Lục Nghị đến thăm Ân Kỳ một lúc rồi đứng dậy. Anh ta vừa bước đi thì bàn tay bỗng có ai đó chạm vào. Chỉ là một cái chạm sợt qua rất nhẹ, còn không giữ được bàn tay của Lục Nghị. Nhưng chỉ bấy nhiêu thôi cũng đã làm cho Lục Nghị kinh ngạc.
Hàng lông mày dài của sát thủ số ba nhíu xuống. Là Ân Kỳ đã tỉnh lại, cô ấy đang nhìn Lục Nghị. Đôi môi của Ân Kỳ mấp máy, cô muốn nói gì đó nhưng không được. Lục Nghị liền lên tiếng: “Đừng cố nói, em sẽ bị đau đó.”
Ân Kỳ hiểu được ý của Lục Nghị nhưng cô vẫn muốn nói gì đó với anh ta. Cô không nói được nên đã đưa bàn tay mình lên. Lục Nghị nắm bàn tay của Ân Kỳ, Ân Kỳ thụt tay lại, ý cô muốn là lật bàn tay của Lục Nghị.
Cử chỉ của Ân Kỳ Lục Nghị đã hiểu, anh ta lật lòng bàn tay của mình lên để Ân Kỳ viết điều mà cô ấy muốn vào bàn tay của anh ta.
Ân Kỳ đã viết bốn chữ: “Hãy đưa tôi đi.”
Lục Nghị mường tượng được những chữ mà Ân Kỳ viết nhưng anh ta lại lặng yên nhìn cô, có đồng ý hay không thì Lục Nghị không trả lời. Ân Kỳ trong mệt mỏi hướng nhìn đến Lục Nghị. Cô không viết lên tay anh ta nữa mà ra hiệu bằng ngôn ngữ khẩu hình: “Tôi không muốn ở đây, ba sẽ lo lắng. Tôi không muốn ông lo.”
Ân Kỳ hạ tay xuống nhưng thấy Lục Nghị vẫn không giao động thì cô lại tiếp tục sử dụng ngôn ngữ tay: “Nếu anh không đưa tôi đi thì tôi sẽ tự mình ra khỏi đây, bằng cách mà tôi có thể.”
Vốn Ân Kỳ không biết được Lục Nghị có thể đọc được ngôn ngữ khẩu hình hay không, vì cái này cần phải học hỏi thì mới có khả năng hiểu được. Cô chỉ đoán rằng anh ta có thể hiểu, một sát thủ chuyên nghiệp và giỏi ngoại ngữ như Lục Nghị thì rất có thể anh ta có am hiểu cả về ngôn ngữ khẩu hình. Bây giờ, cô nói không được thì đành phải thử xem sao.
Nhưng Ân Kỳ đã đoán đúng, thật sự Lục Nghị rất giỏi và hiểu biết về nhiều thứ. Anh ta đã đọc được hết những gì Ân Kỳ muốn nói bằng khẩu hình tay.
“Em thật sự muốn theo tôi?”
Ân Kỳ đưa tay ra hiệu: “Thật!”
Với ý chí của Ân Kỳ nếu Lục Nghị không đưa cô ấy đi thì cô ấy sẽ tìm mọi cách để ra khỏi bệnh viện, cho dù là cách sẽ khiến cô ấy thêm thương tích. Ân Kỳ rất cứng đầu, Lục Nghị thừa biết tính cách này khi tiếp xúc với cô trong một thời gian.
Ban đầum Lục Nghị có hơi do dự nhưng khi Ân Kỳ tỏ ý như thế thì anh ta đã quyết định đưa cô ấy đi. Lục Nghị khom lưng xuống, vuốt nhẹ mái tóc Ân Kỳ một cái rồi nói: “Bây giờ, em hãy ngủ thêm một giấc. Sau khi tỉnh lại em sẽ thấy mình đang ở một nơi khác.”
Ân Kỳ đã nhắm mắt lại và ngủ như lời Lục Nghị nói. Lục Nghị chuyển đôi mắt nhìn ra hướng cửa, muốn đưa Ân Kỳ ra bệnh viện thì phải vượt qua đám cảnh sát ở bên ngoài. Đối với một sát thủ có năng lực như Lục Nghị thì chuyện này không khó.
Tại nhà của Trần Hạo.
Hiểu An đã lén đứng cách Trần Hạo một khoảng vừa phải để nghe lén cuộc nói chuyện của anh ta với lão đại Giã Kim, hình như ông ta lại muốn cử Trần Hạo đi làm một việc gì đó. Trần Hạo chỉ tập trung lắng nghe cho đến khi anh ta kết thúc cuộc gọi. Anh ta lạnh lẽo chớp đôi mắt sát khí, nhiệm vụ của Trần Hạo là phải ám sát một thành viên trong hiệp hội A.
Hiệp hội A là một hiệp hội kêu gọi người dân nâng cao ý thức và loại trừ thuốc phiện. Tư tưởng của hiệp hội A chính là tư tưởng mà Giã Kim Đại rất bài trừ. Ông ta là kẻ kinh doanh thuốc phiện, dĩ nhiên không ưa những bọn hô hào loại trừ ma túy.
Hiểu An không nghe được cuộc điện thoại của Giã Kim nhưng cô đoán Trần Hạo ắt hẳn sắp làm chuyện gì đó không tốt. Cô lập tức báo lại với Jan khi Trần Hạo vừa ra ngoài.
Jan nói với An: “Cô hãy bám theo đi!”
Hiểu An ngỡ ngàng: “Tôi ư?”
“Đúng là cô! Hiện tại, tôi đang bị thương nên không thể bám theo anh ta được.”
“Cô có thể cử người của cô bám theo anh ta mà.”
“An! cô hãy giúp tôi! Người của tôi chỉ có thể hành động khi đã xác định rõ Trần Hạo có nhiệm vụ phải thực hiện. Đây là lệnh của cấp trên. Tôi không thể tùy tiện huy động lực lượng của cục tình báo, nhưng cô cũng đừng lo vì chỉ cần cô xác nhận được với tôi là Trần Hạo đang thực hiện nhiệm vụ thì tôi sẽ lập tức cho người đến.”
Hiểu An lo lắng nói: “Nhưng tôi phải bám theo anh ta bằng cách nào đây?”
“Cô cứ đi ra ngoài đi, một chiếc xe đang đợi cô ở ngoài đó.”
“Xe ư?”
Tín hiệu với Jan ngay lập tức bị ngắt khi cô ta vừa nói xong với An, nhưng thời gian An nghe lén điện thoại và báo cho Jan chỉ trong khoản thời gian 10 phút, cô ta làm sao có thể cử người đến nhanh như vậy chứ? Hiểu An cảm thấy khó hiểu và có gì đó không ổn ở Jan, nhưng mà chẳng phải cô ta là người của cục tình báo sao? An nghĩ mình không nên nghi ngờ người của cơ quan nhà nước.
Hiểu An tự nói với bản thân: “Mình đã đồng ý giúp cho họ thì phải giúp cho đến cùng, thôi thì cứ đi ra thử xem sao.”
An đã đi ra ngoài và quả thật bên ngoài đã có một chiếc xe đang đợi sẵn cô ở đó. Hiểu An rất ngạc nhiên, lúc ấy người trong xe thấy cô thì hạ cửa xuống anh ta nói: “Cô mau lên đi!”
Người đàn ông này nhìn mặt hơi dữ, An có chút sợ nhưng cô vẫn bước lên xe.
Hiểu An nói với người lái xe: “Trần Hạo đã chạy xe đi khá lâu, anh làm sao để bám theo anh ta?”
Người đàn ông nói: “Tôi có tín hiệu mà cô đã gắn lên xe của Trần Hạo, dựa vào tín hiệu này để bám theo thôi.”
Trần Hạo đã đến nơi diễn ra cuộc phát phiếu bầu cử cho ông Doãn của hiệp hội A. Trong lúc này xe của Hiểu An cũng đã có mặt. An nhìn ra cửa sổ thấy đám đông và một người đeo dây băng rô đứng ở vị trí trung tâm. Nhưng bỗng An chợt chau mày vì cô đã nhìn thấy Trần Hạo, anh ta đang đứng trong đám đông ấy và đôi mắt đang hướng đến người đàn ông đeo dây băng rôn.
“Không lẽ nào!” Hiểu An bàng hoàng thốt lên.
“Có chuyện gì sao?” Người lái xe nói với An.
“Tôi nghĩ Trần Hạo sẽ ra tay với người đàn ông đó.” Hiểu An chỉ về phía ông Doãn.
Người kia nhìn theo hướng tay cô chỉ, anh ta nói: “Tôi sẽ báo với cô Jan, còn cô thì hãy bám theo hắn đi.”
Hiểu An lại thêm hoang mang: “Anh sẽ bỏ lại tôi sao?”
Anh ta cười và nói: “Tôi có nhiệm vụ riêng của mình. Nhưng cô đừng lo, cô Jan đã có dự tính sẵn cả rồi, cô sẽ không sao đâu.”
Hiểu An do dự, bám theo Trần Hạo không phải là một chuyện dễ.
Anh ta thấy An do dự thì hỏi: “Cô không tin chúng tôi sao?”
An ngần ngại một chút nhưng sau đó cô đã quyết đoán trả lời: “Không, tôi tin!”
Cuối cùng An đã bước xuống xe, cô sẽ thử bám theo Trần Hạo, phải bám theo anh ta thì mới có thể ngăn chặn được việc xấu mà anh ta sắp gây ra. Hiểu An từ từ bước đi, hai tay cô đan chặt vào nhau. An cảm thấy sợ hãi khi cô bắt đầu tiến gần đến Trần Hạo, nhưng mà cô điên hay sao? Không được lại gần anh ta, cô phải giữ khoảng cách mới đúng.
An nhất thời quên mất mình đang là người theo dõi Trần Hạo, cô theo dõi chứ không phải là đi tìm anh ta. Vì cứ mãi chú ý và suy nghĩ về Trần Hạo nên đôi chân An lại cứ bước và bước đến gần Trần Hạo. Cho đến khi sự sợ hãi trong An nổi dậy thức tỉnh An, thì cô ấy mới vội tránh sang một bên để né đi đôi mắt giết người của sát thủ số một. Nếu để anh ta phát hiện và nhìn thấy cô thì có lẽ kết cục sẽ chỉ là một chữ chết.