Thế Giới Anh Ấy Sống

Chương 95: Chương 95: Sự thâm độc khó lường




Tam Nương đang luyện kiếm đạo với thuộc hạ của mình thì bỗng nhận được lệnh triệu tập của Giã Kim Đại. Cô chớp đôi mắt, thảy kiếm cho thuộc hạ sau đó nhanh chóng đến tổ chức RED.

Lệnh triệu tập được thông báo đến cho cả ba thành viên trong Tam Hổ, các thuộc hạ sau đó cũng đã nhanh chóng có mặt.

Giã Kim Đại cất giọng: “Tấm bản đồ thứ ba, mảnh ghép cuối cùng của kho báu, ta muốn giao nhiệm vụ tìm ra nó cho cả ba người. Giựa vào những ký tự bí ẩn có được trong bức tượng nữ thần cá, các thuộc hạ phải giải mã được những ký tự ấy để tìm tấm bản đồ thứ ba.”

Giã Kim Đại ngưng lại một chút rồi nói: “Ai tìm được tấm bản đồ nhanh nhất và mang nó về đây cho ta, thì người đó sẽ có thuốc giải.”

Giã Kim Đại bỗng nhắc đến thuốc giải, Tam Nương chợt đánh nhẹ một sự kinh ngạc trong lòng. Lão ta muốn dùng thuốc độc cho những thuộc hạ thân cận của mình sao?

“Từng người hãy bước lên đây!”

Theo số thứ tự của bộ ba sát thủ Trần Hạo là người phải bước lên đầu tiên. Tam Nương chuyển nhẹ ánh mắt sang Trần Hạo.

Trần Hạo không bày tỏ thái độ gì, anh ta bình thản bước lên trên.

Giã Kim Đại đẩy lên một cái khây chứa ba viên thuốc màu đen, ông ta bảo: “Uống một viên.”

Trần Hạo nhận lệnh, anh ta lấy một viên và đưa vào miệng của mình nuốt xuống trước mặt của Giã Kim Đại. Người tiếp theo bước lên là Âu Nhược Đình, cô cũng lấy một viên cho vào miệng. Và cuối cùng, là sát thủ số ba Lục Nghị, anh ta cũng bước lên và thực hiện động tác y hệt hai người trước.

Cả ba sát thủ đều giữ một thần thái phục tùng mệnh lệnh, không hề có biểu cảm phản đối hay bức xúc. Nhưng trong ba người họ, Tam Nương lại là nội gián được cài vào, cô dĩ nhiên không thể để bản thân gặp khó. Tùy cơ ứng biến, là cách tốt nhất mà cô có thể làm để tự bảo vệ bản thân của mình trước một con cáo già như Giã Kim Đại.

“Thưa chủ nhân, nếu hai người còn lại không tìm ra tấm bản đồ thì họ có được trao thuốc giải hay không?” Tam Nương cung kính hỏi.

Giã Kim Đại bình thản cười khẽ một nụ cười trên nét miệng: “Câu hỏi hay lắm Tam Nương, ta cũng nói cho các thuộc hạ biết thuốc này có thời gian phát tán là 90 ngày. Trong vòng 90 ngày này, ai mau chóng mang về bản đồ thì sẽ được uống thuốc giải. Và đây, cũng là thử thách của ta cho các thuộc hạ, ta muốn mọi người phải nỗ lực bằng cả mạng sống để mang về tấm bản đồ. Bởi vì, chỉ có duy nhất một tấm thứ ba và cũng sẽ có duy nhất một viên thuốc giải.”

Giã Kim Đại nói đến đây thì Tam Nương và hai sát thủ bên cạnh cũng đã hiểu rõ, là ông ta muốn loại trừ bộ ba của Tam Hổ và chỉ giữ lại duy nhất một sát thủ hoàn thành được nhiệm vụ. Tam Nương thật không ngờ, Tam Hổ là cánh tay đắc lực nhất của ông ta vậy mà ông ta có thể mang cả ba sát thủ ra để thách thức trước tấm bản đồ thứ ba.

“Đau đớn tựa xé gan, xé ruột; trong vòng 7 ngày ắt hẳn sẽ chết chính là tác dụng của thuốc.”

Tam Nương bình tĩnh chớp động hàng mi, cô vừa rồi đã sử dụng thủ thuật để tránh việc nuốt thuốc độc, hừm ông muốn ám hại các thành viên của Tam Hổ thì không nên nghĩ đến việc có thể hạ độc được Âu Nhược Đình này.

Tam Nương đang đắc ý nhưng cô vẫn không thể mườn tượng được hết sự thâm độc của Giã Kim Đại, thuốc vừa rồi chỉ là trò chơi của ông ta mà thôi.

“Jan!” Giã Kim Đại cất giọng.

Inri mở cửa bước vô, cô cúi đầu chào Giã Kim Đại. Nữ sát thủ đeo tấm khăn che mặt bí ẩn, lần đầu xuất hiện trước bộ ba của Tam Hổ. Cả ba người đều cảm thấy lạ lẵm trước sát thủ Jan.

“Tiến hành đi!”

Jan nhận lệnh của Giã Kim Đại, cô ta liền thao tác phóng ba kim tiêm đến ba cánh tay của bộ ba sát thủ. Thuốc độc từ kim tiêm có kích thước nhỏ này lập tức truyền hết vào trong người của Tam Hổ. Lục Nghị hạ xuống đôi mắt, nhìn đến cánh tay bị kim tiêm đâm vào. Âu Nhược Đình lúc này cũng bất khả kháng bị tiêm thuốc độc, trong tâm cô thốt lên hai chữ: “Chết tiệt!”

Giã Kim Đại thuận ý nở nụ cười hiểm độc: “Thuốc mà các người uống vừa rồi chỉ là chút vitamin, còn thuốc này từ Jan mới là thứ ta thử thách các người. Bây giờ, thì hãy nhận lấy ký tự của nữ thần cá rồi quay về để bắt đầu cho nhiệm vụ.”

Jan giao cho ba sát thủ mỗi người một tờ giấy có ghi ký tự được tìm thấy từ bức tượng nữ thần cá, sau đó cô ta quay về đứng bên cạnh của Giã Kim Đại.

“Các người có còn thắc mắc gì nữa không?”

Cả ba đồng thanh trả lời: “Chúng thuộc hạ không còn gì để hỏi, xin nhận lệnh!”

Khi bước ra khỏi tổ chức Lục Nghị chợt thở dài, giọng nói mang theo chút sầu não: “Kiểu này thì xong phim, haiz! Làm sao để tìm ra tấm bản đồ thứ ba đây?“.

Tam Nương thì không nói gì, cô ta có vẻ rất hậm hực trong lòng nhưng bên ngoài vẫn khí chất lạnh lùng. Âu Nhược Đình không dừng lại để bàn tán bất cứ điều gì mà nhanh chóng lên xe để quay về. Nói chuyện với Lục Nghị chỉ còn lại Trần Hạo.

“Chị Tam xem ra rất lo lắng, còn anh thì sao? Có tự tin là anh sẽ lấy được thuốc giải không?”

Trần Hạo mắt hướng về phía chiếc xe đang lăn bánh của Tam Nương, anh ta điềm tĩnh chớp mắt:

“Không tự tin cũng chết mà tự tin cũng chết, cậu muốn chọn cái nào?”

Trần Hạo nhấc chân bước đi, Lục Nghị thì cười khi nghe Trần Hạo nói vậy, anh ta tự lẩm bẩm: “Quan trọng không phải là sự tự tin mà là ai sẽ tìm ra được tấm bản đồ nhỉ?”

Lục Nghị bước theo Trần Hạo buông lời giỡn đùa: “Nhưng mà tôi không có muốn chết, nếu anh lấy được thuốc giải thì chừa cho tôi một ít nhé.”

“Cậu cứ nghĩ như thế cũng được, đến lúc đó tôi có chừa hay không thì cậu sẽ rõ thôi.”

“Này! Ý anh là có chừa hay không đấy?”

Cả hai vô tư đùa nhau nhưng trong thâm tâm họ đều nhận thức rõ tầm nghiêm trọng của nhiệm vụ lần này. Bộ ba sát thủ của Tam Hổ ắt hẳn chỉ giữ lại duy nhất một người, đây sẽ là một cuộc chiến cạnh tranh rất khốc liệt giữa các thành viên. Có thể, chưa lấy được thuốc giải thì họ đã phải tương tàn lẫn nhau.

Tam Nương quay về nơi ở của mình, khi bước xuống xe cô liền huýt sao gọi Đại bàng. Con Đại bàng nghe thấy tiếng gọi của chủ nhân thì lập tức vang lên tiếng kêu ó ó trên bầu trời. Nó nhanh chóng xà xuống cánh tay của Âu Nhược Đình.

Tam Nương quấn vào chân nó một mảnh giấy sau đó vuốt ve cái đầu của nó, cho nó ăn rồi bảo: “Con ngoan! Con mau bay đến tổ chức F giúp ta truyền tin cho chủ nhân.”

Đại bàng của Tam Nương được huấn luyện rất tinh vi, nó thông thuộc đoạn đường bay đến tổ chức F mà không bị những tay săn chim bắt được. Tam Nương đã huấn luyện cho nó một đoạn đường bay rất an toàn, khi cô canh vị trí để tung nó lên trên bầu trời thì nó sẽ tự biết phải bay về hướng nào theo ý của chủ nhân.

Tam Nương đã cho Đại bàng bay đi, ánh mắt cô hướng nhìn theo nó một lúc thì hạ xuống, cô nói với thuộc hạ: “Bí mật tìm cho tôi một cao thủ giải độc.”

“Vâng thưa cô.”

Tam Nương lạnh lẽo chớp đôi mắt, cô thầm nghĩ: “Nhất định phải tìm ra thuốc giải!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.