Lục Nghi dừng xe, Tam Nương và Trần Hạo bước xuống. Vết thương của Tam Nương cần được xử lý gấp vì vậy cô được các thuộc hạ dìu vào trong phòng chăm sóc đặc biệt của tổ chức.
Trần Hạo cùng Lục Nghị đi diện kiến Giã Kim Đại. Bức tượng nữ thần cá được giao tận tay ông ta. Giã Kim Đại kéo nhẹ một nụ cười, ông ta đặc bức tượng sang một bên, ánh mắt hướng đến Trần Hạo và Lục Nghị.
“Tam Hổ đã làm rất tốt, ta ắt sẽ có thưởng. Còn bây giờ, các cậu quay về để nghỉ ngơi đi.”
Trần Hạo và Lục Nghị đồng thanh trả lời: “Rõ thưa chủ nhân.”
Lúc cả hai sát thủ cùng bước ra, Lục Nghị đi thật nhanh lướt qua người của Trần Hạo, thái độ rất là khiêu khích sát thủ số một. Trần Hạo điềm nhiên chớp đôi mắt: “Thằng nhãi vẫn chưa ngán đòn.” Khóe miệng Trần Hạo sau đó cong lên.
Bình thường, Lục Nghị vốn hay tỏ thái độ hách dịch trước mặt Trần Hạo nhưng Trần Hạo lại không mấy tính toán, chỉ là có một chút nhường nhịn Lục Nghị. Trần Hạo cũng không phải là hạng người thích ra uy bắt nạt cấp dưới, trừ khi Lục Nghị đi quá giới hạn của mình thì Trần Hạo mới ra tay với cậu ta mà thôi.
Bây giờ tầm 3h sáng, Trần Hạo quay về căn nhà riêng của mình. Đứng trước cửa, Trần Hạo chạm tay vào thanh cầm lắc một cái thì cửa mở ra. Anh ta bước vào bật công tắt đèn lên. Một tay ung dung đúc vào túi quần, đôi mắt sát khí cử động cái chớp rất nhẹ.
“Em nghe thưa Trần ca!”
“Cô ta đang ở đâu?”
“Thưa anh, là sở cảnh sát.”
Trần Hạo ngưng lại một chút thì nhếch miệng nói: “Cứ theo dõi và báo lại cho tôi hành tung của cô ta.”
“Vâng thưa anh.”
Sở cảnh sát trung ương.
Quách Hiểu An đã đến sở cảnh sát. Nơi đây điện đèn chiếu rợp nhưng tầm giờ này thì rất vắng người qua lại. An đã rất bạo gan một mình tìm đến đây, cô muốn gặp Trương Ân Kỳ. Bởi vì, trong suy nghĩ của An lúc này thì chỉ có pháp luật mới có thể bảo vệ được cho cô nhưng khi An định bước vào thì An lại ngần ngại. Có điều gì đó khiến bước chân của cô phải ngưng động, có lẽ điều duy nhất vẫn là nỗi ám ảnh với tổ chức RED.
An suy nghĩ, nếu thuộc hạ của tổ chức RED phát hiện cô đến sở cảnh sát và báo với chủ nhân của họ thì liệu cô có bị giết hay không? Liệu chủ nhân của Trần Hạo có sai Âu Nhược Đình ra tay với cô không? Liệu cảnh sát có thể bảo vệ được cho cô trước các sát thủ rất nguy hiểm của tổ chức RED hay không?
An cảm thấy lòng mình sợ hãi, nhưng bây giờ ngoài nơi này thì sẽ chẳng còn một nơi nào an toàn hơn cho cô. An cắn môi lấy dũng khí bước vào nhưng bất chợt cánh tay cô liền bị một ai giật lấy, kéo mạnh cô phải đi theo. An lo lắng thốt lên: “Cô là ai? Mau thả tay tôi ra!”
Cô gái có dáng vẻ bí ẩn kia kéo An ra một nơi kín đáo nhưng vẫn không quá xa sở cảnh sát. Cô ta mặc âu phục xám rất cá tính, tóc xõa dài uống cong phần đuôi. An không nhìn được gương mặt của cô ta bởi vì cô gái sử dụng khẩu trang.
“Cô là ai? Tại sao lại kéo tay tôi, cô muốn gì?”
Đôi mắt xinh đẹp của cô gái kia chớp một cái, giọng nói rất mỏng và nhẹ của cô ta từ từ vang đến tai An: “Gián điệp của cục tình báo.”
Hiểu An ngạc nhiên: “Gián điệp ư?”
Cô gái bình thản trả lời: “Đúng vậy! Tôi chính là gián điệp và là siêu đặc vụ của cục tình báo quốc gia. Hiện tại tôi đang theo dõi bộ ba của Tam Hổ cùng tổ chức mà họ đang hoạt động. Tôi biết cô đang bị RED khống chế và bắt ép làm những chuyện mà cô không hề muốn, nhưng mà cầu cứu sở cảnh sát lúc này không phải là hành động thông minh đâu.”
Hiểu An chau mày, cô bối rối nói: “Vậy thì tôi phải làm sao? Tôi không thể tự bảo vệ cho mình, ngoài cảnh sát thì còn ai có thể giúp được cho tôi chứ?”
Cô gái giãn nét môi, nụ cười có chút xem thường Quách Hiểu An, cô ta nói: “Cô sẽ làm gì để được cảnh sát bảo vệ? Tiếc lộ thông tin về RED mà cô biết ư? Hay là dẫn họ đến địa bàng của RED để họ tiêu diệt hang ổ của mafia? Nếu như cô có ý định như thế thì quả là rất ngu ngốc. Cô nghĩ tổ chức RED sẽ để cho cô tùy ý muốn làm gì thì làm sao? Sát thủ bắn tỉa của họ chỉ cần một cái nhích nhẹ ngón tay trên cò súng thôi, cũng đã đủ lấy đi cái mạng nhỏ của cô rồi đấy.”
An gom được bao nhiêu cứng rắng đến đây thì đều bị cô gái này phá hủy hết. Thật ra là cô ấy nói đúng, Lục Nghị cũng đã từng nói mạng lưới của tổ chức RED rất là dày đặc nếu An muốn thoát khỏi sự giám sát của họ thì trừ khi cô có thế lực mạnh hơn cả Giã Kim Đại. Hiểu An tỏ ra im lặng, cô không biết phải nói gì nhưng ý định tìm đến cảnh sát vẫn len lói trong trái tim An, nếu ngay cả nơi công lí nhất mà cô còn không thể cầu cứu thì xã hội này đâu mới là nơi mang lại cho cô sự an toàn.
An yên lặng một chút thì nói: “Cám ơn vì cô đã nhắc nhỡ, nhưng chúng ta không quen biết nhau nên xin cô đừng xen vào chuyện của tôi. Chào cô!”
Hiểu An quay lưng lại bước đi thì cô gái kia cất tiếng nói: “Tôi có thể giúp cô thoát khỏi tổ chức RED.”
Cô ta thấy An đứng lại thì tiếp tục nói: “Tôi là gián điệp chuyên nằm vùng tại các tổ chức của mafia. Tôi có thể giám sát bọn họ thì cũng có thể theo sát cô 24/24, tôi đủ khả năng để bảo vệ cho cô hơn là người trong sở cảnh sát. Bọn họ sẽ không thể bảo vệ an toàn cho cô mọi lúc mọi nơi giống như một đặc vụ siêu cấp như tôi.”
Hiểu An có chút hoang mang với những lời cô gái kia nói: “Cô thật sự sẽ bảo vệ cho tôi và giúp tôi thoát khỏi tổ chức RED?”
Cô gái trả lời khẳng định: “Đúng vậy!”
An liền hỏi: “Tại sao chứ?”
Cô gái kia cúi đầu cười: “Tại sao ư? Là bởi vì trên đời này chẳng ai cho không ai thứ gì cả.”
“Ý cô là gì?”
“Là điều kiện.” Cô gái kia trả lời.
Đôi mắt An chớp nhẹ, một làn gió khẽ thôi đến làm mái tóc ngắn của An phất lên đôi chút. Cô gái lạ bước đến, như một sự thỏa thuận cô ta kê miệng vào tai An, ngón tay kéo nhẹ xuống chiếc khẩu trang: “...Hãy chấp nhận điều kiện này của tôi, cô sẽ được an toàn.”
Tạng sáng tại nhà của Trần Hạo.
Trần Hạo bước ra khỏi phòng với bộ trang phục chỉnh chu, đang tính đi đâu đó thì bất chợt nghe tiếng chuông cửa. Trần Hạo nhíu nhẹ hàng lông mày, anh ta quan sát camera thì nhìn thấy Quách Hiểu An. Đôi mắt lạnh lùng của Trần Hạo chớp nhẹ, từ nơi khóe miệng kéo lên nụ cười nhạt.
Bên ngoài Quách Hiểu An vẫn đang đợi Trần Hạo mở cửa, nhưng lúc này cô lại không nghĩ đến biểu hiện của Trần Hạo sẽ như thế nào khi nhìn thấy cô mà là đang nghĩ đến cô gái kì lạ kia, cô gái tự xưng là gián điệp của cục tình báo.
Đoạn An nhớ lại khoảnh khắc cuối khi cô gái kia bỏ đi.
“Tôi tên là Quách Hiểu An, còn cô, tôi có thể biết tên cô không?”
Cô gái kia tỏ ra rất sẵn lòng, khăn che mặt cũng tháo xuống hẳn: “Tên tôi là Jan.”
“Jan?”
“Đúng là Jan.” Một nụ cười nở trên đôi môi, cô gái có gương mặt rất xinh đẹp và sắc sảo, ánh mắt sáng ngời tựa như ánh sáng của vầng trăng. Một cô gái có khả năng thu hút người khác tập trung vào cô ta, như một ma lực ẩn chứa sự nguy hiểm không thể báo trước.