Ads
Ngày hôm sau, Tương Nhược
Lan tưởng rằng nhất định sẽ bị thái phu nhân trách mắng. Dù sao trong xã hội
nam quyền này, nàng lại nói với phu quân mình những lời như thế là đại nghịch
bất đạo đến cỡ nào. Nàng không thể tưởng tượng được thái phu nhân sẽ phản ứng
ra sao.
Chắc chắn là không thể
dùng gia pháp, nàng có kim cẩm y, thái phu nhân sẽ không dám đánh. Nhưng cuối
cùng Hầu phủ vẫn là do bà làm chủ, bà còn nhiều cách khiến mình khó chịu.
Nàng âm thầm suy đoán
phản ứng của thái phu nhân, cũng nghĩ ra một số biện pháp ứng phó.
Nhưng không nghĩ tới là
khi nàng đến Tùng Hương viện thỉnh an thái phu nhân, thái phu nhân vẫn đối xử
với nàng như trước, kéo tay nàng nói chuyện phiếm như không hề hay biết gì.
Tương Nhược Lan trong
lòng kinh ngạc vô cùng, chẳng lẽ con khỉ kia không nhắc tới chuyện này cho thái
phu nhân? Nhưng có lẽ là vì con khỉ kia cảm thấy chuyện này nếu nói ra sẽ rất
mất mặt. Mình lại bị thê tử chê bỏ.
Tương Nhược Lan cười
thầm, nhưng bất kể như thế nào cũng tốt, có thể gạt thái phu nhân là được. Sống
thoải mái hơn được một ngày thì cứ sống.
Sau đó, nàng nói với thái
phu nhân muốn đến Lưu phủ một chuyến, tiếp tục chữa trị cho Lưu Tử Đồng, thái
phu nhân cười đáp ứng, lại hỏi về bệnh tình của Lưu tiểu thư một chút. Cận Yên
Nhiên nghe thế liền nói:
-
Đi Lưu phủ? Ta cũng muốn đi, nghe nói Lưu tiểu thư gần đây bệnh tình khá hơn
nhiều, ta cũng muốn đi xem một chút!
Nghe được bên ngoài đồn
đại Tương Nhược Lan trị hết bệnh cho Lưu Tử Đồng nàng luôn không tin. Không
bằng tự nhìn thấy thì hơn.
Tương Nhược Lan làm sao
không hiểu ý, nàng cười nói:
-
Được, cùng đi!
Hai người ngồi xe ngựa đi
Lưu phủ, đầu tiên là đến chỗ Lưu phu nhân hỏi han một chuyến.
Mới hơn mười ngày không
gặp, Lưu phu nhân đã có thể xuống giường, khí sắc cũng tốt hơn nhiều. Nhìn thấy
Tương Nhược Lan, vội vàng bước lên hành lễ, cười nói:
-
Lại phải làm phiền Hầu phu nhân.
Tương Nhược Lan hoàn lễ,
đầu tiên là chuyển lời hỏi thăm của thái phu nhân rồi hỏi:
-
Thân thể Lưu phu nhân thế nào rồi?
Nói tới đây, Lưu phu nhân
vẻ mặt đầy cảm kích:
-
Nhắc tới chuyện này, lão thân thật không biết nên cảm tạ Hầu phu nhân thế nào.
Từ khi dựa theo những phương pháp thực liệu của Hầu phu nhân, thân thể khá lên
rất nhiều. Bây giờ, cũng không phải uống nhiều thuốc như trước, lão thân cảm
thấy cuộc sống vui vẻ nhiều lắm.
Nói tới đây, mọi người
đều cười rộ lên.
Tiếp theo, Lưu phu nhân
lại sai Vân Tiếu đưa ra lễ vật đã chuẩn bị sẵn, hai tay đưa đến tận tay Tương
Nhược Lan:
-
Đây là chút tâm ý của lão thân, xin Hầu phu nhân đừng chê.
Tương Nhược Lan cười tiếp
nhận, liên mồm cảm ơn.
Cận Yên Nhiên ngồi một
bên hồ nghi nhìn Tương Nhược Lan, nghĩ thầm, chẳng lẽ nàng thật sự biết chữa bệnh?
Tương Nhược Lan cùng Lưu
phu nhân hàn huyên vài câu xong liền cùng Cận Yên Nhiên đi về phòng Lưu Tử
Đồng. Hôm nay, Lưu Tử Đồng đã về lại vườn cũ, có thể thấy được tâm tình của
nàng đã tươi vui không ít.
Đi đến đó thì Lưu Tử Đồng
mời từ hoa viên tản bộ về. Nàng nhìn thấy Tương Nhược Lan, đầu tiên sắc mặt vui
mừng nhưng chợt nhớ ra là trước kia chính nàng là kẻ đầu sỏ hại mình, lại trầm
mặt xuống.
-
Tương Nhược Lan, ngươi lại tới làm gì?
Sau đó nhìn Cận Yên
Nhiên, sắc mặt khá hơn một chút:
-
Cận tiểu thư tới!
Cận Yên Nhiên đến kéo tay
nàng cười nói:
-
Lâu rồi không thấy ngươi, hôm nay cố ý cùng tẩu tẩu đồng thời đến xem ngươi!
Nàng dù thấy sắc mặt Lưu
Tử Đồng có những nốt mụn nhưng không lộ ra một chút kinh ngạc hay cười nhạo tựa
như không phát hiện ra khiến tâm lí Lưu Tử Đồng thoải mái không ít, cười nói:
-
Vậy sau này ngươi thường xuyên đến đây chơi.
-
Được! Cận Yên Nhiên cười đáp ứng. Hai tiểu cô nương nhìn nhau cười, vô cùng vui
vẻ.
Tương Nhược Lan ở một bên
nhìn, bất đắc dĩ nghĩ. Thì ra tiểu cô mặt lạnh chỉ nhằm vào mình ta.
Lại nhìn Lưu Tử Đồng,
thấy mụn trên mặt nàng đã không còn đáng sợ như hôm trước, mặt cũng tròn
lên, tinh thần rất khá liền cười nói:
-
Lưu tiểu thư. Ta đến để cạo gió cho ngươi.
Nha hoàn Mai Hương bên
người Lưu Tử Đồng nhìn Tương Nhược Lan cười nói:
-
Hầu phu nhân, ngài đã tới, chúng ta ngày nào cũng ngóng trông người tới! Lần
trước người cạo gió cho tiểu thư xong, vài ngày sau tiểu thư đã tới nguyệt sự.
Thật là thần kì! Hầu phu nhân, xin người nhất định chữa bệnh cho tiểu thư, Mai
Hương xin dập đầu với ngài
Vừa nói rồi lập tức quỳ
xuống dập đầu ba cái.
Lưu Tử Đồng dậm chân nói:
-
Mai Hương, ngươi cầu nàng làm cái gì!
Sau đó nhìn Tương Nhược
Lan hừ một tiếng, kéo tay Cận Yên Nhiên đi vào phòng.
Mai Hương đứng dậy nói
với Tương Nhược Lan:
-
Hầu phu nhân, ngài đừng phiền lòng. Thật ra, trong lòng tiểu thư rất cảm ơn
người, mấy ngày nay vẫn nhớ đến người!
Tính tình trẻ con sao
nàng lại đi so đo. Tương Nhược Lan vỗ vỗ tay Mai Hương, cười cười bước vào.
Trong phòng, hai tiểu cô
nương đang ngồi nói chuyện, nghe Cận Yên Nhiên hỏi:
-
Tử Đồng, tẩu tẩu ta thật sự chữa được bệnh cho ngươi.
Giọng nói lộ vẻ không
tin.
Lưu Tử Đồng không muốn
nhưng vẫn gật đầu.
Cận Yên Nhiên vẻ mặt kinh
ngạc:
-
Sao có thể thế được. Còn chưa bao giờ nghe nói nàng biết chữa bệnh.
-
Ta cũng không dám tin, nhưng là thật sự nàng cạo cạo trên người ta một lúc, qua
vài ngày bệnh của ta đã khá lên nhiều.
Hai tiểu cô nương mắt to
trừng mắt nhỏ.
Tương Nhược Lan bên cạnh
rửa tay xong rồi cười nói:
-
Lưu tiểu thư, bắt đầu thôi.
Lưu Tử Đồng nghe lời ngồi
lên giường, như là nhớ ra cái gì nói với Mai Hương:
-
Phái người đến Thái y viện gọi ca ca ta, nói là Hầu phu nhân đã tới.
Tương Nhược Lan vừa bắt
đầu cạo gió vừa hỏi:
-
Sao thế?
Lưu Tử Đồng nói:
-
Ca ca ta nói muốn thỉnh giáo ngươi chuyện cạo gió, dặn ta rằng nếu ngươi đến
thì báo cho hắn.
Tương Nhược Lan lúc này
mới nhớ ra, lần trước đáp ứng hắn mấy ngày sau sẽ tới Lưu phủ. Nhưng là sau khi
Thái hậu ban thưởng có nhiều việc bận rộn nên quên khuấy đi mất, đến hôm nay
mới tới.
Mai Hương lên tiếng đi ra
ngoài.
Lúc này, Cận Yên Nhiên
bước lên, tròn mắt khẩn cầu Lưu Tử Đồng:
-
Ta có thể ở đây nhìn không?
-
Ngươi ở đây nói chuyện với ta cũng tốt. Cạo gió hơi đau, ngươi nói chuyện cùng
ta cũng giúp ta phân tán lực chú ý. Lưu Tử Đồng cười nói.
Cận Yên Nhiên vừa nói
chuyện với Lưu Tử Đồng vừa ngạc nhiên nhìn thủ pháp Tương Nhược Lan vô cùng
thuần thục cạo gió cho Lưu Tử Đồng. Nhìn Tương Nhược Lan chăm chú, đột nhiên
cảm giác lúc này Tương Nhược Lan không đáng ghét như bình thường.
Sau đó, lại thấy trên
người Lưu Tử Đồng đỏ bừng lên, không khỏi bưng miệng, ánh mắt sợ hãi.
Lưu Tử Đồng thấy, vội
vàng vỗ tay nàng an ủi nói:
-
Không có việc gì không có việc gì, đây là hiện tượng bình thường, qua vài ngày
là tốt rồi
Tương Nhược Lan không
ngừng tay:
-
Lưu tiểu thư hôm nay phối hợp thế này. Ta rất muốn thưởng cho ngươi.
-
Ta không cần ngươi thưởng. Lưu Tử Đồng bĩu môi trả lời.
-
Ta tặng ngươi thuốc cao có thể trị mụn trên mặt ngươi ngươi cũng không muốn.
Lưu Tử Đồng hưng phấn vội
vàng quay đầu, hai mắt sáng bừng:
-
Thật sao?
Nhưng ngay lập tức lại
ngại ngùng:
-
Ta cũng không phải rất muốn.
Tương Nhược Lan bật cười,
đúng là tiểu cô nương:
-
Là ta nghĩ tới ngươi, muốn ngươi giúp ta thử xem hiệu quả, được chứ!
Tiểu cô nương làm ra vẻ
miễn cưỡng:
-
Được, ta giúp ngươi một lần.
Cạo gió xong, Cận Yên
Nhiên thừa lúc Tương Nhược Lan ra ngoài rửa tay, nhỏ giọng hỏi Lưu Tử Đồng:
-
Tử Đồng, sao ta cảm giác được ngươi không hề hận nàng, không phải lúc đầu chính
nàng đã đẩy ngươi xuống nước.
Lưu Tử Đồng nhìn Tương
Nhược Lan đang rửa tay ngoài cửa sổ, bĩu môi, nhỏ giọng nói:
-
Lúc đầy ta cũng rất hận nàng…. Nàng quay đầu nhìn Cận Yên Nhiên: – Nhưng suy
nghĩ kĩ, nàng rất đáng thương, chúng ta đều có cha mẹ, huynh đệ, tỷ muội nhưng
nàng lại không có gì cả…. Mẫu thân ta nói, trẻ con không có mẫu thân rất đáng
thương, tính cách có bướng bỉnh một chút cũng khó tránh khỏi. Bây giờ nàng đã
gả cho ca ca ngươi, mọi người đều thấy nàng đã thay đổi. Có thể thấy nàng vẫn
muốn làm người tốt. Bây giờ nàng phí tâm giúp ta trị bệnh, ta cũng không hận
nàng nữa…
Lưu Tử Đồng thấy Cận Yên
Nhiên không nói, lại hỏi:
-
Ta thấy ngươi cũng không thích nàng.
Cận Yên Nhiên bĩu môi:
-
Ngươi không biết đó thôi, ở nhà nàng toàn coi thường tiểu tẩu.
Lưu Tử Đồng lắc đầu nói:
-
Ta cảm giác được Tương Nhược Lan mặc dù tính tình hơi ngang ngược, không quy củ
nhưng nàng không phải là người xấu! Hơn nữa…
Nàng nhỏ giọng nói vào
tai Cận Yên Nhiên:
-
Những di nương cũng không phải là người tốt. Bệnh của mẫu thân ta chủ yếu là vì
các di nương khiến cho bà tức giận, các nàng rất quỷ quái.
Rồi lại thở dài:
-
Ta rất sợ sau này cũng phải đối mặt với việc này, nhưng thật không có cách nào,
ngay cả ca ca ta cũng có thông phòng chứ đừng nói đến những nam nhân khác.
-
Nhưng ta cảm giác tiểu tẩu của ta không phải là người xấu.
Lưu Tử Đồng che miệng
cười:
-
Yên Nhiên, ngươi thật buồn cười, chẳng lẽ trên trán nàng sẽ khắc hai chữ người
xấu.
Cận Yên Nhiên thấy nàng
chê cười mình, tức giận hừ một tiếng.
Lưu Tử Đồng thấy nàng tức
giận kéo tay nàng nói:
-
Được rồi, ta nói sai rồi. chúng ta không nói chuyện đó, nói chuyện khác đi. Gần
đây có chuyện gì hay? Tháng sau nếu ta khá hơn, có lẽ sẽ cùng mẫu thân tiến
cung dự sinh nhật Hoàng hậu nương nương, đến lúc đó sợ không biết gì, nhất định
sẽ bị người chê cười!
Cận Yên Nhiên lúc này mới
quay mặt, nhắc tới chuyện bát quái trong các phủ.
Tương Nhược Lan rửa tay
xong, đem hoa đào bạch diện cao đưa cho Lưu Tử Đồng nói:
-
Đây là dùng hoa đào, dưa chuột, bạch đinh hương và mật ong mà chế thành cao, mỗi
ngày dùng hai lần. Đắp lên mặt chừng một khắc thì rửa sạch. Cách điều chế đã
nói cho ngươi rồi, ngươi yên tâm dùng! Cái này trị mụn nghe nói hiệu quả rất
tốt.
Lưu Tử Đồng vui mừng
nhưng lại tỏ vẻ không cần nói:
-
Ta chỉ giúp ngươi thử hiệu quả thôi
Tương Nhược Lan cười
cười, không nói.
Lúc này, Lưu Tử Đồng
xuống giường, lấy từ trong tủ ra một vật màu trắng, từ từ đi đến bên cạnh Tương
Nhược Lan, không nhìn nàng, chỉ đưa tay ra:
-
Cho ngươi!
Tương Nhược Lan nhìn tay
nàng, chỉ thấy nàng cầm một con búp bê bằng lụa trắng, ngũ quan thêu chỉ kim
tuyến, quần áo rất đẹp đẽ. Dù có hơi cũ nhưng rất khéo léo, tinh xảo.
Lưu Tử Đồng chớp chớp
mắt, không nhìn Tương Nhược Lan nói:
-
Đây là thứ ngày đó ngươi muốn xem. Cho ngươi.
Tương Nhược Lan trong
lòng nóng lên, nhận lấy búp bê vải, cổ họng như tắc lại. Hai kiếp làm người,
đây vẫn là lần đầu tiên nàng nhận được món quà hữu tình như vậy. Lại còn do
tiểu cô nương kém mình 10 tuổi tặng…
Nàng cầm tay Lưu Tử Đồng,
nghẹn ngào nói:
-
Tử Đồng, cám ơn ngươi.
Lưu Tử Đồng không nói gì,
không lâu sau, quay đầu lại nhìn Tương Nhược Lan cười cười, mặt hơi ửng đỏ.