Ads
Tương Nhược Lan nhìn hắn,
cảm giác rất kỳ quái. Nàng vừa rồi rõ ràng nghe được tiếng vén rèm, còn tưởng
là hắn đã đi! Nhưng sao hắn vẫn còn ở đây, vừa nãy nàng cự tuyệt hắn như vậy
chẳng lẽ hắn không tức giận.
Trước cửa sổ, Cận Thiệu
Khang mặt không đổi sắc nhìn bên ngoài đến xuất thần, chẳng biết suy nghĩ cái
gì, nghe được tiếng động, hắn quay đầu nhìn nàng, lạnh lùng nói:
-
Đổi quần áo đi, để thế dễ bị cảm!
Tương Nhược Lan ừ một
tiếng, trong lòng càng cảm thấy kỳ quái, hắn bây giờ vẫn còn quan tâm đến
chuyện này? Hắn là kẻ cao ngạo như thế bị nàng cự tuyệt hẳn là lập tức đi ra
sau này không thèm để ý đến nàng mới đúng, Bây giờ thái độ của hắn thật sự kì
quái, nhìn kiểu gì cũng thấy rất quỷ dị.
Tương Nhược Lan lấy trong
tủ ra một bộ quần áo, đi về phía sau bình phong thay rồi mới đi ra. Bây giờ
nàng không biết nên đối mặt với hắn như thế nào, không biết nên nói cái gì.
Nàng dứt khoát cái gì cũng không nói, trực tiếp đi về phía giường, quay lưng về
phía hắn, nhắm mắt lại. Vì khi nãy vận động khiến nàng hơi mệt mỏi nên không
lâu sau đã tiến vào mộng đẹp.
Cũng không biết qua bao
lâu, nàng cảm giác được bên người có chút khác lạ nhưng nàng đang ngủ say, cũng
không có tỉnh lại.
Trong lúc ngủ mơ, nàng
cảm giác được có cái gì nhẹ nhàng ve vuốt mặt nàng, ngứa ngứa, tê dại. Nàng
không nhịn được cười cười, sau đó dường như có người nói:
-
.. ta vừa đi thì chuyện sẽ bị xé to ra…. Lòng ta thật lâu không thể bình lặng
lại mà nàng có thể ngủ ngon như vậy…. tiểu tử vô lương tâm…. nếu thật sự có thể
coi nàng không tồn tại thì tốt biết bao…
Tương Nhược Lan giật giật
mí mắt, những lời này truyền vào tai nàng nhưng cũng không truyền đến lòng
nàng.
Sáng sớm, Tương Nhược Lan
bị Trữ An gọi tình.
- Hầu gia, Hầu gia, đến giờ lâm triều rồi!
Bên người có người nhẹ
nhàng “Ừm” một tiếng, Tương Nhược Lan lập tức mở mắt, khuôn mặt tuấn tú của Cận
Thiệu Khang đập ngay vào mắt nàng. Mũi hắn và mũi nàng cọ vào nhau, Tương Nhược
Lan cả kinh, vội vàng ngẩng đầu, Cận Thiệu Khang cũng lập tức mở mắt.
Hắn nhìn nàng, hai tròng
mắt thâm thúy u ám, như suối chảy, như là muốn cuốn nàng vào sâu.
-
Nếu là nàng chủ động chạm vào ta không tính là ta vi ước!
Hắn đột nhiên không đầu
không đuôi nói một câu.
-
Ừm?
Tương Nhược Lan không
nghe rõ ràng. Nàng theo ánh mắt hắn nhìn đã thấy tay mình vòng lên lưng hắn như
bám rễ vào đó.
Mặt đỏ bừng lên như bị
thiêu cháy, nàng vội vàng thu hồi tay, lòng bàn tay có chút tê dại, như là vẫn
lưu lại độ ấm cơ thể của hắn.
Nàng ngập ngừng nói một
câu:
-
Ta không phải là cố ý đâu….. Trong lòng xấu hổ không thôi.
Cũng may hắn cũng không
tiếp tục đề tài này, đứng lên, nghiêm nghị nói:
-
Bảo các nàng vào đi.
Tương Nhược Lan cũng biết
thượng triều không thể chậm trễ, vội vàng đứng dậy kêu bọn Ánh Tuyết vào hầu hạ
hắn rửa mặt thay quần áo.
Cận Thiệu Khang vẫn
nghiêm nghị, mặt hắn như tỏa ra hàn khí khiến bọn người hầu căng thẳng cúi đầu,
không dám thở mạnh.
Tương Nhược Lan thấy Liên
Kiều hầu hạ hắn thay quần áo, quay đầu lại thấy Hồng Hạnh đứng ngoài sân nghển
cổ nhìn vào liền kêu nàng vào. Hồng Hạnh vui vẻ, bỏ chiếc chổi quét trong tay,
vội vàng tiến vào.
Tương Nhược Lan hỏi nàng:
-
Thương thế thế nào?
Hồng Hạnh quỳ trên mặt
đất, ngẩng đầu nhìn Tương Nhược Lan nói:
-
Phu nhân, thương thế của nô tỳ tốt lắm
Nói xong liếc nhìn Cận
Thiệu Khang một cái. Thấy hắn hoàn toàn không chú ý đến mình không khỏi tức
giận. Nàng đã cố ý mặc quần áo mới, trang điểm một phen, dậy từ sáng sớm là hy
vọng trước khi đi Hầu gia có thể nhìn thấy mình một chút
Tương Nhược Lan gật đầu:
-
Tốt lắm, bây giờ ngươi đem vài người đến phòng bếp bưng điểm tâm đến đây
Bây giờ đã không còn sớm,
để hắn về Sở Thiên các dùng điểm tâm thì chắc sẽ bị chậm. Mặc dù nàng không
thích hắn, nhưng cũng không thể để hắn hắn đói bụng vào triều!
Bên kia Cận Thiệu Khang
liếc nàng một cái, không lên tiếng nhưng sắc mặt hòa hoãn hơn nhiều.
Hồng Hạnh tuân lệnh, cúi
đầu ủ rũ “vâng” một tiếng rồi không cam lòng đi ra ngoài. Nàng còn tưởng tiểu
thư sai nàng đến hầu hạ Hầu gia thay quần áo.
Nàng quay đầu lại nhìn
thoáng qua Ánh Tuyết đang chuyên tâm giúp Hầu gia thay quần áo, trong lòng vừa
ghen tỵ vừa hận, đó vốn là vị trí của nàng!
Nàng không dám chậm trễ,
cúi đầu tức giận kéo vài người đi vào phòng bếp, trên đường đi linh quang chợt
lóe.
Chẳng lẻ, tiểu thư có chủ
ý khác? Ánh Tuyết xinh đẹp như vậy, chẳng lẽ tiểu thư muốn dùng nàng để trói
buộc Hầu gia.
Nghĩ vậy, Hồng Hạnh hận
đến dậm chân, tao đề tử, tao đề tử (kẻ chen chân quấy nhiễu)! Ta tuyệt đối sẽ
không để ngươi vừa ý.
Không khí bữa sáng vẫn
rất quỷ dị, nhìn Cận Thiệu Khang vẻ mặt âm trầm, Tương Nhược Lan tiêu hóa không
nổi. Nhưng nàng cũng có thể hiểu cảm xúc của hắn. Đổi lại là bất kì ai gặp
chuyện hôm qua thì cũng không thể vui vẻ được!
Cận Thiệu Khang ăn một
bát cháo xong thì đứng dậy ra sân. Tương Nhược Lan đưa hắn đến cửa viện, trở
lại thấy vẫn còn sớm thì ngủ thêm chút nữa.
Tiếp theo qua vài ngày
cũng không hề thấy thái phu nhân có động tĩnh gì. Nếu thái phu nhân biết chuyện
này chắc chắn sẽ không có khả năng nhịn được. Hiển nhiên, Cận Thiệu Khang cũng
như lần trước giấu nhẹm xuống!
Chỉ là tại sao hắn muốn
làm như vậy?
Mặc dù biết hắn có chút
hảo cảm với mình nhưng nàng cho rằng hảo cảm này chỉ là chút hấp dẫn của phụ nữ
với nam nhân, tuyệt đối không có khả năng là tình cảm sâu đậm gì cả. Rất đơn
giản, một nam nhân có thể đồng thời sở hữu nhiều người đàn bà thì sao có thể
trông chờ hắn có tình cảm sâu nặng với ai? Một người không thể cùng một lúc yêu
nhiều người, trừ phi ai hắn cũng không yêu!
Cho nên, nàng không dám
ảo tưởng rằng hắn làm như vậy, là bởi vì yêu nàng.
Hẳn là vì mặt mũi của
chính mình. Nàng là chính thê, không phải là người bình thường, hưu không thể
hưu, lạnh nhạt cũng không thể quá mức lạnh nhạt. Tuy nói là nàng sai nhưng nếu
truyền ra ngoài mọi người sẽ nghĩ rằng hắn ngay cả thê thiếp cũng không trông
nom được, sẽ thành trò cười cho mọi người. Cho nên hắn có tức giận thế nào cũng
vẫn phải tỏ vẻ bên ngoài không có gì.
Là như thế này? Mặc dù có
chút khiên cưỡng nhưng ngoài lí do này thì nàng không thể nghĩ ra bất kì lí do
nào khác.
Quan tâm hắn làm gì? Chỉ
cần hắn không động đến nàng thì cứ như vậy cũng tốt, vừa có thể gạt thái phu
nhân cũng có thể gạt Thái hậu! Nàng cũng không tổn thất gì.
Nghĩ vậy, Tương Nhược Lan
lập tức bình thường lại.
Trưa nay, như thường lệ
Vu Thu Nguyệt đến Thu đường viện đọc sách cho nàng nghe.
Vu Thu Nguyệt này, tiếp
xúc vài lần sẽ phát hiện đây là nữ tử rất có tài, chữ viết rất đẹp. Có đôi khi
còn cố ý chuẩn bị trước mặt nàng, làm đôi bài thơ. Nhưng Tương Nhược Lan lại
không có năng lực thẩm thấu, có điều nghe cũng thấy êm tai.
Một nữ tử như vậy, có mỹ
mạo, xuất thân không tồi mà lại không minh không bạch bị tiểu thư điêu ngoa như
Tương Nhược Lan đẩy đi, trong lòng có oán hận cũng không có gì là khó hiểu.
Lúc này, Vu Thu Nguyệt
ngồi đối diện nàng, dùng thanh âm nhu hòa uyển chuyển đọc một quyển sách truyền
kì về một nhân vật nào đó, phải nói, nàng đọc sách rất dễ nghe.
Đang đọc đều đều, đến khi
Tương Nhược Lan mơ màng buồn ngủ đích, nàng đột nhiên dừng lại.
Đột nhiên yên tĩnh làm
cho Tương Nhược Lan có chút không quen, không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía nàng,
chỉ thấy tay Vu Thu Nguyệt gắt gao nắm quyển sách kia, hai mắt nhìn chằm chằm
vào một điểm trên người nàng, ánh mắt lợi hại như đao như muốn lóc da nàng ra.
Dần dần, trong mắt lại
rơm rớm.
Tương Nhược Lan kinh dị
thấy nàng khác lạ, nhìn theo ánh mắt nàng.
Ánh mắt nàng nhìn ngực
mình, mà chỗ đó, vì tư thế ngồi nên cổ áo nửa ẩn nửa hiện, hiện ra một đám vết
hôn lớn nhỏ.
Đó là dấu hôn hôm đó Cận
Thiệu Khang lưu lại, những chỗ khác cũng tán dần đi rồi nhưng ấn kí trên ngực
lại vẫn còn chưa tán, lại còn rất rõ ràng.
Mặt Tương Nhược Lan đỏ
bừng, vội vàng ngồi thẳng, kéo lại quần áo che đi vết hôn đó.
Tựa hồ thấy nàng chột dạ,
ánh mắt Vu Thu Nguyệt càng làm càn, ánh mắt đó như muốn đâm vào nàng.
Tương Nhược Lan cảm giác
được không đúng, nàng sao lại chột dạ? Đừng nói bọn họ không làm gì kể cả có
làm cũng không cần xem sắc mặt Vu Thu Nguyệt.
Nàng ngẩng đầu nhìn thẳng
Vu Thu Nguyệt, nhẹ nhàng cười nói:
-
Ngươi đang nhìn cái gì?
Bị Tương Nhược Lan hỏi
như vậy, Vu Thu Nguyệt không dám làm càn nữa, nàng ta rũ mi, nháy mắt mấy cái,
nước mắt rơi xuống.
-
Không… Không có gì…
Nàng cầm lấy sách định
đọc tiếp nhưng giọng nói nghẹn ngào, không ra câu cú, nước mắt không ngừng rơi.
Thấy nàng như vậy, Tương
Nhược Lan cũng chẳng vui vẻ gì.
Ai nói nữ tử cổ đại biết
rõ tam tòng tứ đức thì sẽ không ghen ghét? Chỉ cần thích một người, trong mắt
sẽ không chịu được một hạt cát.
Ở trong nháy mắt này,
Tương Nhược Lan không thể nào hình dung tâm tình của mình.
-
Quên đi, ngươi đi đi, sau này không cần đọc sách nữa.
Tương Nhược Lan nhìn nàng
nói.
Trước chỉ là nghĩ trút
giận nhưng thấy da dẻ nàng ta càng lúc càng đen, nàng cũng chẳng thấy vui vẻ
gì. Có ý nghĩa gì? Chẳng có ý nghĩa gì hết.
Nói đến nói đi, Vu Thu
Nguyệt cũng là kẻ bị hại, coi khinh nàng ta cũng chẳng để làm gì.
Vu Thu Nguyệt cúi đầu
đứng lên, cái gì cũng không nói, quay người đi ra ngoài, hai vai không ngừng
run rẩy.
Bên ngoài ánh mặt trời
chói lọi chiếu thẳng vào mặt nàng nhưng nàng cũng không có tâm tư quan tâm điều
đó. Trong lòng nàng chỉ nghĩ được một điều.
Hắn chưa bao giờ lưu lại
bất kì ấn kí gì trên người ta…
Buổi tối, Vu Thu Nguyệt
cố ý trang điểm đi tới hồ Cận Thiệu Khang sẽ hay đi dạo. Trong lòng nàng có cảm
giác sợ hãi. Chỗ dựa duy nhất trong Hầu phủ của nàng là sự sủng ái của Cận
Thiệu Khang, nếu ngay cả điểm này cũng không còn thì nàng còn có cái gì?
Nàng nóng lòng muốn chứng
thực điều này.
Đi đến đó đã thấy Cận
Thiệu Khang đứng dưới gốc cây nhìn mặt hồ xuất thần, quần áo trắng như tuyết
dưới ánh trăng sáng rỡ lên, cả người như tiên, thanh trần thoát tục.
“Tự thử tinh Thần phi tạc
dạ
Vị thùy phong lộ lập
trung tiêu” (ý hỏi là vì ai mà sầu muộn, suy tư)
Vu Thu Nguyệt đi đến bên
cạnh hắn, ân cần vô hạn nói:
- Hầu gia, ngươi có tâm sự?
Cận Thiệu Khang quay đầu,
thấy là nàng, nhẹ nhàng cười cười
-
Thu Nguyệt, đã muộn thế này, sao còn đến đây?
Vu Thu Nguyệt tựa đầu tựa
vào vai hắn nhìn ánh trăng trên mặt hồ, sâu kín nói:
-
Hầu gia đã lâu rồi chưa tới thăm Thu Nguyệt…