Cuộc họp khẩn cấp của đội AB cùng tổ trọng án ngay lập tức diễn ra sau khi nhận được tin cảnh sát Trương Ân Kỳ bị bắt cóc. Trong cuộc họp, một số cảnh sát của đội AB cho rằng Ân Kỳ lại tự ý hành động, vụ bắt cóc này có lẽ là do cô ấy tự dàn xếp. Nhưng phía bên tổ trọng án lại bác bỏ những ý kiến ấy, họ khẳng định đây là một vụ bắt cóc cảnh sát có thể nguyên nhân xuất phát từ tư thù riêng.
Đội trưởng Diệp Lâm lên tiếng: “Tôi tin cảnh sát Trương là bị bắt cóc thật. Bởi vì Lộc Quân Phàm đã không còn chú ý đến Ân Kỳ, không lý nào cô ấy lại tiếp tục một kế hoạch đã thất bại ngay trước đó.”
Một cảnh sát trong đội AB lên tiếng: “Nhưng cảnh sát Trương đã từng rất liều lĩnh, bất chấp mọi thứ để có thể tiếp cận Lộc Quân Phàm. Có lẽ cô ấy vì quá muốn bắt được hắn nên vẫn quyết không từ bỏ, cho dù là lặp lại kế hoạch một lần nữa.”
“Tôi cũng đồng ý với ý kiến này. Chúng ta đều biết Trương Ân Kỳ rất háo thắng, rất có thể đây lại là một vở kịch mà cô ấy dàn dựng để dẫn dụ sát nhân bóng đêm vào bẫy. “ Đội trưởng Phác của tổ trọng án lên tiếng.
Đội trưởng Diệp Lâm vẫn lên tiếng bảo vệ cho Ân Kỳ nhưng đa số các ý kiến đều quay lưng với việc Ân Kỳ đã bị bắt cóc thật. Cuối cùng họ đi đến quyết định sẽ giao cho một nhóm ba người, đi điều tra tìm hiểu thực hư nguyên nhân sự việc. Còn tất cả các thành viên còn lại sẽ tập trung vào tổ chức mafia RED.
Sau cuộc họp, cảnh sát Tịnh bước ra với một vẻ mặt không bằng lòng. Bọn họ đã không hề để tâm nhiều đến một cảnh sát rất có thể đang gặp nguy hiểm là cảnh sát Trương Ân Kỳ. Vấn đề là ở việc họ không còn sự tín nhiệm đối với đội trưởng Trương, nhất là từ sau khi cô ấy để xảy ra cái chết của cảnh sát Lâm Tiểu Tình và cảnh sát Hùng Duy.
Cảnh sát Tịnh trong lòng không chấp thuận theo sự điều phối của cấp trên, tuy cô không tham gia vào vụ án của cảnh sát Trương nhưng cô sẽ vẫn bí mật điều tra.
Trong một căn phòng, một gã đàn ông ngồi trên chiếc ghế gỗ, hắn ung dung cầm điếu thuốc, miệng thở ra làn khói trắng. Hai tên đàn em đứng bên cạnh, đối diện với chúng là Trương Ân Kỳ.
||||| Truyện đề cử: Thống Đốc Đại Nhân, Em Xin Anh! |||||
Ánh mắt của Ân Kỳ lạnh lẽo nhìn bọn chúng: “Các người là ai?”
Tên hút thuốc chợt cười: “Bắt cóc cô thì là ai? Không lẽ chúng tôi là bạn hữu của cô sao?”
Hai tên đứng bên cạnh hùa theo mà cười phá lên.
Ân Kỳ nhìn những kẻ đang cười đó mà trong lòng thật phẫn nộ, đôi mắt cô vẫn nhìn thẳng vào bọn chúng nhưng đôi tay của cô cũng đang cố gắng để tháo dây: “Các người muốn gì ở tôi?”
Tên hút thuốc ngã lưng ra, hai tay vác lên vai ghế: “Muốn gì sao? Rồi cô sẽ biết thôi!”
Hắn sau đó nói với đàn em của mình: “Quay clip đi!”
“Dạ đại ca.”
Tên đàn em bước lên, lấy điện thoại ghi lại hình ảnh của Ân Kỳ. Ân Kỳ nhíu mày, cô liền nói: “Các người muốn dở trò gì đây?”
Tên cầm đầu nhìn qua tên đàn em còn lại ra hiệu bằng việc hất mặt, tên này bước lên hành hung Ân Kỳ bằng một cái tát tai.
Ân Kỳ bị tát một cái rất đau, má cô đỏ ửng lên, nhưng Ân Kỳ không hề thu lại sự mạnh mẽ của mình. Cô quay lại, trừng ánh mắt rực lửa với bọn chúng: “Lưới trời lồng lộng tuy thưa mà khó thoát, các người dám bắt cảnh sát thì sẽ phải gánh hậu quả nghiêm trọng. Hãy chuẩn bị tinh thần mà vào tù đi.”
Tên đàn em nghe vậy nóng máu lên tát thêm Ân Kỳ một cái. Nhưng do tính khí Ân Kỳ rất uất cường, bọn chúng có đánh thế nào Ân Kỳ cũng cố gắng hết sức để chịu đựng. Tên đàn em thấy ánh mắt của Ân Kỳ hừng hực nhìn hắn thì càng tức giận mà tát Ân Kỳ liên tiếp nhiều cái, móng tay của hắn dài và dày, trong lúc ra tay với Ân Kỳ đã làm mặt cô ấy bị chảy máu.
“Thôi được rồi.” Tên cầm đầu bỗng lên tiếng khi tên kia lại dơ tay hâm tát Ân Kỳ.
Hắn đứng dậy khỏi ghế bước đến gần Ân Kỳ. Hắn bóp cầm của cô rất mạnh làm tăng thêm cảm giác đau đớn của cô, đôi mắt hung dữ của hắn nhìn thẳng vào Ân Kỳ: “Cô chịu đựng giỏi thật, nhưng mà nếu ba của cô không từ bỏ việc ứng cử vào Quốc Hội thì cô sẽ không phải chỉ bị tát như thế này thôi đâu.”
Hắn buông tay, hất mặt của Ân Kỳ. Ân Kỳ ngoảnh lại liếc nhìn hắn: “Thì ra mục đích của các người là kỳ ứng cử của ba tôi, muốn chơi gian lận, dùng cách này để đưa một người khác lên đắc cử sao?”
Hắn quay lại cười cợt: “Đúng thế, nhưng cô đã lọt vào tay của chúng tôi thì kỳ gian lận vẫn sẽ phải xảy ra thôi.”
“Gửi đoạn clip cho Trương Hồng Lĩnh đi!”
“Dạ đại ca!”
“Bỉ ổi!” Ân Kỳ buông lời mắng, hai bàn tay cô cố dùng hết sức để tháo dây.