Thế Giới Anh Ấy Sống

Chương 81: Chương 81: Chọc giận Trần Hạo




Lục Nghị tiêu diệt hai tên A xong thì quay lại hướng đi cũ và lúc này thì vô tình nhìn thấy Trần Hạo. Lục Nghị ma lanh nép ngay vào một góc để tránh bị phát hiện, anh ta hơi ló đầu ra nhìn về hướng của Trần Hạo. Lúc này Trần Hạo đang bị bao quây bởi cả ba sát thủ phe cánh bên B, giống như tình thế của Lục Nghị khi bị hai tên A chỉa súng. Nhưng Lục Nghị lại không hề xông ra hỗ trợ mà muốn núp như thế này để xem trò vui. Đúng là tính cách của Lục Nghị kỳ quái nhất trong bộ ba sát thủ, anh ta đôi khi rất cà rỡn và không hề nghiêm túc chút nào.

Xuyên theo hướng mắt của Lục Nghị là vị trí của Trần Hạo. Ba tên sát thủ B đều cầm súng đứng thành hình tam giác, bao quanh sát thủ số một. Đôi con ngươi máu lạnh và hung tợn của Trần Hạo không một chút phát ra tia lo lắng, không một ai có thể đoán được suy nghĩ của anh ta. Thần thái thể hiện quá lãnh huyết, một ánh mắt sắc hơn cả dao, đáng sợ hơn cả loài dã thú.

Những tên sát thủ B ngược lại phải tỏ ra dè chừng trước sát khí đen tối của sát thủ số một. Một tên trong bọn chúng cất giọng nói: “Giao ra bức tượng nữ thần cá thì mày sẽ được sống!”

Trần Hạo không nói gì, đôi mắt kia chỉ lạnh giá chớp một cái. Lục Nghị quan sát Trần Hạo thì nét miệng cười nhẹ, anh ta thì thầm: “Còn không thèm trả lời, cái này mình có nên học anh ta không nhỉ?”

Tên sát thủ đã hỏi Trần Hạo tỏ ra tức giận trước khí thế ngạo mạn của anh ta. Hắn cử động cái nhíu mày, ánh mắt mang dụng ý muốn nổ súng.

“Pằng.”

Một tiếng súng đã vang lên, vang lên đến sững sờ hai kẻ đứng bên cạnh. Chúng liếc nhìn tên đứng giữa bị bắn trúng, máu chảy ra ở mi tâm ngã xuống sàn. Đôi mắt của Trần Hạo vẫn lóe lên sự lãnh huyết, khẩu súng cầm rất chắc trong tay. Hai tên B lập tức quay lại nhắm bắn vào sát thủ số một, nhưng Trần Hạo liền lướt một chiều cánh tay từ trái qua phải với tốc độ chớp nhoáng, đạt kỷ luật cao nhất về kỹ năng bắn súng của anh ta. Hai tên B không tránh khỏi số phận giống tên đồng bọn khi nãy, phát bắn của Tần Hạo đều trúng ngay mi tâm của chúng. Cả hai tên đều ngã xuống đất chết ngay tức khắc.

Lục Nghị nhìn thấy kỹ năng bắn của Trần Hạo thì có vẻ không vui cho lắm, anh ta tặc lưỡi một cái, trong đầu thầm nghĩ: “Mẹ kiếp, hồi nãy mình mất cả chục phút để xử hai thằng kia. Vậy mà Trần Hạo chỉ vơ tay một cái là đã xong, cái gã này chắc hắn là quỷ chứ không phải người. Làm sao mà hắn cả thể chuyển hướng tay nhanh hơn cả tốc độ ánh sáng vậy chứ? Haiz! Đúng là không nên đấu súng với anh ta! Này lũ ngốc, mai mốt giật súng của anh ta trước đi rồi hẵng nói chuyện nhá.”

Lục Nghị đợi Trần Hạo quay đi thì mới ló đầu ra lên tiếng: “Anh còn sống sao? Tôi tìm anh nãy giờ mà chẳng thấy anh đâu, cứ tưởng là anh đã bị died rồi.”

Trần Hạo quay lại liếc mắt với Lục Nghị. Lục Nghị vu vơ cười rồi lại nói: “Mà hình như tôi lo xa quá rồi thì phải, sát thủ số một làm sao có thể bị hạ gục dễ dàng như vậy có đúng không?”

Trần Hạo lạnh lẽo cất giọng: “Cậu có thời gian luyên thuyên như vậy thì tức là đã xử lý xong hết rồi có phải không? Nếu vậy thì phát tín hiệu cho Tam Nương nhanh chóng rời khỏi đây.”

“Này, tôi có nói là đã xử lý hết sao?”

Trần Hạo đang quay lưng thì ngưng lại, ánh mắt ấy lại hướng đến Lục Nghị. Lục Nghị liền nói: “Chúng có tất thảy bao nhiêu tên tôi không biết được, anh cũng đâu có biết được, làm sao anh có thể khẳng định là tôi đã xử lý xong hết chứ?”

Trần Hạo nhấn xuống thanh giọng: “Sát thủ số ba, cậu đang rất là nhảm nhí với tôi đấy.”

Lục Nghị tối lại ánh mắt, giọng nói tỏ ra thách thức: “Tôi nhảm nhí với anh cái gì?”

Trần Hạo nhất chân bước đến, đứng trước mặt của Lục Nghị: “Cậu đang không hề cảnh giác xung quanh rất thản nhiên để đấu khẩu với tôi. Sát thủ của RED mà không hề cảnh giác với bọn chuột trong bóng tối, tức là kẻ đó đang bật chế độ an toàn. Cậu được huấn luyện như thế nào tôi còn không rõ sao.”

“Tôi đã nói tôi không biết chúng có tất thảy bao nhiêu tên. Nếu anh bảo tôi bật chế độ an toàn và đang nhảm nhí, vậy thì bản thân anh cũng đang nhảm nhí.”

Trần Hạo chậm rãi nhấn giọng: “Chưa xử lý xong mà dám đứng đây đôi co, xem ra tôi phải huấn luyện lại cậu.”

Lục Nghị nhìn thẳng vào mắt của Trần Hạo tức giận mà nói: “Muốn huấn luyện tôi sao? Cứ thử xem!”

Trần Hạo là người không thích nói nhiều, ánh mắt chỉ chớp nhẹ. Lục Nghị ra đòn tấn công. Trần Hạo chụp lấy cổ tay của anh ta bẻ một cái, tay khác của Lục Nghị liền vươn đến vùng má của Trần Hạo. Sát thủ số một nhanh chóng ngửa đầu né đi. Chân của Lục Nghị cử động thao tác đá liền bị Trần Hạo tấn công bằng chân phải. Trần Hạo đánh một quyền vào ngực của Lục Nghị sau đó nhảy lên đạp hai cái khiến sát thủ số ba ngã cái ự xuống đất. Khi Lục Nghị vừa ngồi dậy thì Trần Hạo đã quay người đá một phát vào mặt khiến Lục Nghị bị chảy máu ở mép miệng. Thế đánh của Trần Hạo rất mạnh lại rất nhanh, có thể nói là sự hội tụ của nội lực và tốc độ, chỉ có hơn chứ không hề thua kém sát thủ số ba.

Tam Nương từ xa nhìn thấy hai người thì cố gắng chạy nhanh đến, cô ngỡ ngàng nói: “Trần ca, hai người lại làm sao vậy?”

Trần Hạo lạnh sắc mặt nhìn Lục Nghị: “Muốn thắng được tôi thì hãy xin chủ nhân cho cậu trải qua khóa huấn luyện tàn khốc nhất. Còn nếu đã không thể thắng thì lần sau đừng có giỡn mặt với người đứng đầu của Tam Hổ.”

Trần Hạo nói xong thì quay qua Tam Nương ra lệnh: “Rút lui!”

Tam Nương đáp: “Vâng.”

Lục Nghi đứng lên, bàn tay vẹt đi vết máu ở mép miệng, anh ta không nói gì nhưng có vẻ rất tức giận. Tam Nương đi bên cạnh Lục Nghị nhỏ tiếng nói với cậu ta: “Cậu lại chọc giận Trần ca có phải không? Thân thủ của cậu vốn không đấu được với anh ấy, tại sao cậu cứ hay thích chuốc họa vào thân thế hả? Bị đánh bao nhiêu lần thì mới chừa cái tật cà khịa đây?”

Lục Nghị đang tức nhưng vẫn còn chút tâm trí để trả lời với Tam Nương: “Chị Tam à, tôi có nên yêu cầu để được trải qua khóa huấn luyện tàn khốc nhất không?”

Tam Nương thẳng thường nói: “Được, nếu như cậu không còn mê gái nữa thì cứ việc.”

Nói đến gái thì Lục Nghị im bặt. Khóa huấn luyện của Trần Hạo là phải nhắc đến huấn luyện cấm dục, không thể tách sự huấn luyện này ra được vì vậy nếu Lục Nghị muốn trở thành sát thủ số một thì phải từ bỏ nữ nhân. Tam Nương nhìn qua Lục Nghị thấy cậu ta im ru thì chợt cười. Đúng là trẻ con, đã vậy mà cứ hay chọc vào Trần Hạo làm gì để rồi bị ăn đòn, chả biết cậu ta đang nghĩ cái gì nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.