Ads
Lúc ra khỏi rừng thì
chẳng biết Hoàng Quý từ đâu tới dẫn nàng đi theo một con đường bí ẩn để ra
ngoài. Sau khi rời khỏi đó, Tương Nhược Lan theo ánh trăng mà chạy về trướng
bồng của mình. Rửa mặt rồi ngủ luôn. Bây giờ nàng thật không muốn gặp Cận Thiệu
Khang vì nàng sợ mình không nhịn được mà nói hết ra. Nhưng nàng biết, chuyện
này, Cận Thiệu Khang có biết thì cũng có thể làm gì? Chỉ khiến hắn thêm phiền
não. Vạn nhất hắn nhất thời xúc động mà chọc giận Hoàng thượng, kết quả thật
khó mà đoán.
Tương Nhược Lan nghĩ kĩ
lại chuyện tối nay. Cuối cùng, nếu Cảnh Tuyên Đế đã buông tha nàng thì có thể
thấy hắn cũng không phải là không sợ gì, tựa như mình sợ chết, hắn cũng sợ mất
thể diện. Vì thế, sau này nếu vạn nhất còn gặp phải chuyện này thì thái độ phải
cứng rắn, quyết không thể để hắn dắt mũi. Đương nhiên, nếu có thể tránh xa hắn
thì càng tốt, không thể để tình cảnh như đêm nay xảy ra nữa.
Miên man suy nghĩ thật
lâu, nàng dần dần tiến vào mộng đẹp.
Mấy ngày sau, Tương Nhược
Lan vẫn luôn cẩn thận, không bao giờ một mình đi đến đâu, cũng không khinh suất
mà tin bất kì kẻ nào truyền tin. Nhưng Cận Thiệu Khang đột nhiên lại bận rộn
hơn, có đôi khi cả ngày cũng không thể gặp hắn một lần. Buổi tối sau khi hạ
trại hắn thường không rảnh hoặc bị Hoàng thượng gọi đi nói chuyện hoặc là Hoàng
thượng bảo làm chuyện này nọ khiến các quan lại khác đều hâm mộ, cho rằng Cận
Thiệu Khang rất được thánh sủng.
Tương Nhược Lan đương
nhiên biết là điều gì xảy ra. Trong lòng nàng tức giận nghĩ, ngươi cũng không
thể sai bảo hắn cả đời.
Nhưng cũng may, hoàng đế
cũng chẳng có hành động gì nữa. Mấy ngày nay, Hoàng thượng vẫn chiêu tẩm phi
tần. Nhưng chỉ nghe cung nữ bên người truyền tin ra, mấy hôm nay hình như Hoàng
thượng cực thích màu trắng. Các phi tần chỉ cần mặc quần áo màu trắng thì Hoàng
thượng sẽ thích. Một đêm Dung quý nhân đánh bạo mặc trung y trắng như tuyết vào
trướng bồng, kết quả được Hoàng thượng rất sủng ái, liên tiếp ba ngày đều chiêu
tẩm nàng, ban thưởng vô số khiến các phi tần khác đỏ mắt ghen tỵ.
Mà Lệ quý nhân Tương
Phinh Đình dường như cũng rất được sủng, có đôi khi du ngoạn thì cũng gọi nàng
đi cùng khiến các phi tần khác đều đố kỵ. Những lời ghen ghét cũng không ít.
Nhưng Tương Phinh Đình thì lại khổ không dám nói. Ai mà biết lúc hoàng đế gọi
nàng đi cùng thì chỉ toàn hỏi chuyện Tương Nhược Lan ở nhà nàng trước kia.
Trước mặt nàng, Hoàng thượng không hề che dấu tình cảm với Tương Nhược Lan, hỏi
hết sở thích của Tương Nhược Lan. Khi nàng nhắc tới những chuyện vui của Tương
Nhược Lan thì vẻ mặt Hoàng thượng còn tươi cười. Có đôi khi còn nói:
- Thì ra,
nàng mặt lạnh cũng không phải chỉ nhằm vào ta...
Duy nhất một lần nhắc đến
chuyện có liên quan đến Tương Nhược Lan là khi cùng hắn hoan hảo xong. Hắn nói
với nàng:
- Chỉ cần
ngươi nghe lời, cẩn ngôn thận hành (hành động, lời nói cẩn thận), nể ngươi là
đường muội của nàng trẫm sẽ không bạc đãi ngươi, sau này ngươi chỉ cần mang
thai thì trẫm sẽ phong ngươi làm phi, vinh hoa phú quý không thiếu phần ngươi.
Nhưng nếu ngươi dám tiết lộ nửa chữ thì đến lúc đó đừng trách trẫm trở mặt vô
tình!
Nghe câu này, trong lòng
Tương Phinh Đình có cảm giác khó mà nói rõ.
Bảy ngày sau, đoàn người
cuối cùng cũng đến khu săn thú của hoàng gia.
Khu săn bắn của hoàng gia
rất rộng, bên trong cây cối rậm rạp, đủ loại thú rừng.
Vừa đến khu săn bắn, Cảnh
Tuyên Đế đã truyền lệnh đi săn ngân hồ.
Hoàng đế săn thú là cảnh
tượng hoàng tráng. Đầu tiên là cấm vệ quân tản ra quây vòng khiến cho các loại
chim thú đều ở trước mặt hoàng đế, mặc cho hoàng đế săn bắn. Xung quanh hoàng
đế chẳng những có quan viên đi theo mà còn có cận vệ đi theo, thậm chí cả mỹ
nhân.
Dung quý nhân, Lệ quý
nhân, cùng Đức phi, Thục phi đều mặc đồ cưỡi ngựa, anh tư hào sảng đi theo Cảnh
Tuyên Đế. Mỗi khi Cảnh Tuyên Đế săn được con mồi thì đều vỗ tay hoan hô. Có mỹ
nhân đi theo lại càng tăng uy vũ của hoàng đế.
Mà Tương Nhược Lan cũng
mặc đồ cưỡi ngựa màu lam, cưỡi một con tuấn mã màu nâu đỏ, đi theo phía sau.
Mới ngồi lên ngựa thì trong lòng hơi sự nhưng khi ngồi vào thì cảm giác quen thuộc,
tự nhiên lại dâng tới.
Dù Tương Nhược Lan (đã
chết) rất giỏi săn thú nhưng nàng vừa nhìn những con thỏ, hươu.. thì lại không
đủ ngoan tâm mà bắn tên. Đi theo mọi người lâu như vậy cũng chỉ có nàng không
bắt được con mồi nào.
Có một số phu nhân trêu
ghẹo:
- Hầu phu
nhân, sao thế, gả cho người rồi thì không kéo nổi dây cung?
Tương Nhược Lan cười nói:
- Săn
những con thú nhỏ như vậy không thú vị. Ta muốn săn được con thú lớn .
Nàng nói như thế khiến
những người xung quanh ngây ngốc mà Tương Nhược Lan thì lại cười thầm trong
lòng.
Lúc này, Cận Thiệu Khang
đi tới bên nàng, giục ngựa cùng nàng đi:
- Thế
nào, chơi vui không?
Tương Nhược Lan bĩu môi:
- Chúng
ta nhất định phải đi cùng nhiều người như thế?
Cận Thiệu Khang cười nói:
- Thứ
nhất ta phải đi theo hoàng đế. Thứ hai đi cùng mọi người tương đối an toàn.
Sau đó cười nói:
- Không
phải nàng nói muốn so với ta? Sao giờ vẫn tay không, nàng xem ta...
Vừa nói vừa chỉ chiếc xe
không xa, trên đó đã có hai con hươu sao, bốn con nai, còn có một con chim ưng
- Nàng
thua thảm rồi!
Tương Nhược Lan cười nói:
- Thế thì
tính cái gì, chờ ta săn sói cho ngươi xem!
Cận Thiệu Khang cười
cười, tỏ vẻ không tin, sau đó giục ngựa đến sát bên nàng, nhỏ giọng nói vào tai
nàng:
- Tối là
tiệc nướng, đến lúc đó ta tới tìm nàng. Nhiều ngày như thế cũng chưa có lúc nào
tìm nàng, nhớ ta chưa?
Tương Nhược Lan ngẩng đầu
nhìn hắn, cười nói:
- Ai nhớ
ngươi. Nằm mơ.
Cận Thiệu Khang thở dài,
lắc đầu:
- Nếu thế
thì tối ta cũng không tới, cùng đồng liêu uống rượu thì hơn
Vừa nói vừa vung roi ngựa
định đi. Tương Nhược Lan vội kéo áo hắn, cúi đầu nói:
- Buổi
tối ta đợi ngươi.
Bên tai truyền đến tiếng
hắn cười, Tương Nhược Lan đỏ bừng mặt, ngẩng đầu nhìn hắn một cái, sắng giọng
nói:
- Cười
đi. Không để ý ngươi nữa!
Bộ dáng tự vui tự bực này
của nàng khiến Cận Thiệu Khang như đui mù, hận không thể ôm nàng vào lòng.
Cận Thiệu Khang còn muốn
cùng nàng nói chuyện thêm thì có người tới nói Hoàng thượng truyền hắn. Bất đắc
dĩ, Cận Thiệu Khang đành lưu luyến rời đi. Vốn bảo Tương Nhược Lan cùng đi
nhưng Tương Nhược Lan sợ gặp Hoàng thượng nên không đồng ý, chỉ nói:
- Phía
trước, sát khí quá nặng, đến gần thấy không vui.
Cận Thiệu Khang cười
cười, nghĩ thầm, không phải trước kia nàng đều thích những thứ đó? Chẳng lẽ nữ
nhân sau khi thành thân sẽ đổi tính! Nhưng hắn cũng không để ý, dù sao ở phía
sau cũng an toàn hơn. Hắn dặn dò nàng mấy câu rồi giục ngựa chạy đi.
Trong lòng Tương Nhược
Lan mắng Cảnh Tuyên Đế chẳng biết bao nhiêu lần.
Mãi cho đến khi mặt trời
sắp xuống núi, mọi người mới từ từ trở về doanh trại nghỉ ngơi.
Cả ngày cũng không phát
hiện chút bóng dáng của ngân hồ khiến cho hoàng đế có chút ủ rũ, cả đêm sai
không ít cấm vệ quân đi tìm chỗ trốn của ngân hồ.
Nhưng dù không bắt được
ngân hồ thì cũng bắt được rất nhiều các loại động vật khác. Trừ Tương Nhược Lan
ra thì hầu như ai cũng có thu hoạch, ít nhất cũng là một con thỏ. Nhưng cũng
may Tương Nhược Lan da mặt dày, với ánh mắt của người khác cũng coi như chẳng
có gì.
Mặt trời vừa xuống núi,
mọi người đốt lửa, bắt đầu nướng con mồi hôm nay săn được. Chốc lát sau mùi
hương thơm tỏa ra bốn phía cùng tiếng mỡ rớt xuống lửa xèo xòe.
Cảnh tuyên đế cùng đám
phi tần ngồi ở chính giữa, ánh lửa khiến khuôn mặt họ đỏ bừng. Đám phi tần đều
ngồi bên cạnh hắn, bởi vì ra khỏi hoàng cung nên cũng bớt câu nệ, bọn họ tranh
thủ kính rượu, trò chuyện cho Hoàng thượng vui. Cảnh Tuyên Đế cũng uống không
ít, trên mặt có chút men say.
Tương Nhược Lan ngồi một
bên nhìn, nghĩ thầm, uống thêm nữa đi, tốt nhất là say bất tỉnh nhân sự, tối
đừng có phá đám chúng ta.
Lúc này, những người cai
quản bãi săn này sai ca nữ lên ca hát nhảy múa cho mọi người xem. Nhiều quan
viên nhân lúc uống say mà cũng đứng lên nhảy múa, đám nữ quyến đứng bên vỗ tay,
khung cảnh vô cùng náo nhiệt.
Lúc này, Cận Thiệu Khang
lén lút đi tới phía sau Tương Nhược Lan, nói nhỏ vào tai nàng:
- Đi theo
ta.
Tương Nhược Lan đặc biệt
nhìn sang Cảnh Tuyên Đế một cái, thấy hắn không để ý bên này thì lén lút đi
theo Cận Thiệu Khang.
Cận Thiệu Khang kéo nàng
tới một thảm cỏ.
Cỏ cao chừng một thước,
nằm xuống rất mềm, đôi lúc bị cọ vào người nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến
hứng thú của bọn họ.
Hai người yên lặng nằm ở
trên cỏ, nhìn trăng sáng trên trời cao
Bầu trời đêm khôn cùng
yên tĩnh, rộng lớn khiến Tương Nhược Lan có cảm giác mình thật bé nhỏ.
Đột nhiên cảm giác lỗ tai
ngưa ngứa, Tương Nhược Lan quay đầu lại thì thấy Cận Thiệu Khang nghiêng người,
tay cầm cọng cỏ đuôi chó cọ cọ vào tai nàng.
Tương Nhược Lan bị ngứa
thì cười hì hì, quay người giành lấy cọng cỏ cọ cọ vào cổ hắn. Cận Thiệu Khang
cười to, ngã xuống, sau đó ôm nàng lăn vài vòng, cuối cùng để nàng nằm lên
người hắn.
Hai tay hắn ôm eo nàng,
nhìn nàng mỉm cười nói:
- Vốn
nghĩ mang nàng ra ngoài chơi, cuối cùng lại chẳng có mấy lúc ở cùng nàng.
Tương Nhược Lan nằm trên
người hắn, nhìn hắn. Đôi mắt thâm thúy của hắn lóe ra ánh sáng nhu hòa dưới ánh
trăng khiến người ta trầm mê trong đó.
- Không
sao, so với buồn bực ở nhà thì tốt hơn nhiều.
- Nàng
đừng vội, đợi Hoàng thượng săn được ngân hồ thì nhất định sẽ nghỉ ngơi một
ngày. Đến lúc đó chúng ta cả ngày bên nhau, cùng nàng đi săn thú. Đến lúc đó
chúng ta so tài, hôm nay không tính
Tương Nhược Lan cười gật
đầu, lại nói:
- Hôm
nay cũng chưa thấy bóng dáng ngân hồ, có phải ngân hồ đã sớm chạy đến chỗ khác
rồi không.
- Lý đại
nhân quản lý bãi săn nói hôm qua còn nghe được tiếng kêu của ngân hồ, hẳn là
vẫn còn ở đây.
- Hy vọng
Hoàng thượng sớm bắt được ngân hồ.
Tương Nhược Lan vừa nói
vừa tựa đầu lên ngực hắn, lắng nghe tiếng tim hắn đập, ngửi mùi cỏ thơm nhàn
nhạt bên cạnh và mùi hương nam tính của hắn. Nàng cười cười, trong lòng yên
tĩnh, sự ưu phiền, bực bội mấy ngày qua dần biến mất.
- Thiệu
Khang...
Nàng nhẹ nhàng nói:
- Ở bên
ngươi thật tốt.
Những lời này làm cho Cận
Thiệu Khang vô cùng động tâm, hắn xoay người đặt nàng dưới thân rồi cúi đầu hôn
nàng. Ban đầu là ôn nhu, dần dần cuốn lấy chiếc lưỡi đinh hương của nàng khiến
Tương Nhược Lan không nhịn được mà ôm chặt hắn, vươn lưỡi dây dưa cùng hắn. Như
vậy càng khiến tâm tình hắn dâng cao, gắt gao ôm chặt nàng, điên cuồng hôn sâu,
hai người phóng thích sự nhiệt tình này, thiêu đốt không khí xung quanh.
Một lúc lâu sau hắn mới
thở hồng hộc buông nàng, khó khăn phun ra:
- Ta đưa
nàng về đi thôi. Ta không nghĩ sẽ động phòng ở đây.