Trần Hạo đã đưa Lục Nghị về đến tổ chức RED, lúc các thuộc hạ khác đỡ lấy Lục Nghị thì Trần Hạo cũng đã ngất đi. Giã Kim Đại đích thân đi đến phòng điều trị đặc biệt của RED để xem tình hình của hai sát thủ.
Bác sĩ lấy được tấm bản đồ trong người của Trần Hạo đưa cho Giã Kim Đại, ông ta cầm lấy với vẻ mặt tỏ ra rất hài lòng. Thuộc hạ của ông ta chưa bao giờ làm ông ta phải thất vọng.
“Bằng mọi cách phải cứu sống được cả hai!” Giã Kim Đại ra lệnh sau đó thì bước đi ra khỏi căn phòng để cho các bác sĩ tập trung cứu chữa.
Lúc này Tam Nương nghe tin cũng vội vàng chạy đến tổ chức RED. Cô đứng ở bên ngoài quan sát qua tấm kính, nhìn vào bên trong căn phòng mà Trần Hạo và Lục Nghị đang nằm. Ánh mắt của Tam Nương mang theo sự lo lắng, tấm bản đồ thứ hai đã xuất hiện nhưng để lấy được nó cả hai sát thủ cao cấp trong tổ chức RED phải xả thân đến mức nhận đến sự trị liệu của tổ chức, nhưng đó chỉ mới là sự xuất hiện của tấm thứ hai, nếu một ngày nào đó cả ba tấm đều đã hội tụ trong tay của Giã Kim Đại có lẽ trận chiến trành giành kho báu này sẽ còn khóc liệt hơn bao giờ hết.
Ngày hôm sau.
Trần Hạo đã tỉnh lại, người anh ta nhìn thấy đầu tiên đó chính là sát thủ số hai Tam Nương. Tam Nương nở một nụ cười nhẹ, cô mở miệng nói: “Sao lại chau mày? Nhìn thấy em mà anh tưởng là thấy ai chăng?”
Trần Hạo chậm rãi chớp mắt, đôi môi nhạt kéo nhẹ độ cong nhưng Trần Hạo không nói gì chỉ cố gắng để ngồi dậy. Tam Nương đang ôn hòa nét mặt thì hàng lông mày tô đen của cô trĩu sâu, cô liền nói: “Anh đừng ngồi dậy, anh còn chưa khỏe mà!”
Trần Hạo vẫn ngồi dậy cho bằng được, đôi mắt anh ta nhìn qua Lục Nghị đang nằm ở bên đối diện. Tam Nương quay ra sau, cô cũng nhìn Lục Nghị. Lục nhãi ranh đã tỉnh, cậu ta cũng đang gắn người ngồi dậy hệt như Trần Hạo. Tam Nương không hiểu nổi hai con người này đang có ý định gì? Nhiệm vụ thì đã hoàn thành vội vàng gì mà không chịu nghỉ ngơi chứ?
“Chị Tam đến thăm tôi à?” Lục Nghị mệt mỏi nói, nét miệng còn gượng cười.
Tam Nương nhìn hai người họ thì bỗng dưng bực bội, cô đứng lên phớt lờ cả hai mà đi ra ngoài.
Lục Nghị nhìn Trần Hạo: “Anh làm gì mà chị Tam giận thế?”
Trần Hạo chỉ thản cười bằng một cái nhếch miệng, anh ta đứng dậy hít thở một hơi rồi bỏ đi khỏi phòng. Thuộc hạ đứng canh bên ngoài cúi chào khi Trần Hạo bước ra.
Trước lúc đi Trần Hạo có dặn: “Báo với chủ nhân Trần Hạo đã ổn, Trần Hạo sẽ về nhà để nghỉ ngơi.”
“Dạ thưa anh!” Người thuộc hạ trả lời.
Lục Nghị sau đó cũng bước ra, anh ta cũng để lại một lời nhắn, cả hai sát thủ đều muốn rời khỏi căn phòng điều trị của tổ chức RED.
Trần Hạo đã lái xe đến bệnh viện của Quách Hiểu An, cũng đã hai ngày anh ta không đến đó, chả hiểu sao sau khi tỉnh lại anh ta chỉ nghĩ đến đồ đần Hiểu An, đồ ngốc Hiểu An, đồ ngu xuẩn Hiểu An. Trần Hạo chợt cười nhẹ khi nhớ đến mỗi lần anh ta trêu chọc thì Hiểu An cứ hay nói: “Anh Lại mắng An ngốc ư?”
“Thì cô có khôn lần nào đâu.” Trần Hạo nói thì thào trong miệng khi lái xe.
Một lúc sau, Trần Hạo đã có mặt tại bệnh viện, đôi chân bước đi kèm theo tiếng vang cành cạch của đế giày. Đi đến căn phòng của An Trần Hạo đưa tay mở cửa nhưng đột nhiên động tác phải dừng lại. Bên trong căn phòng Hiểu An đang tười cười giòn giã với anh thuộc hạ mà Trần Hạo cử đến chăm sóc cô, hai người họ nói chuyện gì đó rất vui nhưng có lẽ chỉ vui với An còn với Trần Hạo thì lại không. Anh ta nhíu mày và bàn tay thì bóp chặt trên nắm cửa, lực bóp rất mạnh như thể anh ta muốn bóp nát nó.
Sự khó chịu của Trần Hạo sôi lên vài giây thì anh ta mới đẩy cửa bước vào, trên người liền toát ra khí lạnh bao quanh gian phòng của Hiểu An. Người thuộc hạ của Trần Hạo chợt nuốt ực nước bọt xuống cổ họng khi bắt gặp ánh mắt lãnh huyết của Trần Hạo. Ánh mắt này của sát thủ số một chỉ lóe lên khi anh ta thực hiện nhiệm vụ.
Hiểu An nhìn thấy Trần Hạo thì cũng có chút lạnh người, nhưng chỉ là một chút thôi cô đã nhanh chóng tan đi cái cảm giác đó khi cô nhận thấy sắc mặt của anh ấy không được tốt. Thay vì cô sợ thì cô lại tỏ ra lo lắng.
Người thuộc hạ cười cười rồi nói: “Trần ca đã đến thì tôi đi đây. Chào cô, chào Trần ca!”
Anh thuộc hạ vội chuồn lẹ, phật lòng ai chứ phật phải bộ ba Tam Hổ thì chẳng tốt đẹp gì cả. Mà rốt cuộc anh ta đã làm cái gì khiến Trần sát thủ phải nhìn anh ta hung tợn như vậy chứ?
Trần Hạo lạnh lẽo nhìn An sau đó đi tới ngồi xuống ghế, chân quắt lên ung dung, tầm mắt lại chẳng đối diện với người bên cạnh.
“Trông bộ mặt cô đơ ra thế kia! Phải chăng rất khó chịu khi tôi đến?”
An vừa mới mở miệng chưa kịp nói thì Trần Hạo lại dành lời: “Không ngờ cô cũng lẳng lơ như vậy, rất vui vẻ khi có đàn ông bên cạnh. Sao hả? Ở cạnh cậu ta hai ngày cô đã cởi đồ chưa? Mà chắc là đã cởi sạch khi tôi mới vừa đi khỏi nhỉ?”
Hiểu An sững sờ, cô bức xúc nhìn Trần Hạo chằm chằm. Tuy An chưa trải qua truyện chăn gối nhưng cách mà Trần Hạo nói An đều hiểu, An biết anh ta muốn ám chỉ điều gì cho nên An tức giận khi Trần Hạo nói An như vậy.
“Anh xấu xa!” Hiểu An thốt lên.
Trần Hạo quay sang nhìn An, cô ấy bức xúc đến nỗi đôi mắt tròn lại ửng màu hồng.
Trần Hạo chau mày giọng vẫn lạnh lẽo: “Đúng tôi xấu xa! Còn cô sung sướng với đàn ông thì là tốt đẹp có phải không?!”
“Anh không được sỉ nhục An!” An tức giận nói lớn với Trần Hạo.
Trần Hạo cười thách thức: “Tôi cứ sỉ nhục đấy, cô làm gì được tôi?”
Hai bàn tay của An bóp chặt chiếc chăn, cô cắn môi cố kiềm lại sự tức giận. An bước xuống giường tháo hết dây kim trên tay rồi bỏ đi nhưng Trần Hạo nào có dễ dàng cho cô bước đi như vậy anh ta liền thốt lên: “Đứng lại!”
Hiểu An đứng lại nhưng cô cũng rất phản kháng, mặc cho Trần Hạo gằn giọng cô cũng vẫn bước đi. Trần Hạo tức lên liền đứng dậy kéo cánh tay của Hiểu An khiến cô xoay hết người lại, anh ta còn giật một cái làm An nhào đến sát cơ thể của anh ta. Hơi thở của An nặng nề còn Trần Hạo thì đang tăng thêm nhịp thở của mình, anh ta nhìn An bằng một đôi mắt khó đoán, tâm tư của Trần Hạo thế nào Hiểu An dĩ nhiên không biết và cũng chẳng thể biết! Cô chỉ thấy lúc này anh ấy lại đang vô cớ nổi cáu với cô, vô cơ bắt nạt cô mà thôi.
“Anh thả An ra!” An trừng mắt nhìn Trần Hạo, còn nghiêm giọng yêu cầu.
Trần Hạo vẫn trĩu sâu mi tâm cùng hàng lông mày đen dày của mình: “Từ lúc nào cô học cái giọng điệu lên mặt đó với tôi?”
Hiểu An không quan tâm lời Trần Hạo hỏi, cô cũng chỉ một câu mà lặp lại: “Anh thả An ra!”
Trần Hạo càng lúc càng tăng thêm sự nóng giận, anh ta bóp chặt cổ tay An, lạnh lẽo nói: “Tôi không thả!”
Hiểu An cũng rất tức, đến nỗi rơi xuống giọt lệ: “Anh sẽ giết An? Nếu An làm việc này anh sẽ giết An đúng chứ?”
Trần Hạo chớp mắt, anh ta vẫn chưa phân tích được Hiểu An muốn nói gì. Nhưng An cũng không đợi Trần Hạo trả lời, cô liền kê miệng cắn lên bàn tay đang nắm chặt cổ tay của cô. Trần Hạo bị cắn đến hơn mười lăm giây thì Hiểu An mới nhả tay anh ta ra, chỉ là lúc cô cắn Trần Hạo không hề kêu lên một tiếng, anh ta cũng không hề buông tay An. Khi nãy An cắn rất mạnh, cắn không hề nhẹ nhưng vẫn không làm Trần Hạo vì đau mà thả tay cô.
An từ từ nâng mắt lên nhìn Trần Hạo, nếu là người khác dám cắn anh ta như vậy bảo đảm anh ta đã bẻ gãy cổ ngay nhưng với An thì không. Trần Hạo vẫn lạnh lùng sắc mặt cho đến khi An cắn xong, anh ta đã không hề làm gì cô ấy.
An ngạc nhiên nhìn Trần Hạo, cô đang nghĩ tại sao anh ấy không phát tiếc, có gì đó không đúng với tính cách của Trần Hạo? An đang hoang mang thì bỗng dưng cô mở tròn đôi mắt. Trần Hạo cuối cùng cũng thả tay cô nhưng anh ta cũng bất chợt khụy chân xuống lăn ra ngất xỉu. Hiểu An sợ hãi, cô lay người của Trần Hạo liên tục gọi: “Hạo ca ca! Anh làm sao vậy? Hạo ca ca...Hạo ca ca!”
**Trang Fanpage Facebook Story Huan Dan Y**.