Trần Hạo bước đi rất nhanh, Quách Hiểu An phải thật lẹ chân mới có thể theo kịp được anh ta. An đi đến một nơi vắng vẻ thì không nhìn thấy Trần Hạo đâu cả, cô hoang mang nhìn trái nhìn phải để tìm anh ta.
“Kiếm tôi sao?”
Hiểu An kinh ngạc quay ra sau lưng. Trần Hạo một tay đúc vào túi quần, nét mặt thản nhiên không hề thể hiện biểu cảm của sự bất ngờ. Hiểu An lo lắng, cô chớp mắt nhanh và tỏ ra bối rối trước Trần Hạo.
Trần Hạo tiến lại gần An, An bị bước chân của anh ta dồn vào một ụ tường. Hiểu An nuốt ực nước bọt, tầm mắt hạ thấp không dám ngẩng lên. Trần Hạo ngược lại anh ta cúi mặt đến gần An, hơi thở mạnh mẽ quen thuộc của anh ta phả lên trên gương mặt của An.
“Làm sao? tìm được tôi rồi lại không nói gì?” Trần Hạo khiêu khích chế giễu Quách Hiểu An, mỗi lời anh ta nói ra đều như một lưỡi dao đặt sẵn ở cổ của An. Lúc này An lại phải nuốt thêm chút nước bọt, tay cô run run bóp chặt. An vẫn còn nhớ cảnh tượng Trần Hạo bóp gãy cổ họng của một cô gái là như thế nào, cảnh tượng anh ta bắn vỡ sọ của một người là ra sao; sự hung ác đó An vẫn nhớ rất rõ trong đầu.
An cuối cùng vẫn phải nâng mắt lên nhìn Trần Hạo, đôi mắt trong sáng của cô chiếu thẳng một tia ngược lại đến đôi mắt hung tàn của một sát thủ giết người không gớm tay: “An có thể không trả lời được không?”
Trần Hạo chau mày nhìn An, anh ta thừa biết tại sao Hiểu An bám theo mình. Trần Hạo vốn đã phát hiện tính hiệu định vị mà An gắn trên xe của anh ta, nhưng là Trần Hạo vẫn vờ như không biết điều đó để dẫn dụ An đến đây.
“Cô không sợ tôi giết cô sao?”
“Nếu An nói là sợ thì anh sẽ để An sống sao?” Đôi mắt An long lanh ngấn nước.
Trần Hạo chợt nhếch khóe miệng: “Ở bên cạnh tôi bấy lâu nay cô cũng học được chút thông minh rồi nhỉ?”
“An không bao giờ học hỏi điều gì từ những kẻ độc ác.”
“Không học từ những kẻ độc ác, vậy học bắn súng từ Lục Nghị thì sao?! Đừng nói với tôi hắn là người lương thiện dạy cô cách dùng súng đấy!”
Hiểu An tức giận nhíu mày, cô cụp ngay đôi mắt xuống không muốn nâng lên, đó chẳng phải là do bọn họ đã ép buộc cô hay sao?
Trần Hạo bước tới núm cổ tay của An, hành động của anh ta làm An bất ngờ nhưng An chưa kịp phản ứng thì Trần Hạo đã giật mạnh cô ấy đến người của anh ta. Trần Hạo đột nhiên làm vậy là vì có một đám người cầm súng đang xông vào bao quây. Hiểu An cũng rất kinh ngạc, cô thầm nghĩ liệu đây có phải là người của Inri hay không?”
“Mau đưa hai tay lên, chúng tôi là cảnh sát!”
Trần Hạo lập tức rút súng không chế Quách Hiểu An. An bị Trần Hạo chỉa súng vào đầu, trong lòng cô chợt phải lo lắng. Súng trên tay Trần Hạo là một sự nguy hiểm rất đáng sợ, anh ta bóp cò nhanh hơn bất cứ ai. Cho dù Inri có thật sự ở đây, có nhiều người hơn ở đây thì cũng sẽ không cứu được An.
Từ đằng xa, Inri quan sát cảnh tượng qua ống nhòm chuyên dụng, khóe miệng Inri nhẹ kéo một độ cong:
“Màn kịch đã bắt đầu.”
Inri nhấn vào khuyên tai: “Đừng do dự gì cả, các cậu hãy cứ nổ súng! Cho dù là trúng vào Quách Hiểu An cũng không sao!” Inri nói xong thì buông tay xuống, ánh mắt chớp động kèm theo một nét cười thích thú.
“Bỏ súng xuống đầu hàng, nếu không chúng tôi sẽ bắn!”
Trần Hạo kéo An lùi lại, anh ta lườm mắt với bốn tên đang chỉa súng vào mình: “Tôi đang giữ con tin trong tay, các người dám nổ súng sao?”
“Pằng!” Một tiếng súng bất chợt vang lên.
Trần Hạo lập tức đẩy An sang một bên. An bị ngã xuống đất, phát súng trúng sợt vào cánh tay của Trần Hạo. Hiểu An bàng hoàng nhướng đôi con ngươi, bọn họ là cảnh sát nhưng tại sao lại tùy tiện nổ súng như vậy?
Trần Hạo tiếp tục bị bắn thêm một phát súng sợt đến cánh tay phải. Phát súng này bắn ra không phải từ bốn tên kia mà là từ Inri, cô ta biết kỹ năng bắn của Trần Hạo rất kinh khủng cho nên phải yểm trợ một chút cho đàn em.
“Lập tức bắn khống chế Trần Hạo, không được để anh ta tận dụng thời cơ dùng súng!” Inri cảnh cảnh báo.
Thuộc hạ của Inri nổ súng nhưng vẫn là Trần Hạo bắn nhanh hơn. Một tên ngã xuống, những tên còn lại hơi đứng hình và chỉ bấy nhiêu đó cũng đủ để Trần Hạo giết thêm một tên.
Trần Hạo có thể bắn rất nhanh nhưng quan trọng thời gian anh ta bóp cò sẽ được canh theo sự do dự và thiếu quyết đoán của bên đối thủ. Đàn em của Inri bị chết hai tên, Inri tức giận cô ta nhắm bắn một phát khiến khẩu súng trên tay của Trần Hạo bị rơi xuống.
Trần Hạo liếc ánh mắt hướng đến một tầm xa, tên bắn lén là một cao thủ bắn tỉa.
“Khốn kiếp!” Trần Hạo thầm thốt lên.
Đàn em của Inri được yểm trợ nên thừa cơ nổ súng ngay.
“Pằng! Pằng!”
Trần Hạo hơi khom người và đặt tay lên ngực trái, máu trên người anh ta tuông ra. Hiểu An nhìn Trần Hạo, cô muốn giúp Inri bắt giữ Trần Hạo, giúp cô ta ngăn cản việc anh ấy giết người nhưng cũng không có nghĩa là cô muốn bọn họ giết chết anh ấy. An do dự nắm chặt nắm tay. Bấy nhiêu lần, An cứu Trần Hạo đã là sai, bây giờ nếu An tiếp tục yếu lòng thì tức là cô lại làm trái lời dạy của bà.
“Không được!” An thầm nói, cô cắn chặt răng dằn lòng mình không nên dao động, cảnh sát họ sẽ tự biết phải làm gì An không nên can thiệp. Trần Hạo là một sát thủ rất nguy hiểm có lẽ vì thế mà bọn họ phải nổ súng để khống chế anh ấy.
Trần Hạo cố gắng gượng, mi tâm nhíu sâu nhưng đôi con ngươi sát khí thì càng lúc càng tối tăm. Anh ta liếc mắt đến những kẻ đang từng bước tiến lại gần mình.
“1, 2, 3.” Trần Hạo đếm nhẫm rồi tức khắc phóng ra một loại thuốc khói gây cay mắt.
Khói bóc ra rất nhanh và tỏa như sương mù, bọn người kia liền nổ súng loạn xạ.
pằng, pằng, pằng...
Những phát súng dứt khoác vang lên, cuối cùng sau khi khói tan hết Hiểu An ho sặc sụa. Cô cũng bị cay mắt đến chịu không nổi nhưng khi An có thể nhìn rõ thì chỉ thấy một Trần Hạo tay cầm súng lãnh huyết đứng giữa bốn cái xác chết. Hiểu An nhịp tim muốn ngưng lại, vừa rồi cô nghe thấy nhiều tiếng súng vang lên nhưng không lẽ đó đều là súng của Trần Hạo.
Inri vẫn đang quan sát trong ống nhòm: “Hừm! Quả là không hỗ danh sát thủ số một của Tam Hổ.”
Trần Hạo chuyển ánh mắt sang Quách Hiểu An. Ánh mắt ấy là ánh mắt của một kẻ sát nhân, ánh mắt đến từ địa ngục của tội ác.
Hiểu An sợ hãi, đẩy chân lùi người lại đằng sau. Trần Hạo cầm súng tiến tới, trên người anh ta vẫn đang có những vết máu thấm ra nhưng Trần Hạo lại không thể hiện sự đau đớn. Anh ta không nhăn nhó, cũng không gục ngã, khi bị thương thì ý chí của Trần Hạo lại càng mạnh hơn gấp bội, sức chiến đấu của anh ta cũng sẽ được tăng lên.
“Là cô đã gọi chúng đến?” Trần Hạo nâng súng lên chĩa thẳng vào Quách Hiểu An.