Thế Gia Danh Môn

Chương 83: Chương 83: Một tiến một lùi




Ads Cẩm tú viên

Ánh trăng sáng tỏ xuyên thấu qua cửa sổ khắc hoa, cả phòng tràn ngập ánh trăng

Một nữ tử vóc người mảnh mai, mặc áo lụa trắng, tóc xanh xõa xuống vai, hai chân trần chạy về phía nam tử cao lớn đứng trước cửa sổ, thân hình linh động tựa như tiên tử.

- Hầu gia…

Nữ tử kiều mỵ địa gọi một tiếng, nam tử ở cửa sổ quay đầu lại ngũ quan tuấn mỹ mà không mất sự kiên nghị.

- Hầu gia, đêm đã khuya. Hầu gia, ngày mai còn phải vào triều, không bằng đi nghỉ sớm đi?

Nữ tử ỷ ôi trong lòng, sóng mắt lưu chuyển, vô hạn kiều mỵ.

Nhuyễn ngọc ôn hương trong ngực, Cận Thiệu Khang không khỏi có chút tâm viên ý mãn. Mấy hôm trước bị Tương Nhược Lan khởi mào lửa tình lúc này lại từ từ dâng lên. Hắn thuận tay ôm eo Vu Thu Nguyệt, Vu Thu Nguyệt cười duyên một tiếng, thuận thế vươn tay trắng nõn ôm cổ hắn. Thân mình mềm mại gắt gao dán sát cơ thể hùng tráng của hắn, nhẹ nhàng cọ xát khiến hắn càng hưng phấn.

Hắn cúi đầu hôn tóc nàng, một mùi hương nồng nàn xông thẳng vào khứu giác, trong đầu hắn đột nhiên hiện lên một câu nói:

- Trên người ngươi có mùi của nữ tử khác, ta không thích…

Chẳng biết như thế nào, đột nhiên hắn cảm giác vô vị, lửa nóng trên người tản đi không ít.

Hắn nhẹ nhàng thả nàng ra.

Vu Thu Nguyệt đang trong cơn ý loạn tình mê cảm giác hắn đột nhiên lạnh như băng, trong lòng vô cùng hoảng loạn, khiến nàng không thở nổi.

- Hầu gia!

Nàng tiến gần hắn, ôm lấy eo hắn, nước mắt rơi xuống:

- Hầu gia có phải ghét bỏ Thu Nguyệt không? Có phải cảm giác Thu Nguyệt đen đi nhìn rất xấu!

Nàng ngẩng đầu, nhìn hắn, trong mắt tràn ngập nước mắt, vô cùng đáng thương:

- Hầu gia, Thu Nguyệt sẽ nghĩ cách để trở nên giống như trước, Hầu gia đừng ghét bỏ Thu Nguyệt.

Nước mắt của nàng trong suốt dưới ánh trăng, từng giọt từng giọt như trân châu.

Trong lòng Cận Thiệu Khang dâng lên sự thương xót. Nàng có gì sai? Nàng gả cho mình làm thiếp, chẳng lẻ mình thật sự cả đời lạnh nhạt với nàng? Thân là nam tử, sao có thể đối với đàn bà bên người mình như thế.

Hắn vươn tay, lau đi nước mắt trên mặt nàng. Vu Thu Nguyệt vội nắm tay hắn, hôn lên tay hắn. Nước mắt vẫn rơi xuống tay hắn không ngừng khiến hắn cảm giác bỏng rát.

- Hầu gia, từ lần đầu Thu Nguyệt thấy Hầu gia đã luôn nghĩ đến Hầu gia. Ta biết, trong lòng Hầu gia, Thu Nguyệt không phải là quan trọng nhất nhưng không sao cả, chỉ cần Hầu gia đôi khi nhớ đến Thu Nguyệt, đôi khi có thể đến cùng Thu Nguyệt là Thu Nguyệt đã thỏa mãn rồi. Hầu gia, ngươi nhất định phải thương Thu Nguyệt với người một tâm một dạ, nếu Hầu gia không để ý đến Thu Nguyệt thì Thu Nguyệt sống không bằng chết!

Cận Thiệu Khang nhìn nàng:

- Trong lòng ta không chỉ có mình ngươi cũng không sao?

Trong lòng Vu Thu Nguyệt nhói lên, ý của hắn là tiện nhân Tương Nhược Lan kia đã tiến vào lòng hắn? Nhớ ra nàng đã nhìn thấy vết hôn hôm trước, nó như rắn độc vây kín người nàng, nhưng vẻ mặt nàng vẫn ra vẻ đáng thương vô cùng.

- Hầu gia anh minh thần vũ, ta sao dám yêu cầu Hầu gia chỉ thích một mình Thu Nguyệt? Chỉ cần trong lòng Hầu gia còn có Thu Nguyệt…a…

Còn chưa nói xong, Cận Thiệu Khang đã ôm lấy nàng, đi về phía giường…

Nhược Lan, ngươi không thèm để ý ta sẽ đem hết cho người khác. Đến lúc đó, ngươi sẽ hối hận?

***

Thu đường viện

Xế chiều, bên ngoài vô cùng nóng, Tương Nhược Lan trốn ở trong phòng đọc sách, Hoa Thanh và Liên Kiều ở sau quạt cho nàng.

Trong khoảng thời gian này, nàng chỉ xem sách y thuật, nàng muốn biết chút ít về y thuật ở thời này.

Nàng phát hiện, thế giới này đối với thực liệu và dưỡng sinh đều chỉ rất qua loa, rất nhiều đồ ăn có công dụng như thuốc cũng không hề biết. Cái này cơ bản là có chút liên quan đến khoa học kỹ thuật. Bọn họ không có máy móc để phân tích thành phần trong mỗi loại thực vật nên đương nhiên không thể biết tường tận tác dụng của nó. Giống như nam qua (quả mướp) để trị bệnh đái tháo đường nhẹ vẫn là thời cận đại mới tìm ra.

Đang bị sách viết về kinh mạch, Âm Dương Ngũ Hành làm cho đầu cháng váng não phình lên , đã thấy Phương mụ mụ vén rèm đi vào.

- Phương mụ mụ có việc?

Phương mụ mụ muốn nói lại thôi, ánh mắt rụt rè:

- Phu nhân bây giờ có rỗi không, mụ mụ có chút việc muốn nói với phu nhân

Tương Nhược Lan buông quyển sách trên tay:

- Ta bây giờ nhàn đến phát hoảng, mụ mụ có thời gian trò chuyện cũng ta cùng tốt

Vừa lúc có việc muốn nói với bà

Phương mụ mụ tiến đến, liếc nhìn Hoa Anh, Liên Kiều một cái, Tương Nhược Lan hiểu ý, sai hai người đi xuống.

Tương Nhược Lan mời bà ngồi xuống, đối với bà vú từ khi Nhược Lan còn nhỏ đã vô cùng chăm sóc nàng nên Tương Nhược Lan rất là tôn trọng.

- Phương mụ mụ có chuyện gì?

Tương Nhược Lan tự mình rót trà cho bà.

Phương mụ mụ thụ sủng nhược kinh, cuống quít khoát tay:

- Điều này để lão nô tự làm là được, sao dám động đến phu nhân?

Tương Nhược Lan cười:

- Mụ mụ đừng khách khí, Nhược Lan từ nhỏ không có mẫu thân, trong lòng Nhược Lan, mụ mụ và mẫu thân như nhau.

Vừa nghe lời này hốc mắt Phương mụ mụ đỏ hoe, vội lấy khăn lau nước mắt.

- Tiểu thư, vốn việc này không nên tới phiền ngài, chính là Hồng Hạnh nha đầu kia……

Có liên quan đến Hồng Hành? Tương Nhược Lan con ngươi vừa chuyển, nhân tiện nói:

- Có phải Hồng Hạnh muốn hầu hạ trong phòng?

Phương mụ mụ cúi đầu, như là khó có thể mở miệng:

- Ta cũng biết yêu cầu này là quá đáng, Hạnh Nhi vừa mới phạm lỗi bị thái phu nhân trừng phạt. Nhưng nàng từ nhỏ đến lớn vẫn theo hầu bên tiểu thư, chuyện bên ngoài căn bản không hiểu. Mấy hôm nay ta thấy nàng cũng vài người cãi cọ, tối qua, nàng quỳ gối trước mặt ta, khóc lóc van xin. Nói là không có mặt mũi nào tự mình đến cầu người. Nàng cũng không hy vọng còn có thể làm đại nha hoàn bên người tiểu thư, chỉ cần có thể ở bên cạnh hầu hạ tiểu thư là tốt rồi.

Nói xong, bà len lén ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua sắc mặt Tương Nhược Lan thấy nàng nhìn mình, nét mặt già nua hơi đỏ lên.

Nghe bà nói xong, Tương Nhược Lan liền cười nói:

- Kỳ thật ta cũng có việc liên quan đến Hồng Hạnh muốn thương lượng cùng mụ mụ.

Phương mụ mụ thoáng cúi người về phía trước:

- Chuyện gì?

- Hôm trước ta đến chỗ thái phu nhân vấn an thì thái phu nhân có đề cập đến một việc.

Tương Nhược Lan bưng chén trà hoa cúc trước mặt uống một ngụm, mát mẻ dễ chịu, hương thơm ngan ngát.

- Trương mụ mụ bên người thái phu nhân ngươi có biết không.

Phương mụ mụ gật đầu.

Tương Nhược Lan tiếp tục nói:

- Con của bà là Trương Đồng Sơn làm việc trong Hầu phủ, là quản sự việc trông nom xe ngựa. Tuy không phải là làm gì lớn nhưng nghe nói là người rất trung hậu. Trương mụ mụ nói với thái phu nhân là muốn được hỏi cưới Hồng Hạnh nên thái phu nhân hỏi ý ta. Ta cũng chưa đáp ứng ngay, muốn hỏi ý các ngươi.

Làm mẫu thân sao có thể không quan tâm đến việc chung thân đại sự của con gái. Phương mụ mụ là người ngay thẳng sao biết được suy nghĩ trong lòng con. Hôm nay nghe được là gả cho tiểu quản sự trong phủ, sau này coi như cũng có chỗ dựa vào, hơn nữa còn không phải xa cách mình, sau này mẹ con tiện bề chăm sóc nhau nên rất vui mừng, hỏi lại Tương Nhược Lan:

- Phu nhân, vậy Trương quản sự kia có phải là người thật thà…

Nói xong ngượng ngùng cười cười:

- Không phải ta không tin, chỉ là ta chỉ có một đứa con gái, không cần nó đại phú đại quý, nhưng hy vọng nó an an ổn ổn

Lời này làm cho Tương Nhược Lan thật hâm mộ, thì ra hài tử có mẫu thân đều hạnh phúc như vậy, bất kể thế nào cũng có một người quan tâm, lo lắng cho mình.

Nàng ôn nhu nói:

- Mụ mụ ngươi yên tâm, ta và Hồng Hạnh cùng lớn lên bên nhau, sao ta lại không lo lắng cho nàng. Ta thấy nàng cũng lớn tuổi, giữ bên người sợ làm chậm trễ hôn sự của nàng. Ta đã sai người tìm hiểu qua, Trương Đồng Sơn kia tính cách hiền hậu lại chăm chỉ, sau này nhất định sẽ được thăng tiến, Hồng Hạnh gả cho hắn không sai đâu. Mụ mụ nên đi thương lượng với Hồng Hạnh đi.

Phương mụ mụ nghe xong rất là cao hứng, liên thanh cám ơn Tương Nhược Lan rồi đi ra. Ra đến ngoài tìm được Hồng Hạnh thì thấy nàng đang dúi đầu một tiểu nha hoàn mắng:

- Mắt chó của ngươi mù rồi sao, cũng không nhìn xem ta là ai mà dám sai bảo ta. Ngươi là cái thá gì.

Phương mụ mụ vội vàng đi qua kéo nàng:

- To mồm cái gì? Đây là ngoại viện, để người nghe được không tốt đâu.

Tiếp theo lại nhỏ giọng nói:

- Đi theo ta, ta có tin tức tốt muốn nói cho ngươi.

Hồng Hạnh nghe nói thế, vui vẻ vô cùng, tưởng rằng sẽ được vào phòng hầu hạ nên vội vàng đi theo.

Đợi Phương mụ mụ đóng cửa lại thì vội hỏi.

- Mẫu thân, có phải là tiểu thư đã đáp ứng?

Nhất định phải vào phòng, không vào phòng, ngay cả cơ hội thấy Hầu gia cũng không có thì sao có thể …

Phương mụ mụ kéo tay nàng cười nói:

- Còn tốt hơn chuyện đó nhiều.

Sau đó kể lại những điều Tương Nhược Lan vừa nói.

- Khó cho tiểu thư còn nghĩ đến chuyện chung thân đại sự của ngươi, tìm cho ngươi hôn sự tốt này. Sau này ngươi thế này cũng là vợ quản sự, thế nào cũng không bị thiệt.

Phương mụ mụ cười đến không ngậm được miệng nhưng Hồng Hạnh nghe xong mặt lúc hồng lúc trắng. Phương mụ mụ cười một hồi thấy sắc mặt con gái không tốt, ngạc nhiên nói:

- Hồng Hạnh, ngươi sao thế? chuyện tốt như vậy còn không hài lòng?

Hồng Hạnh vung tay, dậm chân nói:

- Mẫu thân, chuyện này có có gì là tốt mà người vui như vậy. Nói đi nói lại cũng chỉ là gả cho một nô tài, có gì đáng vui.

Nói xong tức giận quay đi, ngồi xuống ghế, mặt đỏ phừng phừng

Phương mụ mụ nhìn nàng một cái:

- Hạnh Nhi, đó cũng không phải là nô tài bình thường, hắn là quản sự, tiểu thư nói tương lại nhất định sẽ được trọng dụng.

Hồng Hạnh cười lạnh:

- Quản vài chiếc xe ngựa mà cũng gọi là quản sự, hơn nữa sau này cho dù hắn có làm tổng quản Hầu phủ thì vẫn chỉ là nô tài.

Nói xong nàng phỉ một cái.

- Nô tài thì sao? Chúng ta đều đều là nô tài, hay ngươi còn muốn làm chủ tử!

Phương mụ mụ tức giận. Hồng Hạnh đột nhiên đứng lên, nhìn mẫu thân:

- Ta vốn là nha hoàn hồi môn của tiểu thư, tương lai cũng có thể làm chủ tử.

“Bốp” một tiếng, Phương mụ mụ tát Hồng Hạnh một cái, tức giận đến phát run:

- Những lời này mà cũng dám nói ra, ngươi có biết xấu hổ không?

Hồng Hạnh bụm mặt, mắt đỏ bừng phản bác:

- Mẫu thân, chẳng lẽ ta nói sai? Đại nha hoàn hồi môn sau này đều là chủ tử, ngay cả Triệu di thái thái trước kia cũng là nha hoàn hồi môn của thái phu nhân là gì. Tại sao ta lại không làm chủ tử mà đi gả cho nô tài làm gì. Ta không lấy chồng! ngươi nếu thật là vì tốt cho ta thì giúp ta nói với tiểu thư cho ta vào phòng hầu hạ, không thì tiện nhân Ánh Tuyết đoạt lấy phúc phận của ta.

Nói xong liền chạy ta khỏi phòng.

Phương mụ mụ nhìn bóng lưng nàng tức giận suýt ngất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.