Ads
Tương Nhược Lan không
biết chuyện này. Thái phu nhân cũng không nói cho nàng. Thái phu nhân chỉ cần
Vu Thu Nguyệt không mang thai trước Tương Nhược Lan là được nhưng cũng không
muốn vì thế mà Tương Nhược Lan được đà.
Đêm đó, khí trời nóng nực
rất khó chịu, Tương Nhược Lan ngồi trong phòng, dù Ánh Tuyết, Liên Kiều không
ngừng quạt mát nhưng mồ hôi vẫn đổ ròng ròng.
Tương Nhược Lan nhìn hai
người vừa mệt vừa nóng liền khoát tay nói:
-
Quên đi, ta đi ra ngoài một chút, có lẽ sẽ mát mẻ hơn
Thấy Ánh Tuyết chuẩn bị
đi theo, liền cười nói:
-
Các ngươi cũng mệt mỏi rồi… cứ ở đó đi. Ta đi một mình không sao. Chỉ là đi
trong phủ không đến nỗi bị lạc đường.
Tương Nhược Lan ra khỏi
Thu đường viện, chạy về phía hồ, nghĩ tới nghĩ lui, cả Hầu phủ chỗ này là mát
mẻ nhất. Lúc này nàng vô cùng nhớ chiếc điều hòa cũ kĩ trong phòng mình, dù
chạy hơi ồn ào nhưng ít nhất có thể khiến nàng mát mẻ, dễ chịu.
Đi qua một khúc hành
lang, dọc theo một con đường nhỏ rải sỏi hai bên, không bao lâu, trước mắt trở
nên sáng bừng. Một hồ nước lớn tựa chiếc gương sáng, phản chiếu ánh trăng trên
bầu trời. Bên hồ dương liễu lả lướt, cách đó là vườn hoa đang tỏa hương thơm
ngát.
Bốn phía yên tĩnh, trời
vốn nóng bức đều trở nên dần dần mát mẻ, gió từ mặt hồ thổi tới, làm tan biến
sự bức bối của nàng, khiến lòng nàng dần tĩnh lại.
Nàng chậm rãi đi tới một
gốc cây liễu, cành liễu rủ xuống, theo gió nhẹ phất phơ qua mặt nàng, giống như
đôi tay tình nhân, ôn hòa mà mềm mại.
Tương Nhược Lan đứng ở
nơi đó, kinh ngạc nhìn mặt hồ bình tĩnh không gợn sóng. Nàng nhớ lại những lời
hôm đó Thái hậu nói, trong lòng không khỏi lại phiền chán.
Nàng nên làm cái gì bây
giờ? Hòa ly – con đường này đi không thông! Chẳng lẽ muốn cả đời ở lại đây? Cho
dù nàng lấy lòng mọi người, được mọi người yêu quý thì cũng được cái gì?
Cuộc sống an nhàn nhưng
buồn bực, cùng ba vợ nhỏ chung một người chồng. Hơn nữa, nam nhân này lại còn
là điển hình cho những người đàn ông phong kiến. Suy nghĩ hay là mình nên cam
tâm tình nguyện, an phận trở thành một trong những người đàn bà của hắn.
MK! Thế này cũng chẳng
hay ho gì.
Rất nhanh sẽ lại tới ngày
mùng một, nàng lại phải đối mặt thế nào? Kiên quyết cự tuyệt sẽ mang lại hậu
quả thế nào. Ngay cả Thái hậu cũng sẽ cảm giác rằng nàng rất không biết điều.
Ngươi đã làm mất thế diện
người ta, người ta cũng đã tiếp nhận ngươi, còn muốn thế nào nữa?
Đúng vậy, đây là thế giới
nam tôn nữ ti (nam tôn quý, nữ thấp kém). Nam nhân chỉ cần có thể mưa móc cùng
chiêm thì dù có sủng ái một tiểu thiếp hơn một chút thì cũng đã là tốt lắm rồi.
Nàng còn muốn thế nào?
Tương Nhược Lan càng nghĩ
càng phiền, nàng cúi người nhặt một viên đá trên đất, hung hăng ném về phía mặt
hồ.
Dưới ánh trăng, mặt hồ bị
viên đá kia ném vào mà gợn sóng, ánh sáng lấp lánh.
-
Ngươi đang tức giận?
Phía sau đột nhiên có một
tiếng nói trầm thấp.
Tương Nhược Lan xoay
người nhìn sang đã thấy Cận Thiệu Khang đứng ở sau nàng không xa. Hắn mặc
trường bào màu đen, vải mềm mại nhẹ nhàng dán trên người hắn, mơ hồ lộ ra cơ
thể cường tráng.
Hắn đứng trong bóng cây,
khuôn măt nửa sáng nửa tối.
Tương Nhược Lan thấy hắn
lại càng tức, đã muộn thế này, không đến chỗ tiểu thiếp còn đến đây làm gì?
-
Trời nóng bức, lòng có chút phiền muộn
Tương Nhược Lan nhàn nhạt
đáp, sau đó đi về phía trước:
-
Hầu gia ở đây hóng mát, ta cũng không làm phiền!
Lúc đi nàng qua người
hắn, đột nhiên hắn vươn tay, kéo lấy tay nàng.
Tương Nhược Lan dừng lại,
quay đầu nhìn hắn, hơi nhướng mày:
-
Hầu gia…
Cận Thiệu Khang từ trong
gốc cây đi ra, ánh trăng bàng bạc ôn nhu phủ lên khuôn mặt hắn, khiến ngũ quan
tuấn mỹ của hắn càng hiển lộ. Hắn nhìn nàng, hai mắt lóe ra tia sáng khó hiểu.
-
Ngươi cuối cùng đang tức cái gì?
Hắn gắt gao kéo nàng, bàn
tay nóng rực áp lên da tay nàng:
-
Chuyện trước kia ta đều có thể không cần, chỉ là Thu Nguyệt… nàng đã vào cửa,
nhưng nàng cũng chỉ là thiếp thất. Chủ nhân Hầu phủ vẫn là ngươi!
Hắn không hiểu nàng còn
muốn như thế nào. Hôm đó vô lý cãi cọ, mấy hôm nay lại lạnh lùng. Không phải
nàng rất để ý đến hắn? Tại sao lại như vậy?
-
Ta biết, Hầu gia ngươi buông tay
Tương Nhược Lan mặt không
thay đổi nhìn hắn. Nàng cũng không có ý định cải tạo tư tưởng vốn đã là thâm
căn cố đế của hắn. Nàng biết nàng không có mị lực này.
Nhìn ánh mắt nàng, Cận
Thiệu Khang đột nhiên có loại cảm giác trống rỗng khiến hắn rất khó chịu.
Hắn buông tay nhìn nàng
quay bước, từ đi rời xa hắn. Một tâm trạng khó nói nảy lên trong lòng,
hắn bật thốt:
-
Lúc đâu không phải ngươi nhất định phải gả cho ta? Bây giờ là vì sao?
Tương Nhược Lan sửng sốt,
ngừng lại.
Đúng vậy. Nàng sao có thể
trách hắn, nếu không phải Nhược Lan tùy tiện. Bây giờ hắn và Vu Thu Nguyệt đã
là một cặp đẹp đôi, Vu Thu Nguyệt tâm nguyện được thỏa mãn đương nhiên sẽ là
Hầu phu nhân hiền lương thục được. Tuyệt đối không vì hai thông phòng mà khiến
hắn không thoải mái.
Ở thế giới này, Vu Thu
Nguyệt là bình thường. Còn nàng yêu cầu ngang hàng, chung thủy, một vợ một
chồng mới là không bình thường.
Dõi mắt nhìn lại, những
danh gia vọng tộc quanh mình làm gì có nhà nào không có tam thê tứ thiếp? Thế
giới này y thuật không phát đạt, hài tử sinh ra xác suốt sống được lâu không
cao. Cho nên những gia tộc phú quý sẽ có nhiều thê thiếp. Thứ nhất là thỏa mãn
sắc dục bản thân và còn một nguyên nhân quan trong khác cũng là vì để khai chi
tán diệp. Sinh nhiều con nhưng có thể sống sót trưởng thành được mấy người.
Hắn lớn lên trong hoàn
cảnh này, ngươi yêu cầu hắn chung thủy chẳng phải là làm khó hắn…
Nhưng, nàng cũng có gì
sai? Với nàng nam nữ ngang hàng, quan niệm một chồng một vợ cũng là thâm căn cố
đế. Tuyệt đối sẽ không vì bất cứ chuyện gì, bất cứ kẻ nào mà thay đổi. Không ai
có thể ép buộc nàng. Đây là một trong những nguyên tắc làm người của nàng. Nếu
ngay cả nguyên tắc cũng muốn thỏa hiệp thì cuộc sống còn ý nghĩ gì!
Sao nàng lại xuyên qua
đến đây… chẳng lẽ kiếp trước nàng đã làm chuyện sai lầm, đây là ông trời đang
trừng phạt nàng?
Mk! Lão nương mặc kệ.
Nghĩ nghĩ, sự ngang ngạnh trong nàng lại nổi lên. Muốn trách cứ trách. Việc gì
lão nương phải ủy khuất chính mình?
Lúc này, Cận Thiệu Khang
thấy nàng dừng bước, tưởng nàng thay tâm đổi ý. Hắn liền đứng ở đó chờ Tương
Nhược Lan lại đây nói ngọt ngào. Thấy nàng chậm chạp bất động, thở dài, nghĩ
thầm, được… có đôi khi cũng nên dỗ dành phụ nữ.
Hắn nhìn trái nhìn phải
một chút, thấy chung quanh không người nào, liền đi tới phía sau Tương Nhược
Lan, cầm tay nàng. Hắn nhớ ra, đây là lần đầy tiên cầm tay nàng, cảm giác mềm
mại khiến trong lòng rung động.
Hắn thấp giọng nói:
-
Nhược Lan, trước kia ta có chút lạnh lùng với nàng, nhưng là bây giờ ta..
Hắn hắng giọng hai tiếng,
hơi mất tự nhiên nói:
-
Ta biết sau khi nàng vào cửa đã rất cố gắng. Nhược Lan, mặc dù bắt đầu chúng ta
không vui vẻ nhưng cuộc sống sau này vẫn có thể hạnh phúc, tốt đẹp, nàng yên tâm,
ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi nàng cũng sẽ không dung túng Thu Nguyệt cưỡi lên
đầu nàng….
Tương Nhược Lan quay đầu
lại, Cận Thiệu Khang thấy nàng nhìn qua vội quay đi. Khuôn mặt luôn lạnh lùng
lại có vẻ mất tự nhiên. Nhưng một lúc sau, hắn lại quay đầu nhìn nàng, ánh mắt
đầy nhu hòa, khóe miệng hơi mỉm cười, má lúm đồng tiền dưới ánh trăng hiển lộ.
Tương Nhược Lan nhìn hắn,
nhẹ nhàng cười, để cho con khỉ này nói ra những lời này cũng không dễ dàng gì.
Chắc ngoài mẫu thân hắn cũng chẳng bao giờ trước mặt bất kì người đàn bà nào mà
nói năng mềm nhẹ như thế.
Không phải hắn thích mình
chứ!
Nàng nhẹ nhàng rút tay
về, cười nhìn hắn
Hầu tử à, thích ta chính
là bất hạnh của ngươi đó!
Bởi vì vô luận như
thế nào ta cũng sẽ không thích ngươi!
Nhìn nàng chậm rãi rút về
tay. Vốn đang cười đến vân đạm phong khinh, Cận Thiệu Khang dần trầm mặt xuống.
-
Nhược Lan! Thanh âm lãnh trầm
-
Hầu gia, lúc đầu quả thật ta một lòng muốn gả cho ngươi vì ta thấy ngươi anh
minh thần vũ, uy vũ bất phàm, tưởng rằng ngươi sẽ giống như cha ta. Nhưng mà ta
sai rồi. Hầu gia, bây giờ ta rất hối hận quyết định ban đầu. Ta biết là ta phá
hoại cuộc sống của ngươi. Tương Nhược Lan ta có lỗi với ngươi. Sau này ngươi có
thể coi ta không tồn tại. Muốn thích ai thì cứ thích người đó. Ta tuyệt đối sẽ
không nói nửa câu khiến ngươi không vui. Sau này ngươi cũng không cần phải tới
viện của ta nữa.
-
Tương Nhược Lan, những lời này là có ý gì, ngươi có biết ngươi đang nói gì
không?
Sắc mặt Cận Thiệu Khang
xanh mắt, ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng.
-
Hầu gia có lẽ không biết, cha ta thủy chung chỉ có một mình mẫu thân ta. Cho dù
bà mất, cha ta cũng chưa bao giờ thay đổi. Nhược Lan tưởng rằng Hầu gia cũng sẽ
như cha ta với mẫu thân ta, nhất tâm nhất dạ với ta. Nhưng sau này, ta phát
hiện ta sai rồi, trong lòng Hầu gia có nhiều người lắm. Nhược Lan tuy không
tính là một đại gia khuê tú gì nhưng cũng không có hứng thú làm một trong số
đó.
Cận Thiệu Khang bước lại
gần, nắm bả vai nàng, ánh mắt vừa như lửa lại tựa như băng, lóe ra tâm tình
trong lòng hắn:
-
Tương Nhược Lan, ngươi có biết ngươi đang nói gì? Coi ngươi không tồn tại,
ngươi có biết là sẽ như thế nào? Ngươi không được sủng, không có con, ngươi có
biết ngươi sẽ sống như thế nào? Tuyệt đối khó chịu hơn ngươi nghĩ nhiều. Ngươi
đừng ngây thơ, tưởng rằng Thái hậu sủng ái là có thể coi rẻ tất cả.
Tương Nhược Lan ngẩng đầu
nhìn hắn, ánh mắt kiên định vô cùng:
-
Hầu gia, người tới gần ta như vậy, dường như ta có thể ngửi thấy mùi của Vu Thu
Nguyệt. Cho dù ta sống như thế nào cũng sẽ tốt hơn là ngươi gần gũi với nữ nhân
khác rồi lại trở về gần gũi ta. Hầu gia, ngươi có biết ta không thích như thế
không?
-
Hôm đó là ngươi cố ý. Cận Thiệu Khang nghiến răng nói.
-
Không sai, ta đúng là không muốn ngươi động đến ta
Tương Nhược Lan nhìn
thẳng hắn, nói từng từ từng chữ.
-
Ngươi
Cận Thiệu Khang giận dữ
vung tay nhưng nhìn đôi mắt quật cường không hề sợ hãi của nàng lại không thể
nào xuống tay. Hắn hít sâu một hơi, sắc mặt âm trầm đến dọa người, hắn đẩy nàng
ra, lạnh lùng nói:
-
Tương Nhược Lan, rất nhanh ngươi sẽ hiểu ngươi đã sai nhiều như thế nào!
Hắn xoay người, nhanh
chóng rời đi.
Là sai? Tương Nhược Lan
nhìn bóng lưng hắn mà nhàn nhạt cười. Có lẽ là sai lầm nhưng là kiên trì sống
theo nguyên tắc của mình cũng không phải là vô giá trị.
Nhưng nàng cũng không
phải là người có thể để người ta tùy ý nắm trong lòng bàn tay. Tương lai của
nàng, nhất định nàng sẽ nghĩ mọi cách để nắm trong tầm tay mình. Tuyệt sẽ không
bạc đãi chính mình!
Có câu nói như thế này:
Mọi thứ đều có thể (nothing’s impossible). Có lẽ nàng sẽ làm cho người ta nhìn
xem, không có sự sủng ái của phu quân, ở thế giới này nàng vẫn có thể sống tốt.