Mấy ngày sau, một tin tức thu hút đông đảo sự chú ý của người dân được tung lên trên các phương tiện truyền thông, các trang mạng báo chí đều đưa tin về việc một nữ cảnh sát bị bắt giữ làm con tin trong lúc tiến hành truy bắt tội phạm.
“Nữ cảnh sát có tên là Trương Ân Kỳ, cô hiện đang bị một kẻ tội phạm có biệt danh là X bắt. Hắn yêu cầu phía
giữ
cảnh sát phải cấp cho hắn một chiếc xe ô tô để tẩu thoát, nếu không sẽ bắn chết Trương Ân Kỳ.”
“Về phía cảnh sát họ đang chần chừ để đáp ứng yêu cầu của tên X. Đội trưởng tổ trọng án trả lời phát biểu: “Chúng tôi sẽ xem xét kỹ lưỡng các biện pháp để giải cứu cho cảnh sát Trương, hiện tại chúng tôi vẫn đang chờ chỉ thị của cấp trên. Chúng tôi không thể hành động nóng vội vì có liên quan đến tính mạng con người.”
Trương Văn Hi xem tivi mà kinh hãi, người bị bắt giữ là chị Ân Kỳ, chị ấy sao có thể lọt vào tay tên điên rồ kia chứ?
Văn Hi lấy điện thoại gọi cho ba nhưng qua cuộc điện thoại ba chỉ bảo không cần phải lo lắng vì cảnh sát họ sẽ biết cách giải cứu cho chị. Nhưng Văn Hi sao có thể không lo chứ, ba không quan tâm đến chị Ân Kỳ chút nào cả, ba thật vô tâm.
“Nếu tìm thấy anh ấy thì tốt quá, anh ấy chắc chắn sẽ cứu được chị Ân Kỳ. Nhưng mà tìm anh ở đâu bây giờ?”
Văn Hi lo lắng suy nghĩ nhưng Văn Hi lại không biết rằng đây chỉ là một vở kịch của Ân Kỳ và đội cảnh sát, mong muốn của họ chính là dẫn dụ Lộc Quân Phàm.
Tin tức truyền thông lan ra rất nhanh, Lục Nghị dĩ nhiên đã nhìn thấy tên và hình ảnh của Trương Ân Kỳ trên tivi. Đôi mắt của Lục Nghị lạnh lùng chớp.
“Ôi, đến cảnh sát mà cũng dám bắt! Tên này sớm muộn cũng sẽ bị bắn chết thôi.” Bà chủ cửa hàng tạp hóa chợt nói.
Lục Nghị thanh toán xong, anh ta cầm lấy lon bia: “Bà nghĩ ai sẽ bắn chết hắn?”
Bà chủ cười: “Trời ơi, thì là cảnh sát! Cậu không thấy trong mấy bộ phim có cả đám lực lượng đặc nhiệm nó xông vô giải cứu con tin à? Bao nhiêu khẩu súng chỉa vô, một thằng tội phạm thì làm được gì?”
Lục Nghị nhếch miệng cười rồi bỏ đi. Ra đến bên ngoài lon bia được khui nắp, Lục Nghị uốn một ngụm lớn sau đó quăng ra sau.
Tại một xưởng gỗ bị bỏ hoang, bên trong chứa nhiều cây gỗ đã mục.
“Cảnh sát Trương, cô nghĩ bao lâu nữa hắn mới xuất hiện?” Đồng đội nói với Trương Ân Kỳ.
Câu hỏi của anh cảnh sát cũng là sự hồi hộp của Ân Kỳ lúc này.
“Tôi cũng không biết, nhưng cũng đã qua ba ngày rồi.”
“Có khi nào hắn không xem được tin tức không?”
Ân Kỳ lắc đầu: “Không lí nào. Tin tức được lan truyền rộng rãi đến như vậy, tôi không tin hắn lại không nhìn thấy. Hãy kiên nhẫn đợi thêm vài ngày, hắn chắc chắn sẽ đến.”
Ân Kỳ vừa nói xong thì cô đã nhận được tin báo: “Đối tượng đã xuất hiện, mọi người chuẩn bị hành động.”
“Vào vị trí!” Ân Kỳ ra lệnh với anh cảnh sát, anh ta nhanh chóng rút súng để uy hiếp Ân Kỳ. Vở kịch phải dàn dựng một cách chân thật, Ân Kỳ muốn Lục Nghị phải tập trung vào cô mà lơ là cảnh giác.
Ân Kỳ đang rất chờ đợi sự xuất hiện của Lục Nghị nhưng rất tiếc họ đã nhầm. Kẻ khả nghi kia không phải là Lục Nghị, anh ta đã không hề đến để giải cứu cho Ân Kỳ.
Cảnh sát không thể đợi quá lâu, cuối cùng sau 14 ngày họ đã hủy bỏ kế hoạch. Ân Kỳ rất tức giận, cô đã tin rằng hắn sẽ đến nhưng không ngờ hắn lại không xuất hiện, chẳng lẽ hắn đã phát hiện được đây là chiêu trò của cảnh sát, tên ác nhân này thông minh đến vậy ư?
Ân Kỳ bóp chặt ly thủy tinh trong tay, Văn Hi ngồi đối diện bàn ăn với chị mà cũng chợt phải lo ngại: “Chị ơi! Ly sẽ bị bể đấy!”
Ân Kỳ thở ra, cô đặt chiếc ly xuống bàn.
Văn Hi ăn xong lại nói: “Từ khi chị bị bắt làm con tin thì chị cứ nóng tính hẳn lên, có phải do ảnh hưởng của tên đã bắt chị không? Hắn khiến chị khó chịu à?”
Ân Kỳ nghiêm nghị nhìn Văn Hi: “Em ăn xong thì mau chuẩn bị đến trường đi.”
Văn Hi bỉu môi, cô đứng dậy lấy cặp sách đi theo chị Ân Kỳ. Trong lúc lái xe, Trương Ân Kỳ trong có vẻ suy tư. Văn Hi nhìn qua Ân Kỳ, cô bé cảm thấy chị Ân Kỳ cứ lạnh lùng như thế nào ấy? Thật khó hiểu chị ấy quá, có lẽ làm cảnh sát rất mệt mỏi, lúc nào cũng phải suy nghĩ đến việc đuổi bắt những tên tội phạm.
Văn Hi đang suy nghĩ thì Ân Kỳ bỗng nhíu mày, cô giảm dần tốc độ xe. Phía trước bỗng có một chiếc xe chắn đường.
“Em ngồi yên trong này cho chị.”
Ân Kỳ nói với Văn Hi, cô mở cửa xe bước xuống: “Anh có chuyện gì sao?”
“Làm ơn vợ tôi bị tai nạn.” Người đàn ông đã chặn xe của Ân Kỳ kéo tay Ân Kỳ đi theo anh ta.
Ân Kỳ rút tay lại, cô cảm thấy kỳ lạ: “Vợ anh bị tai nạn ở đâu? Sao anh không gọi cứu thương?”
Văn Hi ngồi trong xe hai tay chợt ôm lấy miệng, cô bé sợ hãi hụp đầu xuống. Ân Kỳ đã bị lừa, trong lúc cô lơ là cảnh giác gã đàn ông kia đã đánh thuốc mê bắt cô ấy lên trên xe. Giữa thanh thiên bạch nhật bọn chúng lại ngang nhiên bắt cảnh sát, nhưng tại sao bọn chúng lại muốn bắt Ân Kỳ?
Văn Hi đã hụp xuống xe núp cho đến khi bọn bắt cóc đưa Ân Kỳ đi mất. Chúng gồm hai tên, thuộc băng đảng xã hội đen được thuê đến để bắt cóc con gái của Trương Hồng Lĩnh. Mục đích của kẻ đã bỏ tiền ra mướn bọn bắt cóc này là để gây áp lực đối với ba của Trương Ân Kỳ. Chúng muốn ông ấy phải từ bỏ ứng cử vị trí cao nhất trong quốc hội. Văn Hi may mắn vì đã ngồi yên trong xe, nếu cô bé bước xuống có lẽ chúng cũng không tha cho Văn Hi.
Văn Hi lấy điện thoại báo cho cảnh sát, cô bé đã ngồi yên trong xe cho đến khi lực lượng cảnh sát có mặt. Văn Hi rất sợ hãi, cảnh sát đã hỏi Văn Hi về biển số xe nhưng Văn Hi không nhớ, cô bé chỉ biết lắc đầu. Cảnh sát sau đó đã đưa Văn Hi về nhà an toàn.
Văn Hi hỏi cảnh sát Tịnh: “Chị sẽ cứu được chị Kỳ chứ?”
Cảnh sát Tịnh nhìn Văn Hi nói: “Chị sẽ cố gắng hết sức!”
Văn Hi bậm môi đi vô nhà, nhưng bất giác Văn Hi quay lại, kéo tay áo của cảnh sát Tịnh.
“Sao thế Văn Hi?”
Văn Hi hơi do dự nhưng sau đó cô bé vẫn quyết định nói với cảnh sát Tịnh: “Anh ấy sẽ cứu được chị Ân Kỳ.”
Cảnh sát Tịnh ngạc nhiên: “Em muốn nói đến ai?”
“Là người mà chị Kỳ luôn muôn bắt, nếu cảnh sát không thể cứu được chị của em thì chị hãy tìm anh ấy.”
Văn Hi nói xong thì thả tay áo cảnh sát Tịnh mà đi vô trong nhà. Văn Hi rất thần tượng Lục Nghị, đối với cô anh ấy có bản lĩnh giỏi hơn bất kỳ người cảnh sát nào. Lần trước chị Ân Kỳ bị thương cũng là chính anh ấy mang chị về nhà. Mặc dù chị Ân Kỳ không hề kể với cô bất kỳ một điều gì về người con trai bí ẩn đó, nhưng linh cảm của cô cho thấy chính anh ấy đã cứu chị Kỳ khỏi những nguy hiểm.
Cảnh sát Tịnh trầm mặc quay người lại, cô thầm nghĩ: “Kẻ mà đội trưởng Trương luôn muốn bắt. Là sát nhân bóng đêm!”