Thế Giới Anh Ấy Sống

Chương 57: Chương 57: Tại sao?




Hiểu An nhường lại giường bệnh cho Trần Hạo. Bác sĩ khám cho Trần Hạo nói với An anh ta đang có một lượng thuốc gì đó trong máu, thuốc có tác dụng phụ gây chống mặt và hoa mắt có lẽ vì thế mà Trần Hạo bị ngất. An ngồi bên cạnh giường bệnh, cô hướng đến gương mặt Trần Hạo bằng một đôi mắt đượm buồn. Nghĩ lại cô không nên cắn anh ấy mới phải, tại sao cô lại cắn đau anh ấy chứ? Anh ấy cũng đang mệt kia mà.

An cảm thấy rất có lỗi, qua sắc mặt cô biết Trần Hạo không được khỏe vậy mà cô vẫn bực tức với anh ấy, cắn anh ấy đau. An nhìn xuống bàn tay có vết răng của Trần Hạo thì đáy lòng buồn vô cùng, cô sờ lên tay anh nước mắt khẽ rơi xuống:

“An xin lỗi anh Hạo ca ca! Xin lỗi anh!” An sụt sùi nói, cô vuốt ngón tay lên vết đã cắn, nhẹ nhàng xoa dịu. Ánh mắt cô nâng lên nhìn Trần Hạo, gương mặt anh ấy nhợt nhạt rất nhiều, cô rất lo lắng cho Trần Hạo. Cô không biết anh ấy bị bệnh gì nhưng anh ấy đột nhiên ngất đi làm cô rất sợ, cô không muốn thấy anh ấy bệnh, không muốn thấy anh ấy mệt mỏi và không muốn cắn anh ấy nữa.

“Anh hãy khỏe lại nhé!” Hiểu An nắm lấy bàn tay của Trần Hạo, cô ngồi cạnh anh cho đến khi bản thân cũng không còn mở nổi đôi mắt.

Ba tiếng đồng hồ sau.

Trần Hạo nghiêng đầu tỉnh giấc, tay anh bị ai đó nắm chặt đến ướt sẫm cả mồ hôi. Phòng bệnh này chỉ có máy quạt chứ không có điều hòa, cũng bởi bệnh viện ở vùng sâu vùng xa là như vậy, trang thiết bị không thể nào so với thành phố được. Trần Hạo hạ đôi mắt nhìn An, cô ấy đang gối đầu lên mép giường mà ngủ, bàn tay thì nắm siết lấy tay anh ta không buông. Trần Hạo thở ra, anh ta muốn rút tay lại: “Nhưng thôi cứ để cho đồ đần ngủ thêm một chút. Chỉ là khi tỉnh dậy thì biết tay tôi. Ai cho cô lợi dụng nắm tay thế hả? Muốn chết phải không?” Trần Hạo thầm nghĩ, một nụ cười nhẹ thoáng trên môi.

Một lúc sau nữa thì Hiểu An mới thức giấc, cô ngẩng đầu lên thì thấy Trần Hạo vẫn đang ngủ. An ngồi thẳng người bàn tay nhẹ rút ra khỏi tay anh ta. An nhìn Trần Hạo, vẻ mặt của Trần Hạo đã hồng hào hơn một chút. An mỉm cười, cô chăm chú nhìn Trần Hạo và rồi cô nhìn đến áo của anh ấy. Trần Hạo vẫn còn mặc áo vét trên người, An nghĩ anh ấy sẽ bị nóng và khó chịu vậy nên cô mạo mụi đưa tay lên cởi áo của Trần Hạo ra. An làm rất nhẹ nhàng nhưng cởi áo khoác có lẽ sẽ làm anh ấy tỉnh giấc. An nghĩ vậy nên thôi cô chỉ dang rộng áo ra một chút, sau đó bèn cởi vài nút ở chiếc áo sơ mi cho anh ấy thoải mái hơn.

An chạm vào nút áo, từ từ mà tháo ra nút thứ nhất nhưng đến khi cô đang cởi cái nút thứ hai thì Trần Hạo mở mắt tóm lấy bàn tay của An, khiến cô ngây đơ người.

“Cô giỏi giở trò gian quá nhỉ?!” Trần Hạo hỏi An bằng một vẻ cợt nhạo.

Hiểu An hơi lúng túng, cô cố gắng co tay lại: “An không hiểu anh muốn nói gì cả?”

Trần Hạo cong khóe miệng: “Còn giả bộ ư?” Anh ta nói sau đó giật tay kéo Hiểu An ngã lên người mình, cánh tay kia vòng qua giữ chặt eo cô: “Chẳng phải cô muốn thế này.”

Hiểu An giật mình khi Trần Hạo ôm sát cô vào người, vòng một của cô còn chạm hết vào ngực anh ấy. An ngượng ngùng cố gắng ngồi dậy nhưng Trần Hạo cứ đè cô xuống. An đã phải cố gắng ngẩng đầu nếu không môi cô đã chạm vào môi anh ấy rồi.

“Hạo ca ca, anh muốn làm gì vậy?”

Trần Hạo ha một tiếng, ánh mắt hiếu kỳ dừng trên vẻ mặt bối rối của Quách Hiểu An: “Cô còn hỏi ngược lại tôi, vừa rồi cô cởi áo của tôi không lẽ là cởi chơi thôi à? Cô muốn dụ dỗ tôi thì hãy làm cho thông minh một chút, lén lúc càng khiến cô ngốc hơn thôi.”

Trần Hạo nói mà tim An cứ đập thình thịch. An hồi hộp không phải là vì anh ấy bảo cô dụ dỗ anh mà là anh ấy ôm cô sát vào người làm nhịp tim của cô bỗng dưng đập rất nhanh. An còn cảm thấy cả người mình cứ run run kỳ lạ nhưng An không kiểm soát được cảm xúc này.

Đôi mắt An dán sát Trần Hạo, hơi thở của anh ấy từng nhịp An đều có thể đếm được bởi vì quá gần kia mà. Trần Hạo lại thản thường cười: “Sao hả? Tôi nói đúng quá khiến cô không biết phải trả lời như thế nào ư?”

“Cởi áo...là dụ anh sao?” Hiểu An ngây thơ hỏi, câu hỏi lại chợt làm ai kia phải cứng miệng.

Trần Hạo chớp đôi mắt, không cười nữa mà chỉ trầm lặng nhìn An. Có lẽ anh ta chưa từng nhìn An gần như thế này. Hiểu An là một cô gái có gương mặt trái xoan, môi nhỏ và đôi mắt tròn xinh đen láy, một gương mặt rất khả ái và dễ thương. Trần Hạo cứ chăm chú nhìn An mà không nói gì, trong lòng anh ta đang có một cảm giác rất khó tả.

Hiểu An rất bối rối trong hoàn cảnh này, cô lại nhúc nhích người để thoát khỏi cánh tay của Trần Hạo nhưng ai ngờ Trần Hạo siết cô lại, cuối cùng An mất thế lại lỡ chạm môi của mình vào đôi môi của Trần Hạo.

Đôi mắt của Trần Hạo lập tức có động thái. Hiểu An vội nhướng môi lên, cô mất hồn vài giây sau đó mới vội bừng tỉnh. Trần Hạo nhìn cô không chớp, An nghĩ anh ấy sẽ nổi trận lôi đình. An run run, cô đẩy người của Trần Hạo, quặng quẹo để thoát ra nhưng trời đất cô lại cựa quậy đến ngã nhào sang bên, lăn luôn xuống đất. Trần Hạo ôm theo cô mà cũng ngã theo, cũng tại cái giường bệnh quá nhỏ, An lại không nằm yên nên cuối cùng cả hai đều té và nghiệt thay An lại nằm đè lên người Trần Hạo, lại tiếp tục chạm môi anh ta.

Hiểu An thêm một phen lúng túng, cô lật đật ngồi dậy nhưng cũng không phải vì thế mà vô tâm chạy ra ngoài. Tuy biết Trần Hạo sẽ cáu nhưng cô vẫn đỡ anh ta ngồi dậy, vẫn quan tâm hỏi một câu: “Anh có đau không?”

Trần Hạo đôi mắt trừng đến An: “Cô nghĩ xem tôi có đau không?”

“An xin lỗi! Nhưng mà ai bảo anh cứ ôm chặt An làm gì?”

Hiểu An đứng dậy, cô muốn đi ra ngoài nhưng tay cô lại tiếp tục bị Trần Hạo nắm lấy: “Dụ dỗ tôi, hôn tôi, sau đó thì quay phắt đi như vậy à? Cô đang giỡn mặt với tôi sao?”

Hiểu An giật tay lại và lần này thì giật được, cô liền nói:

“An không có dụ anh gì cả, An cũng đâu có hôn anh, hôn hồi nào chứ?”

Trần Hạo cười hững hờ: “Cái môi của cô động vào cái môi tôi, động vào cô nghe rõ chưa?”

Trần Hạo nói rồi chỉ chỉ lên môi của An. Hiểu An cũng mồm mép đáp lại Trần Hạo: “Như vậy cũng là lỡ động vào thôi sao anh có thể gọi là hôn được, hôn phải giống như trong phim ấy chứ. Hôn phải là người nam chủ động, anh ấy sẽ nhắm mắt lại sẽ đặt tay ra sau đầu của người nữ rồi đẩy nhẹ cô ấy tới. Từ từ hôn lên môi, mà khi hôn sẽ mút lên cánh môi này rồi mút xuống cánh môi này, như vậy mới gọi là hôn chứ. Anh chưa hôn ai, cho nên anh chả biết thế nào là hôn cả.”

Hiểu An ngây ngô kể, cô kể hồn nhiên, còn vừa nói vừa chỉ vào môi trên môi dưới, cô bảo Trần Hạo không biết thế nào là hôn bất chợt làm lòng tự tôn của anh ta nổi dậy. Đôi mắt An ngây ngô nhìn Trần Hạo và sau đó cô đã chẳng phản ứng kịp khi anh ta đột ngột bước tới đặt tay lên sau đầu của cô, đẩy nhẹ tới rồi hôn lên môi của cô. Động tác An đã miêu tả như thế nào Trần Hạo hôn đúng như thế ấy, ai bảo anh ta không biết hôn chứ người không biết cảm giác của hôn là gì có lẽ là Quách Hiểu An mới đúng.

An đóng băng đứng hình một chỗ. Trần Hạo cứ say đắm hôn cô. Cảm giác nụ hôn đầu tiên của An là mở tròn đôi mắt, hai tay nắm chặt ngưng cả nhịp thở. Trần Hạo hôn Hiểu An như thể trêu đùa, như thể cảnh cáo, anh ta hôn xong thì nhìn thẳng vào cặp mắt ngơ ngơ ngác ngác của An, khóe miệng kéo thành độ cong lạnh lùng cười khinh cô nàng ngây thơ họ Quách, sau đó thì bình thản đúc tay vào túi quần bước ra khỏi căn phòng.

Hiểu An như người mất hồn, qua hai ba phút cô mới dần dần đưa ngón tay lên sờ vào môi của mình:

“Đó là hôn sao? Là hôn?” An thẩn thờ nói, đến bây giờ cô mới được một chàng trai hôn. Tước giờ, An chỉ thấy cảnh người ta hôn trên phim thôi chứ nào có biết cảm giác được ai đó hôn nó như thế nào. Hơn nữa, còn là Trần Hạo hôn cô, là Trần Hạo!

An suy nghĩ sau đó lại lẩm bẩm nói: “Tại sao anh ấy lại hôn mình? Anh ấy không thích mình mà, vậy tại sao lại hôn? Tại sao chứ?”

_____

Hi các bạn!

Nếu các bạn yêu thích phong cách viết của mình thì hãy tham gia Fanpage của mình nhé!

**Fanpage Facebook Story Huan Dan Y**.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.