Ads
Hai bàn tay một thon dài
trắng nõn như ngọc, một hơi đen, trên đó còn có vết sẹo mờ mờ vừa nhìn đã biết
là tay võ tướng
Tương Nhược Lan hơi tức
giận ngẩng đầu nhìn họ. Nàng không phải là ác ma, cần gì phải phòng bị nàng như
thế. Nếu không vì lấy lòng thái phu nhân nàng thèm vào mà làm. Ai chẳng biết
xoa bóp vất vả thế nào.
Cận Thiệu Khang lạnh lùng
nhìn nàng, đôi mắt trầm tĩnh như nước hiện lên chút tàn khốc, trầm giọng nói:
-
Ngươi muốn làm gì? Làm loạn thì cũng có mức độ thôi.
Lưu Tử Căng dù không tỏ
thái độ rõ ràng nhưng giọng nói có chút khó chịu:
-
Tương…. Phu nhân, thái phu nhân thân thể rất không tốt, không chịu được kinh
động đâu.
Thật sự là có lòng tốt
lại biến thành phá hoại này, Tương Nhược Lan nhướng mày, ngực hơi phập phồng,
hiển nhiên là rất phẫn nộ
Cận Thiệu Khang biết tính
của nàng lại tưởng nàng muốn động chân động tay, lập tức bước đến bên cạnh thái
phu nhân, ánh mắt trầm xuống, sắc mặt cứng rắn nghĩ thầm, nếu nàng dám ở trước
giường bệnh thái phu nhân mà động tay, hắn nhất định sẽ cho nàng biết cái gì là
gia pháp.
Tương Nhược Lan hít sâu
mấy lần mới đè xuống lửa giận. Nàng là người có mắt, biết lúc này phát hỏa thì
chính mình sẽ không có thứ tốt mà ăn.
Nàng nhìn hai người, nhẹ
nhíu mi, đôi mắt như hắc ngọc tỏa sáng khiến cho hai người nao nao.
Nàng đầu tiên nhìn về
phía Cận Thiệu Khang, khóe miệng hơi nhếch lộ ra ý cười trào phúng sau đó giơ
bàn tay trắng noãn trước mắt hắn, chậm rãi nói:
- Hầu
gia, đây là tay ta, không phải hung khí.
Cận Thiệu Khang thấy nàng
như vậy có chút bất ngờ:
- Cái gì?
Tương Nhược Lan sắc mặt
trầm xuống, hừ lạnh nói:
-
Nếu không phải hung khí, ta cái gì cũng chưa làm, sao ngươi biết là ta sẽ làm
loạn.
Nói xong không để ý đến
hắn mà nhìn về phía Lưu Tử Căng, ánh mắt lãnh đạm có chút trào phúng khiến Lưu
Tử Căng hơi mất tự nhiên.
-
Lưu thái y, vừa rồi ngươi từ đâu nhìn ra ta muốn kinh động mẫu thân?
Lưu thái y môi giật giật
muốn nói gì đó nhưng cũng không mở miệng, nhưng một bên Cận Thiệu Khang lại nói
ra những lời hắn nghĩ.
-
Ngươi chưa bao giờ làm loạn? Ngươi vì sao không nghĩ chúng ta sẽ nhìn ngươi như
thế?
Tương Nhược Lan quay đầu
nhìn hắn, khuôn mặt bình thàn, thong dong:
-
Hầu gia, bất kể trước kia ta như thế nào nhưng từ khi gả cho Hầu gia ta đã
quyết tâm sửa đổi. Hầu gia ngươi đường đường là tướng quân trấn giữ một phương,
ngươi sẽ dùng ánh mắt thành kiến để nhìn nhận mọi chuyện. Ngươi dùng quá khứ để
nói ta bây giờ có phải là có chút không công bằng. Cho dù trước kia ta làm loạn
thế nào nhưng cũng không phải kẻ không thể thay đổi, chỉ là ngươi không biết mà
thôi. Bây giờ ta nói rõ cho ngươi, ta có thể giảm đi sự đau khổ của mẫu thân,
nếu ngươi không tin ta thì đó không phải là ta chịu thiệt mà chính là mẫu thân
chịu khổ. Rốt cuộc có muốn tin hay không, Hầu gia tự quyết đinh đi.
Nói rồi chắp tay sau
lưng, lui về phía sau, ngẩng cao đầu đứng đó. Bất kể thế nào cũng không thể
thua khí thế.
Cận Thiệu Khang nghe nàng
nói một hồi mà không nói nên lời, có chút kinh dị nhìn nàng. Nhưng để hắn hoàn
toàn tin tưởng, giao mẫu thân cho nàng, lấy sự hiểu biết của hắn với nàng khiến
hắn vẫn có chút không thể quyết định.
Trong lúc nhất thời, hắn
không ngừng nhìn nàng, hồi lâu cũng không nói gì.
Mà Lưu Tử Căng kinh ngạc
hiện rõ trên mặt. Hắn vẫn ở trong kinh thành, với hành vi của Tương Nhược Lan so
với Cận Thiệu Khang còn rõ hơn. Tương Nhược Lan sở dĩ hay vung roi chính là
nàng cùng người khác tranh cãi, nói không lại người sẽ tức giận ra tay đánh
người. Nhưng bây giờ Tương Nhược Lan phản bác dù không dẫn kinh sách, nhưng vẫn
có đạo lí của nàng. Đột nhiên Lưu Tử Căng cảm giác Tương Nhược Lan trước mắt có
chút xa lạ, không giống trước kia.
Trong lúc ba người mắt to
trừng mắt nhỏ, thái phu nhân vẫn không lên tiếng đột nhiên nói:
- Để nàng
thử một lần đi!
Tương Nhược Lan vừa mừng
vừa sợ nhìn về phía thái phu nhân vẻ mặt vẫn nhàn nhạt đang nhìn mình, không rõ
là vui hay giận, thấy Tương Nhược Lan nhìn sang nói:
-
Nếu ngươi nói chắc chắn như thế thì tới thử xem. Nếu không có hiệu quả, sau này
đừng trách chúng ta không thể tin tưởng ngươi.
-
Mẫu thân. Cận Thiệu Khang mở miệng ngăn cản.
Thái phu nhân đưa tay
ngăn lại:
-
Để nàng thử xem. Dù sao cũng đã không còn cách nào.
-
Thái phu nhân yên tâm, ta dù không thể giúp người đoạn bệnh di căn (trừ hết
bệnh, di chứng) nhưng đêm nay người nhất định ngủ ngon.
Tương Nhược Lan vui mừng
đi đến bên người thái phu nhân, nắm cánh tay nàng, động tác thân thiết khiến
thái phu nhân hơi nhíu mày.
Chỉ sợ không có cơ hội,
một khi đã có cơ hội, Tương Nhược Lan sẽ đem toàn lực mà biểu hiện.
Tương Nhược Lan quay đầu
trừng mắt nhìn Cận Thiệu Khang một cái rồi lập tức quay đầu cười, nhìn thái phu
nhân, đôi mắt trong suốt.
-
Mẫu thân, chỗ nào người thấy đau đớn nhất?
-
Eo, lưng và các đốt ngón tay.
-
Mời thái phu nhân nằm lên giường, ta trước giúp người xoa bóp eo, lưng.
Thái phu nhân nghe lời
nằm lên giường, chỉ một động tác như vậy mà mồ hôi lạnh ròng ròng khiến Tương
Nhược Lan có chút thương cảm. Một người phụ nữ chịu đau như vậy nhiều năm rất
đáng thương…
Khí trời cũng không quá
lạnh, Tương Nhược Lan vén tay áo để lộ cánh tay trắng nõn, Cận Thiệu Khang nhíu
mày mà Lưu Tử Căng vội vàng quay đầu.
Cảm giác được ánh mắt như
muốn giết chết người của Cận Thiệu Khang, Tương Nhược Lan mới ý thức được mình
vừa làm không hợp lễ nghi, vội buông tay áo xuống, len lén bĩu môi
Tương Nhược Lan động tác
thuần thục xoa bóp eo lưng thái phu nhân. Cận Thiệu Khang, Lưu Tử Căng cùng với
Liễu Nguyệt và ba bốn nha hoàn xung quanh không nhịn được lòng hiếu kì tiến lại
gần xem.
Da tay Tương Nhược Lan dù
không trắng nhưng đôi tay cực kì mềm mại, hơn nữa thủ pháp của nàng rất thuần
thục, lực vừa đủ khiến thái phu nhân cảm giác rất thoải mái. Thân thể vốn cứng
ngắc dần dần thả lỏng, nhắm mắt lại hưởng thụ.
Tương Nhược Lan nhìn bộ
dáng thái phu nhân hưởng thụ trong lòng thầm đắc ý. Nghĩ thầm, đây chính là
phương pháp xoa bóp mấy ngàn năm, đúc kết kinh nghiệm tức cổ chí kim. Ở thế
giới này, chỉ e một mình nàng mới biết.
Bên cạnh, Cận Thiệu Khang
cẩn thận nhìn Tương Nhược Lan sợ nàng làm gì sai sót. Mà Lưu Tử Căng càng xem
càng kinh ngạc, thủ pháp này quá cao minh.
Thế giới này y thuật lạc
hậu, châm cứu thôi đã là cao minh lắm rồi, cũng chẳng có nhiều đại phu nghiên
cứu thuật xoa bóp nên Tương Nhược Lan biểu diễn thủ pháp xoa bóp khiến Lưu Tử
Căng rất ngạc nhiên.
Đang lúc mọi người chăm
chú xem Tương Nhược Lan, thái phu nhân đột nhiên A lên một tiếng
Cận Thiệu Khang giống như
cực kì kinh sợ, không suy nghĩ đã kéo Tương Nhược Lan ra, trách mắng:
- Ngươi
rốt cuộc muốn làm gì!