Lục Nghị đến thăm Ân Kỳ, anh ta bây giờ không còn lo lắng nhiều đến tai mắt của Giã Kim Đại, ông ta đã tiêm vào người thuộc hạ của mình thuốc độc cũng tức là không lo đến việc phản bội, viên thuốc giải chỉ có một nếu dám nghĩ đến việc phản lão thì thuộc hạ của lão sẽ càng chết sớm hơn.
Lúc này Ân Kỳ đang ngủ, Lục Nghị ngồi xuống bên cạnh cô, anh ta nhìn cô một hồi lâu thì Ân Kỳ mới tĩnh giấc.
Nhìn thấy Lục Nghị, trên môi Ân Kỳ thoáng hiện một nụ cười nhẹ. Trông cô ấy khá nhợt nhạt, sức khỏe vẫn còn yếu nên khí sắc của Ân Kỳ không thể tươi tắn hơn.
“Đưa em về nhà anh nhé!” Lục Nghị dịu dàng nói với Ân Kỳ.
Ân Kỳ đưa tay lên ra hiệu: “Lần trước, tôi muốn anh chăm sóc nhưng anh đã bảo tôi bị thiểu năng.”
Lục Nghị đọc được thì chợt cười, Ân Kỳ lại ra hiệu: “Lần này anh muốn chăm sóc cho tôi sao?”
Lục Nghị nhẹ gật đầu. Ân Kỳ không ra hiệu nữa, cô lặng yên nhìn vẻ mặt ôn hòa không chút sát khí của Lục Nghị, tên này thần thái thay đổi giống như là loài tắc ke hoa thay đổi màu sắc. Hắn có thể từ u ám chuyển sang rạng ngời hay từ rạng ngời chuyển sang nham hiểm, cũng chỉ trong tích tắc.
Lục Nghị nắm lấy tay Ân Kỳ rồi nói với cô: “Lần này là anh tự nguyện, được chứ?”
Ân Kỳ khẽ cười, cô ấy ngoan ngoãn nghe theo lời của Lục Nghị, anh ta muốn đưa cô về nhà thì cô sẽ về, công sức cô đã bỏ ra tất cả chẳng phải là để chờ cái cơ hội này hay sao.
Lục Nghị sau đó đã sắp xếp để đưa Ân Kỳ từ giáo xứ Ánh Sáng về đến nhà của mình. Anh ta bế Ân Kỳ đi vô căn phòng mà cách đây không lâu cô đã từng ở. Lục Nghị đặt Ân Kỳ xuống giường, kéo chăn đắp lên cho cô ấy rồi để cô ấy nghỉ ngơi mà đi ra ngoài.
Ân Kỳ nhẹ đảo đôi con ngươi nhìn quan căn phòng, cô thầm nói một câu trong lòng: “Cuối cùng cũng đã quay trở lại!”
Ánh mắt của sát thủ số một dán lên mảnh giấy mà Jan đã đưa cho từng người trong bộ ba của Tam Hổ, những ký tự này quả thật rất kỳ quái, để giải mã được nó xem ra là cả một vấn đề.
Trần Hạo buông tờ giấy xuống, lúc này anh ta bỗng nhận được một tin nhắn. Trần Hạo lấy điện thoại ra xem, ánh mắt trầm lặng liền lóe lên tia lãnh huyết.
Tại một địa điểm được gửi đến qua điện thoại của sát thủ số một, Trần Hạo đi đến gặp thuộc hạ đã báo tin của mình.
“Trần ca, đấy chính là người đã điêu khắc ra bức tượng nữ thần cá!”
Một người đàn ông trung niên đeo kính tầm 45 tuổi được lôi đến trước mặt của Trần Hạo. Ông ta bị trói hai tay, và miệng thì bị dán bởi một miếng băng keo đen khổ lớn. Trần Hạo sa sầm nhìn ông ta, hàng chân mày của Trần Hạo nhíu lại. Anh ta đưa tay lột đi miếng băng keo trên miệng của người đàn ông trung niên, sau đó thì đặt trước mắt ông ta một mảnh giấy.
“Giải nghĩa được cái này không?” Giọng của Trần Hạo rất lạnh lùng, mắt nhìn thẳng vào người đàn ông.
Người đàn ông này quan sát những ký tự trên mảnh giấy với một dáng vẻ sợ hãi, ông ta bối rối nói: “Tôi...tôi không biết đây là cái gì cả.”
Trần Hạo chớp mắt, anh ta buông tay xuống và có vẻ bình thản khi quay sang nhìn thuộc hạ, nhưng đó chỉ là chút chán chường của anh ta chứ không phải Trần Hạo là một kẻ hiền lành.
Trần Hạo ra hiệu bằng mắt với thuộc hạ, người đàn ông này lập tức được cởi trói ở tay. Thuộc hạ của Trần Hạo đã đặt bàn tay của ông ta lên một cái bàn gỗ rồi rút ra con dao dí vào ngón út. Người đàn ông trung niên sợ đến tái xanh mặt mày, mồ hôi đỗ nhãi nhệ vì sự khiếp đãm.
Trần Hạo đúc hai tay vào túi quần ung dung bước tới nói với ông ta: “Lần thứ nhất, tôi hỏi trả lời không biết thì cắt một ngón; lần thứ hai, tôi hỏi trả lời là không biết thì cắt thêm một ngón, cứ vậy mà tính tới.”
Trần Hạo nói xong thì một tiếng thét đến kinh hoàng của người đàn ông vang lên, ngón tay út của ông ta đã bị cắt, máu chảy ra như một cái vòi bị hỏng đầu vặng. Rất là khủng khiếp! Ông ấy đau đớn đến nước mắt nước mũi chảy dãi, toàn thân run lên. Nhưng bọn người của RED vẫn rất hung ác, họ nhìn cảnh tượng này đã quá quen thuộc nên chẳng hề có chút áy náy hay bứt rứt.
Trần Hạo kéo nhẹ khóe miệng, anh ta tiếp tục hỏi: “ Ông có chịu giải mã những ký tự trong mảnh giấy không?”
Người đàn ông gương mặt tái nhợt cùng ánh mắt sợ hãi nhìn Trần Hạo, bàn tay bị mất một ngón của ông ấy co co giật giật trên bàn.
“Không trả lời sao?” Trần Hạo nhướng lên hàng chân mày.
“Tiếp tục cắt ngón thứ hai!” Giọng nói đe dọa của Trần Hạo vang lên, thuộc hạ của anh ta chuẩn bị ra tay thì người đàn ông liền kêu lên: “Tôi sẽ giải...sẽ giải!“. Ông ấy vừa nói vừa khóc thảm thiết, nhưng câu nói sẽ giải của ông ta lại rất vừa lòng Trần Hạo.
Trần Hạo hất tay, ra ám hiệu cho thuộc hạ của anh ta lùi lại.
“Ông nên nói câu đó sớm hơn mới đúng.”
Trần Hạo lấy mảnh giấy của bức tượng nữ thần kèm theo một tờ giấy trắng khác và một cây bút đưa cho ông ta: “Bây giờ thì hãy giải mã đi! Nếu làm tốt, ông sẽ được sống.”
Người đàn ông quan sát những ký tự sau một lúc thì ông ta cũng bắt đầu viết ra lời giải. Trần Hạo có được tờ giấy đã giải mã, anh ta cầm lấy nhìn một lượt những chữ được viết ra.
“Tam giác và vòng tròn; căn cứ tập luyện của quân đội.”
Trần Hạo nhíu mày: “Căn cứ tập luyện của quân đội?”
Anh ta nhìn sang người đàn ông: “Là căn cứ nào?”
Người đàn ông trả lời: “Xin thứ lỗi cho tôi không biết, bởi vì... đây là... mật thư của người đã...đã tạo ra mã ký tự này.” Ông ta cố lấy hơi nói tiếp: “Tôi...tôi chỉ có thể giải được, nhưng...nhưng cũng không thể hiểu được ám chỉ của nó.”
Trần Hạo hướng mắt đến người đàn ông bằng một tia lạnh lẽo: “Ông thật sự không biết?”
Trần Hạo vừa dứt câu thì thuộc hạ của anh ta cũng liền rút con dao đe dọa người đàn ông như lúc nãy.
“Tôi thật sự không biết, tôi đã đồng ý giải mã thì...thì việc nói cho cậu tất cả cũng là chuyện dĩ nhiên, tôi chẳng có lý do gì để phải giấu diếm cả. Làm ơn.. hãy tin tôi đi!” Ông ấy run rẫy khẩn nài, van xin Trần Hạo.
Trần Hạo liếc mắt sang tờ giấy, anh ta nói: “Được, coi như tôi tin ông.”
Ông ấy liền vui mừng: “Vậy tôi được thả rồi chứ?”
Trần Hạo nhìn ông ta, miệng nhếch cười: “Được.”
Ông ấy vội vã chạy đi, vừa chạy vừa thấp thỏm sợ hãi, ông ta sợ rằng bọn chúng sẽ không tha cho mình. Nhưng cuối cùng suy nghĩ của ông ta đã đúng, Trần Hạo không hề có ý muốn tha cho ông ta.
Sát thủ số một đưa lên khẩu súng, ông ta đã chạy được tầm 10m nhưng viên đạn đoạt mạng ấy vẫn xuyên thẳng đến tấm lưng của ông ta, không một chút sai lệch.
“Pằng!”
Người đàn ông ngã cái ự xuống đất.
Trần Hạo đúc súng vào túi áo, anh ta quay người lại, lạnh lùng nói một câu: “Dọn dẹp cho sạch sẽ.”
“Vâng thưa anh.”