Tại một nhà thờ.
Lục Nghị đã đưa Ân Kỳ đến nhà thờ của giáo xứ Ánh Sáng. Anh ta nhờ các tu sĩ nữ ở đây chăm sóc cho Ân Kỳ, cô ấy là cảnh sát dĩ nhiên các sơ cũng đồng ý để giúp đỡ.
Lục Nghị bỏ đi thì Ân Kỳ đã nắm lấy tay của anh ta. Lục Nghị ngoảnh lại nhìn Ân Kỳ, cô buông tay Lục Nghị và ra hiệu nói: “Anh sẽ quay lại chứ?”
Lục Nghị vuốt nhẹ mái tóc của Ân Kỳ: “Sẽ không bỏ em đâu, đừng lo!”
Lục Nghị nói như thế với Ân Kỳ rồi bước đi ra khỏi phòng. Tước khi rời khỏi giáo xứ, anh ta có bước vô giáo đường đứng trước bức tượng của Chúa Giê Su. Ánh mắt sát khí của Lục Nghị dường như tan biến khi đứng đối diện trước hình ảnh của Đức Chúa.
“Tạ ơn người!”
Lục Nghị quay người bước chân ra khỏi nhà thờ, lúc này anh ta lại gặp vị linh mục lần trước. Vị linh mục cũng không nói gì với Lục Nghị, ngài chỉ tránh đường cho anh ta đi.
Lục Nghị bước đi nhưng bất chợt lại dừng chân, anh ta quay lại: “Thưa cha!”
Vị linh mục bất ngờ với tiếng gọi của Lục Nghị, ngài nhìn anh ta và đợi chờ câu nói tiếp theo.
“Tôi muốn hỏi cha một điều có được không?”
Vị linh mục trả lời: “Cậu cứ hỏi.”
Lục Nghị nói: “Nếu tôi chọn satan thì Đức Chúa sẽ trừng phạt tôi, vậy còn nếu tôi chọn Đức Chúa thì ngài có bảo vệ cho tôi trước sự hủy diệt của satan không?”
Vị linh mục lắng nghe câu hỏi của Lục Nghị, ngài suy nghĩ một chút thì trả lời với anh ta rằng: “Khi cậu bị trừng phạt từ Đức Chúa thì satan cũng sẽ không bảo vệ được cậu, nhưng nếu cậu đến với Chúa thì satan sẽ trở thành kẻ thù của cậu. Thượng đế sẽ không bảo vệ cho cậu mà là cho cậu sức mạnh để chiến thắng kẻ thù của mình.”
Lục Nghị chợt cười: “Sức mạnh? Sức mạnh từ đâu đây?”
“Thầy Lộc, tôi nghĩ thầy vẫn chưa quên những gì mà thầy đã từng dạy cho thiếu nhi. Đức tin của thầy chính là sức mạnh!”
Vị linh mục nói lời cuối với Lục Nghị rồi ngài bỏ đi. Lục Nghị nâng mắt lên nhìn về hướng Đức Chúa, ký ức của những năm còn là cái tên Lộc Quân Phàm chợt quay về.
“Thầy ơi đức tin là gì?”
“Là xác tín vào sự hiện hữu của Thiên Chúa, nếu con tin vào ngài thì mọi điều con mong muốn đều sẽ thành sự thật.”
“Vậy con tin ngày mai con sẽ cao như thầy có được không?”
Cười: “Khi nào con cảm nhận được đức tin một cách mạnh mẽ nhất, thì khi đó điều mà con cầu xin mới biến thành hiện thật.”
Ký ức tan biến, Lục Nghị chớp nhẹ đôi mắt, trong tâm thầm nói: “Lạy Chúa con còn có thể sống như một con người được không?”
Lục Nghị chợt trầm lặng một lúc thì khóe miệng nhẹ kéo cong, cửa miệng thì thào nói: “Có lẽ là không.”
Hiểu An lùi chân lại trong sự sợ hãi. Ánh mắt của Trần Hạo rất phẫn nộ, ánh mắt ấy còn muốn giết chết An hơn cả viên đạn trong khẩu súng của anh ta.
“Nói!” Trần Hạo thét lên, anh ta nổ súng, tiếng pằng nhéo vàng lên đến chói tai.
Hiểu An giật thốt mình. Là phát bắn đe dọa, nếu An cứ mãi im lìm không trả lời thì đảm bảo Trần Hạo sẽ không bắn cảnh cáo.
“Là An!” Hiểu An trả lời.
Trần Hạo chằm chằm hung tàn nhìn An: “Chủ nhân đã đoán không sai, cô quả là một nội gián! Quách Hiểu An, cô giỏi lắm! Ở bên cạnh tôi cũng giỏi lắm, giỏi đến mức có thể qua được mắt của sát thủ số một.”
“An không giỏi.” Hiểu An thốt lên.
Trần Hạo nộ khí túm lấy cổ áo của An giật mạnh cô đứng lên. Anh ta dồn An vào một góc, lực đẩy của Trần Hạo rất mạnh làm tấm lưng mỏng manh của Hiểu An đập mạnh vào tường, cô liền nhíu mày.
“Cô không giỏi sao? Ngay từ lần đầu tiên gặp tôi cô đã diễn một vở kịch, cô nhân từ, cô yếu đuối trước mặt tôi tất cả chỉ là giả dối; cây kim trong bọc lâu ngày rồi cũng sẽ phải lòi ra thôi.”
Trần Hạo dí sát ánh mắt hung tợn đến Hiểu An, anh ta gằn xuống thanh giọng: “Là ai đã ra lệnh cho cô?”
An hít thở mạnh, khi An bị dồn ép và đe dọa rất khó tránh việc hô hấp trở nên bất ổn nhưng An vẫn rất kiên cường trước sát khí của Trần Hạo: “Không ai cả.”
Câu trả lời của An không hề thuận ý của Trần Hạo, ánh mắt hung tàn ấy lại thêm ngọn lửa cháy phừng phực. Khẩu súng liền dí vào thùy trán của Hiểu An: “Tôi hỏi lại lần cuối! Là ai đã sai khiến cô?” Trần Hạo sắc lạnh thanh giọng, anh ta nhấn chữ ở câu hỏi cảm giác khiến cho người nghe sợ đến muốn rớt cả tim.
Hiểu An tuy can đảm trước Trần Hạo nhưng cô cũng chỉ là một cô gái, nếu nói An không run sợ trước khẩu súng đang chĩa vào thùy trán của mình thì không đúng.
Đôi mắt thuần khiết của An nhìn thẳng đến đôi mắt giết người không chớp của Trần Hạo. Cô mở miệng nói: “Không ai cả!” An vẫn không thay đổi câu trả lời dù rằng trong thâm tâm An sợ hãi, nhưng cô sẽ không bán đứng Inri. An luôn bảo vệ cho chính nghĩa, vì thế Trần Hạo có đe dọa cô thế nào thì cô cũng sẽ không khai ra Inri.
Nét miệng của Trần Hạo giật giật vì sự tức giận đến đỉnh điểm: “Là tự cô chuốc lấy!”
Trần Hạo bóp cò nhưng súng của anh ta đã bị hết đạn,
Hiểu An nhân cơ hội liền dùng sức đẩy mạnh Trần Hạo để bỏ chạy. Trần Hạo rút đạn trong túi áo, nạp đạn và nâng súng lên chĩa đến Hiểu An.
“Pằng!”
Phát bắn không hề chợt, viên đạn xuyên đến lưng của An, đôi mắt cô nâng lên và đôi chân đã không thể tiếp tục nhấc bước.
An ngã xuống đất, máu của cô lan chảy. Trần Hạo bước đến, anh ta lạnh lẽo nhìn An, nét mặt tàn ác ấy của anh ta có lẽ là lần cuối mà An nhìn thấy. Đến cuối cùng, thì Trần Hạo cũng đã ra tay với An.
“Một người như cô tại sao đến bây giờ vẫn còn sống được nhỉ?”
“Là vì anh chưa muốn giết An...”
Trần Hạo nhẫn tâm bước đi, tiếng bước chân vang vảng bên tai An, đôi mắt đang dần tối đi của cô khẽ lăn xuống nước mắt: “Hạo ca ca!”