Ads
Không lâu sau, Lưu Tử
Căng vội vã đi vào phòng.
Có lẽ là bên ngoài nhiệt
độ quá cao, Lưu Tử Căng mặt ửng đỏ, trên trán đầy mồ hôi, tóc bết vào trán, dù
có vẻ hơi chật vật nhưng không tổn hại gì đến khí chất thanh dật tuấn nhã của
hắn.
Lưu Tử Đồng thấy ca ca,
liền cười nói:
-
Ca ca, ngươi đầu đây mồ hôi, là vội chạy về sao.
Người nói vô tâm, người
nghe có ý, mặt Lưu Tử Căng càng đỏ bừng, lúc sau mới ấp a ấp úng:
-
Ta….ta sợ để Hầu phu nhân đợi lâu
Vừa nói vừa khom lưng vái
Tương Nhược Lan, nhân cơ hội che đi sự xấu hổ:
Tương Nhược Lan hoàn lễ:
-
Ta không sao, vẫn còn sớm.
Cận Yên Nhiên biết Lưu Tử
Căng cũng bước lên hành lễ. Lưu Tử Đồng thấy huynh trưởng mặt đầy mồ hôi liền
sai Mai Hương bưng nước đến cho hắn rửa mặt
Lưu Tử Căng rửa mặt xong,
cả người có vẻ thanh sảng hơn nhiều,
Tương Nhược Lan nhìn hắn
cười nói:
-
Lưu thái y là có việc muốn hỏi ta?
Lúc này, Lưu Tử Đồng bên
cạnh chen vào:
-
Ca ca, ngươi có chuyện gì cùng Hầu phu nhân nói thì đi ra ngoài nói đi, Cận
tiểu thư ở đây
Cận Yên Nhiên dù có quen
biết với Lưu thái y nhưng dù sao cũng là cô nương chưa xuất giá. Ở cùng một
phòng với nam tử không phải là chuyện hay.
Lưu Tử Căng hiểu ý vội
mời Tương Nhược Lan sang phòng khác
Phòng này cửa sổ mở rộng,
đối diện là đình viện rất nhiều nha hoàn nên cho dù Tương Nhược Lan và Lưu Tử
Căng có một mình đứng ở đây cũng không có vấn đề gì.
Ngoài cửa sổ truyền đến
tiếng bọn nha hoan nói giỡn không ngừng, dù có chút ồn ào nhưng không hiểu sao
Lưu Tử Căng không thấy phiền toái mà ngược lại còn mơ hồ vui mừng.
Hai người cách một cái
bàn nhỏ, ngồi đối diện nhau, không lâu sau đã có nha hoàn dâng trà.
Đầu tiên, Tương Nhược Lan
xin lỗi hắn:
-
Hai ngày trước vì Thái hậu thưởng tứ, bận rộn tiến cung tạ ơn, tế tổ v.v.. nên
không đúng hẹn tới được, xin Lưu thái y đừng để ý.
Lưu Tử Căng lắc đầu nói:
-
Hầu phu nhân khách khí, Hầu phu nhân có thể tới đây tại hạ đã cảm kích vô cùng,
sao dám trách tội phu nhân?
Hắn tất nhiên sẽ không
nói cho nàng, hôm đó hắn đã cố ý xin nghỉ một ngày, ở nhà chờ nàng.
Chỉ là, nguyên nhân là
cái gì? Thật sự là để thỉnh giáo chuyện cạo gió? Hắn không dám nghĩ nhiểu.
-
Chỉ là tại hạ thấy cạo gió có hiệu quả thần kì nên muốn thỉnh giáo phu nhân ít
nhiều.
Tương Nhược Lan mỉm cười,
trong lòng thầm khen một tiếng, thật đúng là hiếu học!
-
Thật ra cạo gió rất đơn giản, đối với Lưu thái y lại càng dễ dàng. Lưu thái y
là người biết các huyệt vị và kinh mạch quanh cơ thể người, có bệnh tật gì thì
cạo vào phần kinh mạch, huyệt vị tương ứng là được
Sau đó lại nói rõ hơn về
bệnh của Lưu Tử Đồng.
Lưu Tử Căng đương nhiên
là hiểu rõ.
-
Chỉ là không biết thủ pháp và lực đạo thế nào cho vừa?
Lưu Tử Căng từ nhỏ đã say
mê y học, hơn nữa còn được sự dạy dỗ của cha cho nên mới trẻ tuổi như vậy mà đã
có thể trở thành Thái y đương triều. Lúc này, nghe Tương Nhược Lan nhắc đến y
thuật bèn đặt toàn bộ tâm tư mà lắng nghe.
Tương Nhược Lan suy nghĩ
một chút, đôi mắt lưu chuyển nhưng cũng không tìm được từ ngữ thích hợp để nói
cho hắn hiểu. Nàng bèn bảo:
-
Lưu thái y, ngươi vươn tay ra.
Lưu Tử Căng không kịp suy
nghĩ đã vươn tay trái ra, ngửa lòng bàn tay lên.
Lại thấy Tương Nhược Lan
lấy một đồng tiền trên người, hơi nghiêng về phía trước, tay cầm đồng tiền, nhẹ
cạo cạo vào lòng bàn tay hắn vài cái.
Đồng tiền lạnh lẽo nhẹ
nhàng nạo nạo trong lòng bàn tay khiến hắn cảm giác tê dại, ngưa ngứa. Lưu Tử
Căng vì Nhược Lan đột nhiên lại gần mà cả người cứng đờ, tay không khống chế mà
nhẹ nhàng run rẩy.
Một mùi hương thơm ngát
như có như không từ từ vây lấy hắn, những tạp âm bên ngoài trong nháy mắt biến
mất. Mà giọng nói Tương Nhược Lan lại càng thêm rõ ràng, tựa như có thể tiến
thẳng vào lòng hắn.
-
Thủ pháp thì như thế này…. về phần lực đạo thì dựa vào cảm giác, bao giờ thấy
hiện lên vết hồng thì thôi…
Giọng nói vô cùng mềm nhẹ
giống như có bàn tay nhẹ vỗ về trái tim hắn, một cảm giác tuyệt vời mà không
thể nói rõ.
Hắn ngẩng đầu nhìn nàng
đã thấy khuôn mặt nàng cách hắn không xa. Nàng hơi cúi đầu, ánh mắt chuyên chú
nhìn tay hắn. Lông mi dài hạ xuống hơi rung động. Gò má ửng hồng khỏe mạnh, da
tay nàng mềm mại như phấn khiến người ta không nhịn được mà muốn chạm mãi vào.
Môi nàng hé ra rồi lại mím lại, căng mọng như cánh hoa, ướt át….
Khiến cho người ta không
nhịn được, không nhịn được muốn….
Lưu Tử Căng chỉ cảm thấy
ngực nóng bừng, thân thể cũng nóng lên.
-
Lưu Thái y, ngươi rất nóng? Lòng bàn tay chảy nhiều mồ hôi quá
Đột nhiên nàng ngẩng đầu,
đôi mắt nhìn thẳng hắn.
Đôi mắt như đá quý, con
ngươi trong suốt vô cùng, phản xạ ánh nắng mặt trời chiếu vào tạo nên một ánh
sáng đẹp đẽ thanh lệ, chiếu thẳng vào lòng hắn.
Trong nháy mắt này, tựa
hồ như có điều gì đó trong cơ thể hắn nhanh chóng lan tràn từng ngõ ngách, một
cảm giác khiến hắn ngay cả thở cũng thấy khó khăn.
Đã trưởng thành, hắn
đương nhiên biết là chuyện gì xảy ra.
Hắn kinh ngạc nhìn nàng,
trước mắt là nàng đang mỉm cười trong nắng, còn hắn từ từ vùi lấp vào bóng tối.
- Lưu thái y. Ngươi…… ngươi sao vậy? Có vấn đề gì?
Tương Nhược Lan cảm giác
được ánh mắt tò mò của hắn
Lưu Tử Căng vội đứng dậy,
sắc mặt đột nhiên rất khó coi:
-
Hầu phu nhân…… Ta đột nhiên, đột nhiên nhớ ra thái y viện còn có chút chuyện
chưa xử lý, tại hạ phải lập đến đó!
Nói xong, cũng không đợi
Tương Nhược Lan trả lời, xoay người khỏi đại sảnh, vài bước đã ra đến sân viện
của Lưu Tử Đồng
Tương Nhược Lan nhìn hắn
như bị lửa đốt mông mà chạy ra ngoài, hoàn toàn mất đi vẻ ưu nhã thong dong
thưởng ngày, nghĩ thầm, xem ra chuyện Thái y viện có vẻ rất nghiêm trọng!
Lưu Tử Căng vừa đi, Tương
Nhược Lan và Cận Yên Nhiên cũng không ở lại lâu, hai người cáo từ Lưu Phu nhân
rồi lên xe ngựa trở về.
Trên xe ngựa, lúc đầu Cận
Yên Nhiên cũng im lặng như khi đi, coi Tương Nhược Lan là không khí, không nói
một lời. Nhưng xe ngựa từ trong nhõ đi ra đường lớn, đột nhiên bị nghiêng sang
một bên, Cận Yên Nhiên không tự chủ được ngã về phía trước may mà Tương Nhược
Lan kịp thời đỡ nàng lại, nếu không chắc đã lăn ra ngoài xe.
Cận Yên Nhiên ngồi xuống
xong, quay đầu nhìn Tương Nhược Lan, nhẹ nhàng nói:
-
Cảm ơn.
Tương Nhược Lan cười
cười:
-
Chúng ta là người một nhà, không cần khách khí như vậy
Cận Yên Nhiên trầm mặc
một hồi, lại nói:
-
Tiểu tẩu và tẩu tẩu cũng là người một nhà, tẩu tẩu cũng không thể đối xử với
nàng tốt hơn sao?
Tương Nhược Lan vừa cười
vừa nói:
-
Tiểu cô, ngươi vẫn cho rằng ta coi thường nàng ta. Nhưng ngươi ngẫm lại xem, ta
đã bao giờ yêu cầu nàng ta làm gì quá đáng, đã bao giờ ngăn cản ca ca ngươi đến
chỗ nàng? Ta đã bao giờ đến tìm nàng khiêu khích? Ngươi cẩn thận suy ngẫm sẽ
thấy, mỗi lần tranh chấp đều là nàng ta khơi mào trước…
Thấy Cận Yên Nhiên định
há mồm phản bác, Tương Nhược Lan chặn ngang, nhíu mày nói
-
Đừng nói với ta chuyện lần trước nàng ta bị bỏng. Nếu ngươi vẫn tin tưởng nàng
thì ta cũng không còn gì để nói
Cận Yên Nhiên cúi đầu,
hai tay vô thức nắm chặt gấu áo, một lát sau mới nói:
-
Chuyện lần trước ta cũng mơ hồ biết các ngươi ai đúng ai sai. Nhưng ta cũng
biết tâm lí của Thu Nguyệt tẩu tẩu nhất định rất khổ….
Nói tới đây, nàng quay
đầu nhìn Tương Nhược Lan:
-
Tương Nhược Lan, ngươi cũng không thể phủ nhận rằng ngươi làm tổn thương nàng
trước. Cho dù ngươi có nhường nàng một chút cũng không có gì là quá đáng.
Tương Nhược Lan hừ lạnh
một tiếng:
-
Chỉ sợ ta nhường nàng một bước nàng sẽ tiến lên ba bước. Đến lúc đó ai sẽ
nói cho ta?
Cận Yên Nhiên vội quay
người, kéo tay áo nàng:
-
Không đâu, Thu Nguyệt tẩu tẩu không phải là loại người như thế.
Tương Nhược Lan quay đầu
nhìn nàng, cô gái ngây thơ này. Nhược Lan cười lạnh:
-
Tiểu cô, ta thật không hiểu sao ngươi cứ phải giúp nàng?
Cận Yên Nhiên từ từ buông
tay áo nàng, quay người lại nhỏ giọng nói:
-
Không phải ta giúp đỡ nàng, ta chỉ không muốn ca ca vì các ngươi mà mệt mỏi.
Nàng cúi đầu, cầm chiếc
khăn lụa thêu hoa mai, nhẹ nhàng nói:
-
Ngươi biết không, ca ca có được ngày hôm nay cũng không phải dễ dàng gì. Sau
khi phụ Hầu qua đời, chức vụ của phụ hầu cũng rút đi. Đợi ca ca thủ hiếu xong,
tất cả đã thành của người khác, An Viễn hầu phủ cũng đã từng có lúc tiêu điều….
Nghe đến đó, Tương Nhược
Lan không khỏi ngạc nhiên nói:
-
Không phải vẫn nói Hầu gia và Hoàng thượng có giao tình không bình thường? hình
như Hầu gia là bạn đọc sách thuở nhỏ của Hoàng thượng?
Cận Yên Nhiên cười lạnh
nói:
-
Tẩu tẩu, chuyện này ngươi không hiểu. Bạn đọc sách là chuyện từ bao giờ. Ca ca
và thái tử lúc đó thân thiết là vì có phụ hầu. Người đi trà lạnh, hơn nữa ca ca
thủ hiếu ba năm, bên cạnh Hoàng thượng sẽ có người thay thế vị trí của ca ca.
Hoàng đế mỗi ngày trăm công nghìn việc sao có thể nhớ đến ca ca?
-
Cho nên Hầu gia mới có thể tự xin đi dẹp loạn ở phía tây?
Cận Yên Nhiên gật đầu:
-
Ca ca nói muốn cho mẫu thân nhận được sự tôn trọng như trước, muốn cho ta có
thể gả cho gia đình tốt, không phải chịu ủy khuất. Năm đó, dù ta còn nhỏ tuổi
nhưng cũng hiểu hắn nói gì. Trước khi đi, hắn quỳ gối trước mặt mẫu thân nói
từng câu từng chữ ta đều nhớ rõ.
Nói tới đây, hốc mắt Cận
Yên Nhiên hơi đỏ lên.
-
Sườn trái ca ca có một vết sẹo nửa thước, ca ca thiếu chút nữa vì nó mà mất
mạng, Trừ vết thương đó, trên người hắn còn có rất nhiều những vết thương lớn
nhỏ. Mọi người đều nói An Viễn Hầu thiếu niên anh hùng nhưng có ai biết đó đều
là ca ca dùng tính mạng đổi lại.
Nói tới đây, nàng hơi
nghẹn ngào:
-
Khi đó, ta biết Thu Nguyệt tẩu tẩu sẽ lấy ca ca thì ta thực sự rất vui. Thu
Nguyệt tẩu tẩu không chỉ xinh đẹp còn ôn nhu hiền thục, thông thư đạt lý, cùng
với ca ca quả thật xứng đôi. Ta nghĩ rằng sau này ca ca sẽ sống rất hạnh phúc,
không nghĩ…
Nàng nhìn Tương Nhược Lan
một cái, ẩn ý sự trách cứ.
Tương Nhược Lan nghe đến
xuất thần, không để ý nàng trách cứ, trong lòng suy nghĩ, Cận Thiệu Khang này
đối xử với người thân rất tốt.
Cận Yên Nhiên thở dài:
-
Việc đã đến nước này, nói cái gì cũng đều vô nghĩa. Ta cũng biết ngươi thật
lòng thích ca ca. Nếu ngươi thật sự muốn tốt cho ca ca, sau này đừng làm khó
Thu Nguyệt tẩu tẩu nữa. Các ngươi làm loạn khiến nhà cửa không yên, ca ca cũng
không vui lòng. Về phần Thu Nguyệt tẩu tẩu, địa vị của nàng không như ngươi, sẽ
không uy hiếp gì đến ngươi được (vẫn còn tin con khọm kia là vẫn không có thuốc
chữa)
- Ta chưa bao giờ làm khó nàng, ngươi tin cũng được, không tin cũng chả
sao. Hơn nữa, ngươi yên tâm, từ nay về sau chỉ cần nàng không chọc đến ta, ta
cũng không để ý đến nàng.
Hầu phủ sau này sẽ chỉ là
nơi nàng sống chứ không phải là gia đình của nàng. Trước kia, vì sinh tồn nàng
phải bài trừ tất cả sự uy hiếp. Nhưng bây giờ, nàng đã không còn là Tương Nhược
Lan tứ cố vô y (k có chỗ dựa). Vu Thu Nguyệt có được sủng thế nào cũng không
ảnh hưởng gì đến nàng. Hơn nữa, Vu Thu Nguyệt cũng không phải kẻ ngu, chắc
không dám làm phiền nàng nữa. Đã như vậy, việc gì nàng phải dể ý tới nàng ta.
Về phần thái hậu có thể bảo
vệ nàng được bao lâu? Nàng tin tưởng cuối cùng nàng cũng sẽ có cách. Bất kể thế
nào, so với việc cùng một đám phụ nữ chia sẻ một người đàn ông cũng tốt hơn
nhiều.
Cận Yên Nhiên nhận được
câu trả lời hài lòng, cũng không nói gì nữa. Lúc này, xe ngựa đột nhiên ngừng
lại.
Tương Nhược Lan lên tiếng
hỏi:
-
Chuyện gì thế?
Bên ngoài, Ánh Tuyết trả
lời:
-
Phu nhân, hình như là xe ngựa phía trước đụng phải người, mọi người đang ùa ra
xem, cả đường đều bị chặn lại, không thể đi tiếp.
Cận Yên Nhiên nghe thấy,
tò mò xốc rèm cửa lên, lén lút nhìn ra ngoài, nhìn một lúc liền nói:
-
A! Là xe ngựa của Từ tiểu thư.
-
Từ tiểu thư nào?
Không thể không nói,
hoàng thành này rất nhiều tiểu thư, đi tới chỗ nào cũng gặp.
-
Không phải là muội muội của Thục phi nương nương sao? Ỷ vào Thục phi nương
nương được sủng, ngày thường vô cùng kiêu ngạo. Hôm nay không biết đụng phải ai
mà lại bị chặn lại
Nói xong, nàng quay đầu,
nhìn Tương Nhược Lan nói:
-
Tẩu tẩu, hay là chúng ta đi xem một chút, Từ Uyển Thanh này ta sớm đã không
thấy thuận mắt. Hôm nay nhìn nàng ta bộc lộ sự xấu xa đi.
Nói thế như đánh trúng ý
Tương Nhược Lan, khó được cảnh náo nhiệt để xem, sao lại bỏ qua. Nhưng nàng mặt
không đổi sắc nói:
-
Không được, nếu để ca ca ngươi biết lại giáo huấn ta.
Cận Yên Nhiên cúi đầu,
bĩu môi nói:
-
Ngươi không nói, ta không nói, ca ca sao biết được?
Tương Nhược Lan mỉm cười,
không nói cái, hai người xuống xe, xuyên qua đám người đi tới phía trước, theo
sau là nha hoàn sai vặt. Mọi người đứng xem thấy các nàng một thân cao quý,
cũng đều nhường đường.
Hai người nhìn vào giữa,
chỉ thấy trước xe ngựa Từ tiểu thư là vài đại hán nông phu, vẻ mặt bọn họ đều
nén tức giận. Trước đó là một phụ nữ nông thôn ôm một đứa trẻ 5,6 tuổi mà khóc
lớn. Đứa trẻ mặt vàng như nghệ, hai mắt nhắm nghiền, hôn mê bất tỉnh, trên
người có vài vết máu, nhìn như thế chắc bị thương không nhẹ.
Cận Yên Nhiên nhỏ giọng
nói với Tương Nhược Lan:
-
Không phải là liên quan đến mạng người chứ, ngươi xem,đứa trẻ kia
Giọng nói lộ vẻ thương
tiếc.
Lúc này, xa phu ngồi trên
xe giơ roi vào nông phu gần nhất, hung thần ác sát quát:
- Còn không mau tránh ra, cũng không nhìn xem là xe của ai, dám ngăn cản,
không muốn sống nữa chắc?
Roi quất ra, trên mặt
nông phu kia hiện lên vết máu đỏ, trán nông phu nổi gân xanh, hai tay nắm chặt
thành quyền lộ rõ sự giận dữ nhưng vẫn cố nhẫn nại:
-
Rõ ràng xe ngựa nhà ngươi đụng vào con ta, lại còn định vỗ mông bỏ đi sao? Đây
chính là dưới chân thiên tử, thân phận của ngươi là gì thì cũng không có đạo lí
này. Các ngươi phải tìm thầy thuốc chữa trị cho con ta, đền bạc cho chúng ta,
nếu không hôm nay đừng hòng rời đi
Hai gã nông phu bên cạnh
cũng phụ họa.
Xa phu đương nhiên không
coi những người này vào mắt, hắn quơ roi cười lạnh:
-
Thì ra là muốn lừa bạc. Ta nói cho ngươi, một cắc cũng không có đâu. Rõ ràng là
con ngươi tự mình lao ra, đụng vào xe lại còn kêu oán. Các ngươi nghĩ muốn làm
to chuyện cũng không hỏi xem tiểu thư chúng ta là ai.
Mọi người xung quanh nghe
vậy đều bất mãn thì thầm
-
Rõ ràng là xe này chạy nhanh, đứa trẻ không né kịp.
-
Đúng thế, ta cũng nhìn thấy, thế này không phải là trợn mắt nói dối?
-
Hư, các ngươi nói nhỏ thôi. Trong xe này là tiểu thư Từ phủ. Để nàng nghe thấy
thì các ngươi chịu đủ.
-
Tiểu thư Từ phủ a…..
Mọi người nghe được là
tiểu thư Từ phủ, tất cả đều im bặt…