Sáng hôm sau, Ân Kỳ tỉnh giấc. Cô cảm thấy đầu mình có chút nhức nhối, đêm hôm qua cô đã mơ thấy một giấc mơ nhưng khi tỉnh lại thì những ký ức của giấc mơ đó hoàn toàn là một màu trắng. Ân Kỳ không thể nhớ được mình đã mơ thấy gì, cô chỉ cảm nhận được một câu nói rất mơ hồ vang lên bên tai đó là: “Phải bám theo hắn.”
Ân Kỳ bước xuống giường, cô mở cửa ra thì nhìn thấy Lục Nghị. Lục Nghị đang dặn dò thuộc hạ của anh ta. Sau khi nghe Lục Nghị dặn dò xong thì người thuộc hạ kia đã rời đi. Bây giờ, Lục Nghị mới quay sang nhìn Ân Kỳ.
Ân Kỳ nhẹ cười, cô nói: “Chào buổi sáng!”
Lục Nghị không chào lại Ân Kỳ, anh ta chỉ hạ đôi mắt và nói: “Đồ ăn sáng ở dưới bếp, em xuống ăn đi!”
Lục Nghị vừa dứt câu thì Ân Kỳ hỏi: “Anh không ăn cùng em sao?”
Lục Nghị hời hợt trả lời một chữ: “Không.”
Ân Kỳ tuột hẳn cảm xúc khi anh ta nói vậy. Con người anh ta có lúc cô cảm thấy rất quan tâm cô, nhưng lại có lúc cảm thấy anh ta không hề muốn thấy cô.
“Liệu có phải vì mình là một cảnh sát nên anh ta mới có sự dè chừng với mình không?” Ân Kỳ thầm suy nghĩ.
Một lúc sau, khi Ân Kỳ ăn xong thì bước lên nhà trên. Lục Nghị đang ngồi ở ghế, anh ta biết Ân Kỳ đi lên thì nói: “Người của tôi đang đợi ở ngoài xe. Em đi ra, anh ta sẽ đưa em về nhà.”
Ân Kỳ ngạc nhiên, vì việc này đến hơi nhanh. Cô còn đang có ý định trốn thoát thì anh ta đã tự thả cô đi, có quá dễ dàng không?
“Em có thể không về được không?”
Lục Nghị nói: “Tất nhiên là không!”
Ân Kỳ suy nghĩ một chút, sau đó cô đi lên đứng trước mặt của Lục Nghị: “Bây giờ em không có nhớ gì cả, nếu em về nhà sẽ khiến gia đình lo lắng. Vì thế, anh hãy cho em ở đây thêm một thời gian đi! Cho đến khi em có thể lấy lại được trí nhớ của em.”
Lục Nghị lắng nghe Ân Kỳ nói hết, anh ta nâng mắt lên nhìn cô: “Em biết tôi là ai không?”
Ân Kỳ bỗng mất đi sự tự tin khi Lục Nghị hỏi, cô chỉ có thể nói: “Anh là Lục Nghị.”
Lục Nghị cười nhếch miệng: “Đó là em nói! Nếu là Trương Ân Kỳ, cô ta sẽ không thể nói như thế.”
“Em không hiểu ý của anh.”
Lục Nghị đứng lên, đôi mắt dán thẳng vào Ân Kỳ, giọng nói có chút đáng sợ thốt lên: “Bởi vì, em vốn không biết tôi là ai. Nhưng còn Trương Ân Kỳ thì biết rất rõ về tôi, vậy nên tôi không thể giữ em lại cho đến khi Trương Ân Kỳ thật sự quay về. Cô ấy sẽ không ngoan, mà tôi thì không thích một cô gái không ngoan.”
“Em có hiểu không?” Lục Nghị đưa tay vuốt nhẹ trên mặt của Ân Kỳ.
Ân Kỳ chợt nhíu mày, khi anh ta chạm vào cô thì có một cảm giác nào đó kích ứng cô rất mạnh. Cơn đau đầu bỗng kéo đến khiến Ân Kỳ chịu không nổi. Cô liền ôm lấy đầu, mắt nhắm chặt lại.
“Ân Kỳ!” Lục Nghị gọi.
Ân Kỳ ôm chặt đau và tỏ ra hoảng loạn. Lục Nghị lo lắng, anh ta chạm vào Ân Kỳ: “Ân Kỳ! Em làm sao vậy?”
Ân Kỳ đau quá thốt lên: “Đầu tôi đau quá!” Ân Kỳ vừa nói vừa đánh vào đầu của mình. Lục Nghị giữ lại tay của Ân Kỳ. Ân Kỳ mở mắt ra, cô đau quá nên ôm chặt lấy Lục Nghị. Đôi mắt Ân Kỳ nhắm chặt, hai hàng lông mày của cô nhíu xuống rất sâu.
Lục Nghị bất thình lình bị Ân Kỳ ôm, anh ta có hơi sững người một chút nhưng sau đó đã đưa tay vuốt đầu của Ân Kỳ: “Đừng sợ, tôi sẽ đưa em đi khám! Em sẽ không phải đau nữa!”
Ân Kỳ ôm rất chặt Lục Nghị, cô cảm thấy khá hơn khi anh ta vuốt sau đầu của mình. Nhưng cảm giác đau nhức của cô vẫn chưa hoàn toàn là biến mất. Lục Nghị cũng cảm nhận được Ân Kỳ rất đau, cô ấy run rẩy khi ôm anh ta.
“Đi thôi! Tôi đưa em đi gặp bác sĩ”
Ân Kỳ buông Lục Nghị ra. Cô gật đầu và đi theo anh ta. Ban đầu Lục Nghị muốn đưa Ân Kỳ về nhà nhưng khi cô ấy đau như vậy thì anh ta lại không có nghĩ về ý định đó nữa.
“Trần ca, Lục Nghị đã ra ngoài. Nhưng anh ta có mang theo cô gái hôm đó. Nơi mà Lục Nghị đến là bệnh viện X.” Tin tức về Lục Nghị được thuộc hạ của Trần Hạo báo lại với anh ta.
Trần Hạo trả lời qua điện thoại: “Tiếp tục theo dõi Lục Nghị.”
“Rõ thưa Trần ca.”
Trần Hạo cất điện thoại, anh ta hiện đang ở một khu rừng rậm. Lại có một tên trong nhóm thuộc hạ của Trần Hạo quy phạm quy chế của tổ chức, còn mượn danh của sát thủ số một để vượt mặt nhiều thành viên khác mà trục lợi.
Chuyện đã chẳng phải đích thân là Trần Hạo đi xử lý, nếu tên này không ăn gan hừm mượn danh Trần Hạo để thị uy. Xưa nay, Trần Hạo được đồn là người nóng tính và máu lạnh nhất trong số các sát thủ. Vậy nên, kẻ dám dùng đến danh của Trần Hạo thì sẽ phải chết dưới tay của Trần Hạo.
Hai thuộc hạ nắm hai bên cánh tay của kẻ phản bội, dí hắn quỳ xuống trước mặt của Trần Hạo. Trần Hạo lãnh huyết nhìn hắn, ánh mắt anh ta như những đám mây đen bao phủ một màu khiếp sợ lên tên thuộc hạ phản bội.
Đáng thương thay cho người thuộc hạ, anh ta vừa muốn cầu xin nhưng lại chẳng thể nói. Bởi vì, Trần Hạo không bao giờ chấp nhận hai chữ cầu xin, càng cầu xin anh ta thì chỉ càng nhanh chóng bị giết. Muôn phần rối ren, muôn phần khiếp sợ nhưng lại không có cách nào để cầu xin.
Tên thuộc hạ đành phải ngạo mạn nói, vì dù sao anh ta cũng phải chết, nên chẳng việc gì phải cúi đầu trước sát thủ số một: “Anh muốn giết cứ giết, tôi không sợ đâu.”
Trần Hạo với vẻ mặt khinh thường, đường cong nơi khóe miệng kéo lên: “Không sợ thì đừng sợ.”
Trần Hạo ngưng lại rồi dí sát mặt đến tên thuộc hạ, đôi mắt lạnh lẽo trừng lên: “Vì chỉ có thằng không biết sợ mới dám phản bội!”
Tên thuộc hạ nuột ực nước bọt, nói không sợ nhưng ánh mắt của Trần Hạo lại mang đến một sự rùn rợn. Anh ta còn đáng sợ hơn thần chết nữa.
Trần Hạo đứng cao người, anh ta lùi lại ra khẩu hình tay. Hai tên thuộc hạ đang giữ kẻ phản bội, bắt đầu bẻ gãy hai cánh tay của hắn. Tên phản bội đau đớn kêu la. Trần Hạo rất lạnh lẽo nhìn, gương mặt không biểu cảm.
Hai tên thuộc hạ làm xong thì Trần Hạo rút súng, bắn vào hai chân của tên kia. Khiến hắn phải đau đớn lại thêm đau đớn. Cuối cùng Trần Hạo không bắn phát chí mạng mà để tên kia phải vì đau và mất máu mà chết.
Thông thường những tên quy phạm quy chế và bỏ trốn thì Trần Hạo sẽ bắn một phát duy nhất, hoặc ra tay dứt điểm để giết. Nhưng với tên này thì lại khác, bởi vì hắn dám nói hắn không sợ. Hai chữ “không sợ” này, các sát thủ của RED chỉ được phép nói để đối đầu với kẻ thù, chứ không phải là nói với các thành viên của RED. Kẻ ngạo mạn một cách ngu xuẩn, thì hậu quả sẽ khắc nghiệt hơn gấp ba lần những kẻ khác.