Giờ đã gần đến buổi trưa,
mặt trời nóng bức chiếu vào khiến người nóng đến bất tỉnh. Nhưng cho dù là thế,
mọi người đang xem vẫn không có ý lui đi, họ đều là những người không xem được
đến kết quả cuối cùng thì sẽ không bỏ qua. Có thể thấy được đặc tính ưa náo
nhiệt này chẳng phân biệt bất kì thời đại nào.
-
Phu nhân, tiểu thư, hai người vẫn lên xe đi là hơn. Mặt trời chói như vậy cẩn
thận bị cảm nắng. Ánh Tuyết đứng một bên can.
Cận Yên Nhiên không chịu,
không quay đầu lại nói:
-
Dù sao xe cũng không đi được, ngồi trên xe càng nóng, ngươi cầm ít nước đến đây
là được rồi.
Ánh Tuyết thấy tiểu thư
không lên tiếng, bất đắc dĩ đành phải làm theo.
Lúc này, Tương Nhược Lan
tìm tòi trong trí nhớ về Từ tiểu thư. Trong trí nhớ, Tương Nhược Lan và Từ tiểu
thư này cũng hay cãi cọ, chẳng ưa gì nhau. Chỉ là tính Tương Nhược Lan trực
sảng, táo bạo không như Từ tiểu thư tâm tư lắt léo vài lần đều bị thua dưới tay
nàng, vì nàng mà bị Thái hậu cùng hoàng đế giáo huấn. Cho nên, dù không thích
Từ tiểu thư nhưng cũng không dám đi trêu chọc nàng.
Cận Yên Nhiên nghe xa phu
kia nói xong, khẽ hừ một tiếng nói với Tương Nhược Lan:
-
Đúng là chó cậy chủ, cũng chỉ là một nô tài mà cũng dám cuồng ngôn.
Người phụ nữ ôm đứa trẻ
kia nghe xa phu nói thế đột nhiên khóc ròng:
-
Con ta đã bị đụng thành như thế này, các ngươi không thể nói như vậy được. Làm
gì có cha mẫu thân nào dùng tính mạng con mình để đi lừa bạc. Ta cầu các ngươi
nhanh tìm đại phu lại đây! Ta dập đầu với các ngươi.
Vừa nói nông phụ kia vừa
ôm hài tử dập đầu về phía xe ngựa mấy cái.
Xa phu không nhịn được,
giơ roi về phía bọn họ nói:
-
Muốn chết à! Còn không mau tránh ra, nếu không đừng trách chúng ta không khách
khí.
Cha đứa nhỏ kia tức giận
đến lông mày dựng ngược lên, đứng dậy định tiến lên đánh tên xa phu kia. Nhưng
hai gã nông phu bên cạnh vội vàng kéo hắn, khuyên nhủ:
-
Đại ca, cũng không thể động thủ được. Dây vào những người này chúng ta không
chịu nổi tội đâu. Vẫn nên nói chuyện tử tế, cầu chút bạc cho đại phu xem Bảo
Nhi thì quan trọng hơn!
Xa phu kia nghe thế càng
kiêu ngạo, hung hăng chỉ cha đứa nhỏ mà thóa mạ một hồi.
Mọi người xung quanh thấy
vậy đều tức giận mà không dám nói. Một số người bắt đầu khuyên nông phụ kia:
-
Đại tẩu tử à, trước cứ mang đứa nhỏ đến y quán. Nếu không sợ không kịp.
-
Quên đi, những người cao quý đó các ngươi không dây vào được đâu, cứu tính mạng
đứa nhỏ quan trọng hơn.
Nông phụ khóc ròng nói:
-
Chúng ta không có tiền. Hôm nay chúng ta vào thành đều đem hết tiền mua nông cụ
(đồ dùng làm nông), trên người chúng ta không có tiền…Xin quý nhân có lòng tốt
cho chúng ta ít tiền cho đại phu xem con ta.
Mọi người đều thấy bọn họ
là những kẻ áo vải thô tầm thường, bên cạnh còn có cày cuốc, biết là bọn họ
không nói dối, không khỏi lộ thần sắc đồng tình. Ánh mắt nhìn xa phu lại thêm
mấy phần tức tối. Nhưng tức tối thế nào thì cũng không có ai dám ra mặt.
Tương Nhược Lan và Cận
Yên Nhiên bên cạnh dù cũng rất bất bình nhưng cũng chỉ nghĩ cho bọn họ ít tiền,
không muốn giữa đường cùng Từ tiểu thư tranh chấp. Dù sau Từ tiểu thư sau lưng
có chỗ dựa, có thể dùng bạc giải quyết vấn đề thì không cần phải để chính mình
gặp phiền phức.
Đúng lúc Tương Nhược Lan
định sai Ánh Tuyết cầm chút bạc cho mẫu tử kia, đột nhiên trong xe ngựa có
tiếng nói:
-
Trương Lão Căn, ngươi làm cái gì thế. Có chút chuyện này cũng không đối phó
được. Bổn tiểu thư còn phải tiến cung gặp Thục phi nương nương, nếu chậm trễ
ngươi có chịu nổi tội không?
Xa phu nghe thấy tiểu thư
quát lại càng phiền, giơ roi chỉ bọn họ:
-
Cút mau! Cút mau! Nếu không ta dánh chết các ngươi.
Đám nông phu kia đã trúng
vài roi, cả người nóng lên đau đớn, cha đứa trẻ hoàn toàn nổi giận, rống một
tiếng đánh về phía xa phu:
-
Lão tử liều mạng với ngươi.
Xa phu kia đá hắn một
cước, cả giận nói
-
Còn dám ra tay? Chúng bay đâu, đánh chết tên này cho ta
Năm, sáu kẻ sai vặt nghe
sai khiến đồng loạt ùa lên. Chốc lát sau, những người này đã bị đánh ngã trên
mặt đất, tay chân bị giữ chặt không thể đánh trả.
Mẫu thân đứa nhỏ thấy
trượng phu và huynh đệ bị đánh lại thấy con mình đã lả đi, khóc rống lên, chớp
mắt đã hôn mê bất tỉnh.
Tương Nhược Lan thấy vậy
cũng không nhịn được. Dù nói không nên xen vào người khác tránh phiền toái cho
mình nhưng cũng không thể thấy chết không cứu.
-
Dừng tay
Nàng xông lên, chỉ vào xa
phu hét lớn:
-
Giữa đường đánh người, trong mắt các ngươi có vương pháp nữa không?
Cận Yên Nhiên cũng đi
theo ra, nàng nhìn quanh, trong lòng hơi sợ, len lén kéo tay Tương Nhược Lan,
nói nhỏ:
-
Bọn họ nhiều người, cẩn thận phiền toái.
Xa phu mới đầu còn ngẩn
ra, sau đó chỉ thấy là hai nữ tử thì trong lòng buông xuống, Mặc dù quần áo hai
người hoa quý nhưng Trương Lão Căn hiển nhiên không nhìn vào mắt, hắn chống
nạnh, cười lạnh nói:
-
Phu nhân nơi nào cũng dám quản chuyện Từ phủ
Nói xong nhìn mấy gã sai
vặt quát:
-
Đánh tiếp.
Tương Nhược Lan tức vô
cùng. Chỉ vào xe ngựa quát to:
-
Từ Uyển Thanh, ngươi dựa vào cái gì vô pháp vô thiên như thế !
Vừa mới dứt lời liền
nhanh chóng bước đến chỗ Trương Lão Căn hắn nhìn thấy Tương Nhược Lan đến không
nghĩ nhiều giơ roi quất Tương Nhược Lan. Nàng nghiêng người tránh thoát, roi
ngựa quất vào không trung “vút” một tiếng. Chớp mắt, Tương Nhược Lan vươn tay
đoạt được cái roi, dùng sức giật lấy, Trương lão căn bị té xuống xe ngựa, ngã
lăn mấy vòng trên mặt đất.
Roi ngựa đến tay, đối với
Tương Nhược Lan mà nói là như hổ thêm cánh. Nàng cầm roi hung hăng đánh Trương
Lão Căn hai roi, hắn kêu la thảm thiết nhưng bất luận là né tránh thế nào thì
roi cũng như có mắt đều rơi đúng người hắn. Mỗi roi quất xuống đều đánh ra máu,
đánh cho hắn trầy da tróc thịt.
Mấy gã gia nô thấy Trương
Lão Căn bị đánh liền bỏ lại hai gã nông phu, xông về phía Tương Nhược Lan.
Tương Nhược Lan đánh đến
cao hứng, chỉ cảm thấy toàn thân máu sôi trào lên, dường như còn chưa phát tiết
hết đã có người xông đến. Nàng quát to một tiếng rồi vung roi đánh mấy gã sai
vặt, roi như linh xà khiến người ta không nhìn rõ. Tương Nhược Lan lẫn trong
bóng roi, trở thành trung tâm chú ý, động tác nhanh nhẹn, quần áo bay lên như
tiên tử đang múa nhưng sát khí thì tựa Tu La.
Nhất thời, bốn phía tĩnh
lặng, mọi người mắt to, miệng há hốc nhìn cảnh tượng đặc sắc tuyệt luân này,
chỉ cảm thấy Tương Nhược Lan như có quang mang muôn trượng, khiến người khác
không dám nhìn thẳng.
Roi trong không khí phát
ra tiếng rít, tựa như linh xà, nhanh như chớp đánh vào những kẻ gia nô kia
khiến bọn họ hoàn toàn không có lực kháng cự. Vài lần xông lên lại bị roi hung
hăng đánh lui, cuối cùng đều té trên mặt đất, đau đến thảm thiết xin tha.
Không bao lâu, tất cả gia
nhân Từ phủ bị Tương Nhược Lan đánh ngã hết trên mặt đất.
Tương Nhược Lan cũng
không muốn động đến mạng người, thấy đã đủ liền vận lực thu roi lại. Roi ngựa
như có linh tính quay lại, quấn quanh cánh tay nàng, từ xa giống như một con
rắn nhỏ. Tương Nhược Lan cầm roi đứng thẳng, một phen này mặt không đỏ, thở
không hổn hển, có thể thấy thân thể Tương Nhược Lan có bao nhiêu khí lực. Nhìn
bọn ác nô bị đánh không dậy nổi, trong lòng Tương Nhược Lan có cảm thư sướng
(vui vẻ). Đột nhiên hiểu được vì sao trước kia Tương Nhược Lan thích vung roi,
thì ra có đôi khi, động thủ so với động khẩu hữu hiệu hơn nhiều.
Không biết là người nào
lớn tiếng nói “hay!” một tiếng, bốn phía nhất thời như nổ tung, tiếng vỗ tay,
tiếng hoan hô kinh thiên động địa.
-
Hay quá! Cô nương thật có bản lãnh!
-
Đánh hay lắm! Thật sự là hả giận!
-
Lũ chân chó này nên được giáo huấn như thế!
Cứ như thế, những tiếng
khen vang lên không ngớt.
Mà trên lầu hai một tòa
tửu lâu (quán rượu), bên cửa sổ một phòng kín có hai nam tử, những việc vừa rồi
bọn họ đều nhìn thấy tất cả. Trong đó có một gã có râu nói với nam mặc quan
phục mặt không đổi sắc:
-
Hầu gia, có cần hạ quan đi xử lý!
-
Không cần!
Cận Thiệu Khang nhìn nữ
tử tay cuốn trường tiên (roi dài), anh tư hào sảng, nhẹ nhàng cười:
-
Bản hầu muốn xem một chút xem nàng sẽ giải quyết thế nào.
Dưới lầu, ba gã nông phu
từ từ đứng dậy, đi tới trước Tương Nhược Lan, quỳ xuống dập đầu cảm tạ ân cứu
mạng. Tương Nhược Lan thấy bọn họ bị đánh đến sưng mặt, trong lòng lại càng
thương xót, càng tức giận Từ Uyển Thanh tàn nhẫn, nàng nói với bọn họ:
-
Mau xem đại tẩu và hài tử ra sao?
Nàng quay đầu lại, vừa
định thay mặt bọn họ đòi bồi thường, nhưng đột nhiên nghe thấy cha hài tử kia
kêu lên đau đớn:
-
Mẹ đứa trẻ! Mẹ đứa trẻ! Bảo nhi! Bảo Nhi a.
Hai nam tử còn lại cũng
khóc gọi đại tẩu.
Tương Nhược Lan trong
lòng cả kinh, cũng vội vàng qua xem. Cận Yên Nhiên vốn đứng bên cạnh xem cũng
vội đi tới. Đứng bên cạnh mẫu tử kia nhìn Tương Nhược Lan nói:
-
Tẩu tẩu, bọn họ không sao chứ?
Tương Nhược Lan xem xét
xong, ngẩng đầu nói với cha đứa trẻ đang khóc:
-
Đừng vội, vợ con ngươi không sao! Chỉ là cảm nắng thôi
Sau đó sai bọn họ đem hai
mẫu thân con đến ven đường có bóng râm, vừa day huyệt cốc đẳng, trung hợp một
chút, người nông phụ kia đã tỉnh lại. Tương Nhược Lan lại sai Ánh Tuyết đi tìm
chút nước đường đến cho nông phụ uống.
Tương Nhược Lan mới vừa
đứng lên đinh tới đi xem hài tử. Đột nhiên nghe được phía sau truyền đến một
tiếng quá kiều nhược
-
Tương Nhược Lan, chính là ngươi đánh thương gia nô của ta?
Tương Nhược Lan xoay
người, thấy một nữ tử tầm 14,15 đứng trước xe ngựa, vóc người mảnh mai mặc bộ
váy màu vàng, dùng khăn che mặt, xuyên qua lớp khăn che mơ hồ có thể thấy được
ánh mắt ngạo nghễ của nàng.
Nữ tử này là Từ Uyển
Thanh, muội muội của Thục phi được sủng ái nhất.
Tương Nhược Lan ngẩng đầu
lên lạnh lùng nhìn nàng:
-
Không sai, là ta! Từ Uyển Thanh, ngươi muốn hoành hành bá đạo ở hoàng thành này
cũng phải đem theo mấy kẻ chân chó hữu dụng một chút. Vô dụng thế này thật
khiến người ta buồn cười
Nàng liếc bọn ác nô trên
đất, cười lạnh một tiếng.
Từ Uyển Thanh nhíu mày:
-
Tương Nhược Lan, ngươi lại tới chọc ta?
Tương Nhược Lan nhướng
mắt, nhìn thẳng nàng:
-
Ta chọc giận ngươi thì thế nào?