nàng, nhanh chóng ôm lấy eo nàng từ phía sau. Tương Nhược Lan
sống chết đấm đá, hai người cùng ngã xuống đất. Cảnh Tuyên Đế nhân cơ hội đè
nàng xuống rồi cúi đầu, điên cuồng hôn nàng
Tương Nhược Lan há mồm
định cắn nhưng đầu lưỡi hắn lại hung hăng để giữa răng nàng khiến nàng không
thể nào hạ xuống. Tay hắn bắt đầu tháo vạt áo nàng, trường bào của nàng nhanh chóng
bị cởi ra, dưới ánh trăng, trung y trắng như tuyết lộ ra ánh sáng thánh khiết.
Tương Nhược Lan tay chân
không thể động, miệng không thể kêu. Lòng nàng phẫn nộ, khuất nhục và hoàng sợ
mà nước mắt rơi xuống.
Cảnh tuyên đế đột nhiên
ngẩng đầu, nhìn nàng dưới ánh trăng một thân trung y trắng như tuyết, nhìn qua
xinh đẹp như tiên tử. Đây là cảnh xuất hiện vô số lần trong những giấc mơ của
hắn.
Đêm nay hắn vốn chỉ định
gặp nàng chứ không định làm đến bước này. Nhưng chuyện từng bước, từng bước lại
thành ra thế này, hắn đột nhiên thấy như thế cũng không sai. Trước khi bọn họ
viên phòng... biến nàng thành người đàn bà của mình. Chờ khi nàng thành nữ nhân
của hắn thì lòng nàng sẽ hướng về hắn. Đến lúc đó, bảo nàng xin hòa ly, dù sẽ
có chút phiền toái nhưng hắn là thiên tử, có gì có thể làm khó hắn!
Lòng Cảnh Tuyên Đế đột
nhiên trở nên vô cùng ôn nhu. Hắn vươn tay, lau nước mắt nàng, nhẹ nói:
- Đừng
sợ, Nhược Lan, qua đêm nay, ta sẽ an bài mọi thứ chu đáo. Ta sẽ giải quyết hôn
sự của nàng và An Viễn hầu. Ta sẽ đón nàng vào cung, sau này đối xử với nàng
thật tốt, ai cũng không thể so sánh với nàng, Ta sẽ làm cho nàng trở thành
người mà đàn bà khắp thiên hạ hâm mộ.
Có bao nhiêu nữ nhân
tranh giành sủng ái của hắn mà vỡ đầu mẻ trán? Hắn có thể khiến cho nàng thành
người mà mọi nữ tử trong thiên hạ đều hâm mộ thì nàng còn gì để mà cự tuyệt?
Mặc dù sẽ rất phiền toái
nhưng không sao, hắn tự tin có thể dẹp yên tất cả. Vừa nghĩ đến chuyện Tương
Nhược Lan sau này có thể trở về bên hắn, sự trống vắng vì lâu ngày không được
thấy nàng giờ đã được lấp đầy.
Chỉ cần qua đêm nay, nàng
chính là nữ nhân của hắn!
Tay hắn chậm rãi đi
xuống, cởi vạt áo trung y của nàng. Còn chưa chạm đến thì lại nghe nàng lạnh
lùng nói:
- Ngươi
dám động tới ta sẽ hô lớn.
Tay hắn dừng lại, đồng
thời nhướng mắt nhìn nàng đã thấy nàng gắt gao nhìn hắn, vẻ mặt quyết tuyệt.
Hắn nhíu mày:
- Nàng mà
hô sẽ có người xông tới, sau đó thấy cảnh như thế này, hậu quả thế nào nàng
cũng biết rồi. Ta là thiên tử, sai sẽ không tính trên đầu ta mà mọi tội lỗi sẽ
do nàng gánh chịu.
Tương Nhược Lan hừ lạnh
một tiếng:
- Ta
biết, không phải chỉ là chết. Nhưng sau khi ta chết, mọi người bên ngoài không
dám nói gì nhưng trong lòng sẽ khinh bỉ ngươi. Ngươi có thể bịt miệng bọn họ
nhưng không thể khống chế được suy nghĩ của người khác.
- Nhược
Lan, ta nói thật. Ta thực sự thích nàng, không phải trêu, không phải trừng
phạt, chẳng lẽ nàng thà chết cùng không muốn ở cùng ta?
Sắc mặt Cảnh Tuyên Đế hơi
trắng bệch.
Tương Nhược Lan nhìn hắn
từng câu từng chữ rành rọt:
- Nhưng
ta không thích ngươi. Trước kia
không thích, bây giờ không thích, sau này cũng sẽ không thích!
Nói cái gì lễ nghi đạo
đức với hắn đều là uổng phí, nếu hắn thật sự quan tâm những điều đó thì đêm nay
đã không làm chuyện này.
Cảnh tuyên đế giận dữ
đứng lên, chỉ tay vào nàng:
- Bất kể
nàng có thích hay không, trẫm
là thiên tử, những gì trẫm muốn chưa bao giờ là không chiếm được. Tương Nhược
Lan, nàng vốn là của trẫm, trẫm chỉ lấy lại thứ thuộc về mình. Không ai nào có
thể trách cứ trẫm!
Tương Nhược Lan từ từ
đứng lên, mặc quần áo, sau đó nhìn hắn, chậm rãi nói:
- Nếu
Hoàng thượng thật sự muốn lấy lại thì cũng chỉ là một cỗ thi thể mà thôi. Nếu
không tin, Hoàng thượng có thể thử xem xem
- Tương
Nhược Lan!
Cảnh tuyên đế trừng mắt
nhìn nàng, nghiến răng nghiến lợi.
Tương Nhược Lan không hề
sợ hãi, tiếp tục nói:
- Nếu sau
này Hoàng thượng còn có những hành vi không quy củ với thần phụ, thần phụ sẽ
không nhịn nữa. Nếu ngay cả chết thần phụ còn không sợ thì thần phụ sợ cái gì?
Tương Nhược Lan nhìn hắn,
sửa lại trâm cài đầu rồi quay người ra khỏi rừng cây.
Cảnh tuyên đế trong lòng
quýnh lên, vội kéo tay nàng. Sao hắn có thể cứ thế để nàng rời đi, mặc nàng
cùng Cận Thiệu Khang chàng chàng thiếp thiếp, mặc nàng thành nữ nhân của người
khác.
Tương Nhược Lan dừng
bước, quay lại nhìn hắn, lạnh lùng phun ra hai chữ:
- Buông
tay!
Cảnh tuyên đế cười lạnh:
- Trẫm từ
chẳng biết cái gì gọi là buông tay...
Còn chưa nói xong, Tương
Nhược Lan đã há miệng hô:
- Người....
Vừa phu ra một chữ đã bị
Cảnh Tuyên Đế nhanh tay bưng miệng lại.
Cảnh tuyên đế vừa tức vừa
hận:
- Nàng
thật sự dám kêu, nàng không muốn sống nữa?
Tương Nhược Lan lạnh lùng
nhìn hắn, mím chặt môi, không lên tiếng, nhưng ánh mắt đã nói rõ mọi điều.
Bây giờ nàng vất vả lắm
mới buông lỏng bản thân, bắt đầu cuộc sống mới ở thế giới này, cùng người nàng
yêu ở chung một chỗ, ai cũng đừng nghĩ phá hoại. Ở cổ đại, thất tiết có ý nghĩa
gì với một nữ nhân chẳng lẽ nàng còn không hiểu. Nếu như thế sẽ bị Hoàng thượng
đem vào hậu cung. Sau này cuộc sống của nàng là gì nàng càng hiểu. Nàng sao có
thể để mình rơi vào hố sâu đó.
Hơn nữa, cẩu hoàng đế này
là thật tâm thích nàng? Không đâu, nếu hắn thật sự thích nàng thì tuyệt đối sẽ
không đẩy nàng vào chỗ nguy hiểm. Chỉ là tâm lý muốn chiếm giữ của hắn. Nếu hắn
dám cưỡng bức, nàng sẽ làm lớn chuyện. Nàng thà chết cũng không để hắn được như
ý.
Cảnh tuyên đế nhìn nàng,
không nói được cảm giác trong lòng là gì. Lớn như vậy, lần đầu tiên nằm mơ gặp
một nữ tử, lần đầu tiên lúc nào cũng thấy nàng hiển hiện trong tâm trí. Nhưng
nàng giờ lạnh lùng nói với hắn rằng nàng thà chết cũng không muốn cùng hắn ở
một chỗ.
Lòng hắn vô cùng khó
chịu, chưa bao giờ khó chịu như thế. Ngực như bị cái gì đó đè nén, ngay cả thở
cũng không thở được.
Hắn là thiên tử, hắn cao
cao tại thượng, hắn không bao giờ phí tâm suy nghĩ làm thế nào để lấy lòng nữ
nhân. Nữ nhân ai nấy đều giao trái tim đến trước mặt hắn, khiến hắn vui vẻ.
Nhưng nếu đối phương hoàn
toàn không cần thân phận chí tôn cao quý của hắn thì hắn thật sự không biết làm
thế nào để nữ nhân trước mắt này cười với hắn. Hắn không biết phải làm thế nào
mới có thể có được lòng nàng.
Tương Nhược Lan gỡ tay
hắn, quay người bước đi. Cảnh Tuyên Đế định kéo tay nàng nhưng giơ lên một nửa
thì lại buông thõng xuống.
Không thể bức nàng, nàng
thật sự cái gì cũng dám làm.
Nàng có lẽ không tin, hắn
còn lo cho tính mạng của nàng hơn cả nàng.
Hắn đứng ở đó, vẫn nhìn
theo bóng lưng nàng cho đến khi thân ảnh yểu điệu của nàng biến mất trong rừng
cây.
Hắn quay người, chậm rãi
đi tới trước dòng suối, mặt nước lấp lánh một tầng ngân quang, cũng phản chiếu
bóng dáng cô đơn của hắn.
Hắn nhìn bóng mình cười
cười, khóe miệng có chút chua xót. Hắn thì thào tự nói:
- Lý Đồng
Chiêu ơi Lý Đồng Chiêu. Thì ra trên đời này còn có thứ ngươi không thể chiếm
được.
Tương Nhược Lan ra khỏi
rừng cây, gió lạnh thổi qua khiến nàng run lên. Thì ra bất tri bất giác quần áo
đã bị mồ hôi tẩm ướt. Nàng không tự chủ được mà run râỷ, cũng không biết là vì
lạnh hay vì sợ. Nàng đột nhiên trẹo chân, ngã xuống, cũng may bên cạnh có một
cái cây mới không bị ngã sấp xuống.
Người rõ ràng không đau,
cũng không biết tại sao, nước mắt lại rơi xuống. Một lát sau, nàng lau khô nước
mắt, tự nói với chính mình:
- Tương
Nhược Lan, không được mềm yếu, chỉ có kiên cường mới có thể đối mặt với mọi
chuyện. Giống như trước kia đã từng vượt qua những cửa ải khó khăn. Tương Nhược
Lan, ngươi chưa bao giờ là kẻ yếu đuối.