Trần Hạo xuống núi để quay về, bên dưới có xe đợi sẵn. Trần Hạo xuống hết đoạn dốc thì mở cửa xe bước lên.
Chiếc xe của tổ chức RED rời khỏi nơi này, sau lưng chiếc xe dần đã chạy xa là một ông chú chạc 60 tuổi. Ông chú vừa rồi cũng đang leo xuống núi, nhưng ở cách xa Trần Hạo một khoảng tầm 10m. Ông chú có nhìn thấy bọn người của Trần Hạo đi xuống, trông dáng vẻ bọn người này ông chú đoán có thể là gian hồ hoặc là xã hội đen. Vì cách họ ăn bận cùng thái độ có phần hung dữ nên ông chú đoán như vậy. Chỉ có điều là khi nãy ông chú ấy cứ nhìn chăm chăm Trần Hạo.
“Cậu thanh niên này tại sao lại nhìn giống như vậy chứ?” Ông chú thầm suy nghĩ sau đó thì đôi mắt ông bỗng nhướng cao lên.
“Không lẽ nào...chính là thằng bé!” Ông chú kinh ngạc khi liên tưởng đến sự việc. Sự việc mà cách đây 20 năm về trước, một đặc vụ đã dẫn theo đứa con bỏ chạy khỏi sự truy sát của mafia. Nhưng trong quá trình bỏ chạy anh đã bị thương nặng, khi đồng đội tìm được thì cũng là lúc anh đang hấp hối.
“Tìm Vương Nguyên, hãy giúp tôi tìm Vương Nguyên!” Di nguyện cuối cùng của người đặc vụ, là nhờ cậy đồng đội của anh giúp anh tìm con trai nhỏ, nó đã bị thất lạc.
Người mà ông chú vừa thấy có dung mạo giống hệt bạn của ông Vương Khải.
“Trong suốt bao nhiêu năm qua, cất công tìm kiếm, không hề có một tung tích về đứa nhỏ. Nếu thật sự đó là thằng bé! Thì Vương Khải, cậu có thể an lòng nơi suối vàng rồi.”
Ông chú này suy nghĩ xong thì vội chạy tới xe để đuổi theo. Xe của Trần Hạo đã đi xa, không biết là ông có thể đuổi kịp hay không, nhưng với một chút hy vọng ông ấy vẫn muốn đuổi theo Trần Hạo. Chỉ tiếc là, ông đã chẳng thể đạt được chút hy vọng ấy.
Tại tổ chức RED.
“Thưa chủ nhân, Trần Hạo vẫn tìm cách để giữ lại Quách Hiểu An ở bên cạnh.” Inri báo cáo với chủ nhân Giã Kim.
Giã Kim Đại ngồi hướng nghiêng với Inri, ông ta nói: “Cứ mỗi lần ta nghe ai đó nhắc đến tên của cô ta thì trong lòng liền có một cảm giác rất kỳ lạ. Một đứa con gái có mạng rất lớn, và cũng là một đứa con gái có thể đến gần sát thủ máu lạnh nhất trong tổ chức của ta, mà không hề mất mạng.”
Giã Kim Đại chợt cười, ông ta lại nói: “Nghĩ lại thì Quách Hiểu An cũng thật thú vị.”
Inri nói: “Chủ nhân định sẽ xử lý như thế nào với cô ta?”
“Ta sẽ không động đến.”
Câu trả lời của Giã Kim Đại làm Inri ngạc nhiên: “Ý của chủ nhân là...”
“Điều cần thiết lúc này là tấm bản đồ thứ ba! Hãy cứ để cho Trần Hạo toàn tâm tìm kiếm. Đợi đến khi ta đã có được thứ ta cần thì khi đó muốn xử lý bất cứ việc gì cũng không phải là vấn đề.”
Inri xem ra đã hiểu ý định của Giã Kim Đại thì nở một nụ cười. Giã Kim Đại tính toán đã đâu vào đấy. Bây giờ, ông ta không khắc khe với bất kỳ thành viên nào của Tam Hổ. Bởi vì, thứ ông ta muốn đó chính là việc Tam Hổ phải mang tấm bản đồ về đây. Sau khi đã hoàn thành xong nhiệm vụ ấy thì Giã Kim Đại sẽ giải quyết những thứ cần giải quyết sau. Cho dù là giết hết các sát thủ của Tam Hổ, thì đó cũng không phải là điều khó khăn với ông ta.
Bầu trời bỗng chuyển mây đen, mang đến một cơn mưa rào mát mẽ. Hiểu An ngồi trên giường, hai chân chụm lại co lên. Cô nhìn ra chiếc cửa sổ kính, từng giọt nước mưa bám trên kính rơi xuống. Bên ngoài, chỉ nhìn thấy một màu trắng xóa, mờ nhạt những tán cây. Mưa hôm nay lớn quá, trong lòng An lại bất giác một nỗi buồn.
An còn nhớ những ngày tự do tự tại của mình. Cứ mỗi lần trời mưa là cô phải đi dùng những mảnh vải để lau nhà, dùng xô để hứng nước. Nhà cô thường hay bị dột khi trời mưa, nên An phải làm như vậy. Trời mưa tuy lạnh và ướt át nhưng An lại rất thích mưa. Cô hay đưa tay mình ra đón những giọt mưa, rồi từ từ đổ xuống. Ấy vậy, mà những giây phút đó bây giờ tại sao lại không còn nữa? An bây giờ lại chỉ có thể bị nhốt ở nơi đây, một mình cô quạnh, một mình chịu đựng tất cả.
An đang bồi hồi suy nghĩ thì bỗng dưng cánh cửa được đẩy ra. Trần Hạo bước vào phòng của cô, mái tóc anh ta có chút ướt. Trần Hạo đi tới ngồi lên giường của An rồi nằm xuống.
Hiểu An hạ mắt xuống nhìn Trần Hạo: “Sao anh lại nằm ở đây?”
Trần Hạo đã nhắm mắt lại, anh ta mở miệng nói: “Tôi muốn nằm đâu, cô quản được sao?”
An thở ra, cô thôi không nói chuyện với anh ta nữa. An lại nhìn ra cửa nhưng lại như có cái gì đó khiến đôi mắt cô phải nhìn đến Trần Hạo.
An nắm cái chăn, kéo lên đắp cho Trần Hạo. Bàn tay của An nắm chiếc chăn, chỉ vừa mới thả ra thì bất ngờ một tiếng sấm vang lên một cái ĐÙNG!
Tiếng sấm chói tai, vang lên cực kỳ lớn, có thể miêu tả giống như là tiếng của bom nổ vậy. Hiểu An giật thốn cả tim, cô theo phản xạ của sự kinh hãi liền ôm trầm lấy người của Trần Hạo.
An lúc nào cũng thế, nhào nhào ôm lấy người của Trần Hạo bất thình lình. Trần Hạo cũng chợt phải giật mình nhẹ một cái khi An ôm lấy người của anh ta. Hiểu An rất hay sợ hãi tiếng sét lớn, cô ấy mà nghe tiếng sét to là cứ như con gà con vội chạy đi tìm chỗ ẩn nấp.
Trần Hạo chạm vào lưng An, anh ta vuốt nhẹ lưng cô và nói: “Không sao, chỉ là tiếng sét thôi.”
Hiểu An phải mất thêm một lúc mới từ từ ngồi dậy, cô lí nhí nói: “Xin lỗi!”
Trần Hạo ngồi dậy, lúc này sét lại đánh cái đùng. Hiểu An lại chụp lấy người anh ta, vì bị giật mình lần thứ hai. Tim của An cứ đập thình thịch, Trần Hạo cũng cảm nhận được nhịp tim nhanh của An khi người cô ấy áp sát vào anh ta.
“Nếu sợ tiếng sét thì bịt hai tai lại.” Trần Hạo nói.
Hiểu An thả tay khỏi cổ của Trần Hạo, cô nói: “An không sợ tiếng sét, chỉ là...An bị giật mình thôi. Xin lỗi!”
“Vậy ý cô là khi cô giật mình thì cô sẽ nhào đến tôi à?”
An lúng túng lắc đầu: “Không phải thế, không phải như anh nghĩ.”
Trần Hạo cười: “Nãy giờ toàn là cô nhào đến người của tôi mà bảo là không như tôi nghĩ, vậy thì tôi phải nghĩ như thế nào đây?”
“Cái đó...” An bí lời không biết phải giải thích như thế nào. Còn Trần Hạo thì chỉ nhìn cô mà cười. Hiểu An chợt bị thu hút bởi nụ cười của Trần Hạo.
“Hạo ca ca...đã lâu rồi An không nhìn thấy anh cười.”
Trần Hạo chớp mắt, nụ cười đã thu lại: “Tôi lúc nào mà chẳng cười nhạo cô, cô quên hết rồi ư?”
An hạ giọng: “Không phải là An quên, mà là anh chưa từng nhìn thấy nụ cười của chính mình.”
Trần Hạo nghe An nói thì trong lòng cũng có chút suy nghĩ. Anh ta đứng dậy, vẫn tỏ thái độ lạnh lùng: “Cô đừng cho rằng cái gì cô cũng đúng.”
Trần Hạo bỏ đi ra khỏi phòng. Hiểu An chớp nhẹ đôi mắt, cô đặt tay lên tim. Khi nãy tiếng sét đánh làm tim cô đập mạnh nhưng vốn dĩ đó không chỉ hoàn toàn là bởi tiếng sét đánh.
“Đừng theo anh ấy nữa! Anh ấy sẽ không hiểu đâu.” An vỗ về trái tim bé nhỏ.