Thế Giới Chi Giá

Chương 13: Chương 13




An Đạt cho rằng trải qua chuyện ngày đó, Tạ Khánh hẳn là đã được làm cho thông suốt, thế nhưng những cử chỉ thân mật giữa bọn họ vẫn là ít đến đáng thương.

Nhưng rốt cuộc bọn họ đã được công nhận là một đôi, mặc dù khoảng cách từ cái “Công nhận” này đến giá trị phổ biến còn có chút xa.

Tạ Khánh ngồi trước cửa hàng của mình phơi nắng, híp mắt, nhìn người đi trên đường.

An Đồng đi tới, hỏi: “Ông chủ, anh sớm như vậy đã bước vào cuộc sống của người già rồi.”

Tạ Khánh quay đầu lại, lộ ra một hàm răng trắng: “Cái này gọi là nhàn hạ thoải mái biết không?”

An Đồng liếc mắt xem thường.

Tạ Khánh thấy không có người khách nào, nói: “Em về đi, một mình anh trông là được rồi.”

An Đồng lắc đầu, ngồi xuống bên cạnh Tạ Khánh, nói: “Dù sao em cũng không bận gì.”

Hai người ở cửa phơi nắng, thật sự rất an nhàn.

An Đồng hỏi Tạ Khánh: “Ông chủ, anh quen anh nhỏ em như thế nào?”

Tạ Khánh cười nói: “Là thông qua Vương Cẩm Trình.”

“A, thảo nào.”

“Sao?”

An Đồng mỉm cười nói: “Anh nhỏ, phạm vi cuộc sống của anh ấy nhỏ đến đáng thương, lúc trước anh ấy nói có một người bạn mở cửa hàng bán hoa thì em còn lấy làm kinh hãi.”

Tạ Khánh khẽ mở to mắt: “Không thể nào, việc này thì có gì kỳ quái.”

An Đồng nói: “Có chứ, bạn của anh nhỏ chỉ có bạn học và đồng nghiệp, anh ấy đột nhiên quen một ông chủ, em cũng thấy khó hiểu. A ——” cô nghĩ , “Hóa ra cũng có người quái gở.”

“Cái gì?”

“Ai, không có gì, đều là chuyện đã qua rồi.” An Đồng nói, “Nhìn anh nhỏ dường như rất thích kiểu của anh, anh ấy khó có được bạn thân như vậy.”

Mặc dù biết An Đồng nói “Thích” không phải ý kia, trái tim Tạ Khánh vẫn đập nhanh một chút.

“Khụ khụ, phải không? An Đạt đối với ai cũng không tệ.”

“Mới không phải đâu! Anh nhỏ chưa bao giờ dính người, nhưng anh ấy thích chạy đến chỗ này của anh, ai~, anh nếu là con gái thì tốt rồi.”

Tạ Khánh ho khan mãnh liệt.

An Đồng vỗ vỗ mạnh trên lưng hắn, nói: “Ông chủ phải chú ý thân thể đấy.”

Tạ Khánh lấy hơi, nói: “Bị nước miếng sặc chết thì rất dọa người.”

An Đồng gật gật đầu.

“An Đạt… Cũng chưa quen bạn gái sao?” Tạ Khánh thử thăm dò hỏi.

An Đồng hừ một tiếng, nói: “Cái loại người không chủ động kia, không trông cậy vào anh ấy, chỉ có thể hi vọng anh ấy gặp phải một người mạnh mẽ, một chiêu bắt được anh ấy mới thanh thản.”

Tạ Khánh thiếu chút nữa lại bị sặc, An Đạt không chủ động sao? Bọn họ trong lúc đó rõ ràng là cậu chủ động.

“Có điều nói đến thật buồn cười, có một cô đồng nghiệp ở bên cạnh anh ấy bị lóa mắt đã nhiều năm, đáng tiếc anh nhỏ cái đầu gỗ kia đem con nhà người ta để qua một bên cũng đã lâu.”

Tạ Khánh nhăn mày lại, trong lòng có chút không vui : “Sao vậy?”

An Đồng cười: “Người như anh nhỏ vậy, chủ động chút còn có hi vọng, thế nhưng cô đồng nghiệp kia cũng chỉ biết ở bên cạnh ám chỉ.’Kỹ sư An, kỹ sư An, hôm qua tôi nướng bánh ngọt làm hơi nhiều một chút, anh nếm thử nhé?’ ” An Đồng hai tay tạo thành chữ thập, áp vào bên sườn, học người ta nói, “Anh có biết anh nhỏ nói như thế nào không? Anh nhỏ nói, ‘A, tôi không ăn trứng gà.’ ”

“Oa ha ha ha.” Tạ Khánh nhìn An Đồng cười đến lăn ra ghế, lần đầu tiên không thấy buồn cười chỗ nào.

Tạ Khánh chỉ thấy được một trọng điểm, hỏi: “Anh nhỏ của em không ăn trứng gà?”

“Vâng.”

“Tại sao?”

An Đồng thu hồi cười, nói: “Chuyện này nói đến có hơi lâu rồi, anh nhỏ lúc học sơ trung, có lần đập trứng gà, làm canh trứng, rốt cuộc trong quả trứng gà kia có con gà con đã thành hình bị chết, sau đó anh nhỏ liền không bao giờ ăn trứng gà nữa.”

“Sơ trung? Cậu ấy học sơ trung đã tự nấu cơm?”

“Anh nhỏ hồi bé cũng rất ngoan, cô chú khi đó đi làm thuê, anh ấy liền tự mình hâm nóng đồ ăn hâm nóng cơm.”

Tạ Khánh trầm mặc một hồi, nói: “Thiên tài mà…”

“Ha ha, đó là đương nhiên.”

Tạ Khánh liếc mắt nhìn An Đồng, cô bé này thế nào lại có chút yêu anh trai quá mức vậy.

Bất quá lại nói tiếp, hắn hiện tại mới phát hiện hiểu biết của mình về An Đạt thật sự không nhiều lắm, trừ bỏ họ tên điện thoại nghề nghiệp ngoài ra cái gì cũng đều không nói được…

Ngay cả sinh nhật cũng không biết.

“An Đồng.” Tạ Khánh đột nhiên tha thiết nhìn cô, An Đồng bị nhìn nuốt nuốt nước miếng, hỏi: “Gì chứ?”

Tạ Khánh cười nịnh nọt.

Bên cạnh có một cái trạm tình báo thật tốt.

———-

Lúc An Đạt tới quán cà phê, Dương Giản đã đến.

Dương Giản thấy cậu, mỉm cười, nói: “Thật không nghĩ tới cậu sẽ một mình tìm tôi.” Dù sao nói về chuyện quen biết qua lại, giữa bọn họ là hời hợt nhất.

An Đạt cũng không giải thích, ngồi xuống, cũng không hỏi ý kiến Dương Giản, gọi hai ly cà phê đuổi phục vụ đi.

Cậu đi thẳng vào vấn đề, hỏi: “Nghe Vương Cẩm Trình nói, anh quen Tạ Khánh sớm hơn so với anh ta?”

Dương Giản cười đến rất vui vẻ, nói: “Hóa ra là như vậy à, tôi đã nói cậu không giống người không có việc gì tìm tôi ra ngoài nói chuyện phiếm.” Hai tay của hắn đặt ở trên bàn, “Phải, ban đầu là tôi quen cậu ấy. Cậu muốn biết cái gì?”

An Đạt nói: “Hãy nói một chút anh ấy khi đó như thế nào đi.”

Dương Giản dường như đang nhớ lại: “Khi đó à, cậu ấy mới đến thành phố này, cá tính căn bản không giống như hiện tại, bây giờ ngẫm lại, cậu ta thật là một kỳ tích, vài năm ngắn ngủn có thể biến thành một người khác. Nếu cậu ấy tiếp tục biến trở lại, cậu tuyệt đối nhận không ra.”

An Đạt hạ mắt, nói: “Anh có biết anh ấy vì sao lại đến thành phố này không?”

Dương Giản lắc đầu, sau đó lại cười: “Bất quá nghĩ cũng biết, đơn giản là vì trốn tránh cái gì đó, cậu ấy lúc mới đến cũng không đi ra ngoài. Tình cảm hoặc là tiền bạc, luôn có chỗ không được như ý, sau đó cậu ấy bỏ chạy đến nơi đây.”

Dương Giản tiếp tục nói: “Cậu có biết cậu ta biết chụp ảnh không? Tôi đem ảnh cậu ta chụp cho bạn bè trong giới nhiếp ảnh xem, anh ta nói là ảnh này chỉ có người chuyên nghiệp mới có thể chụp ra được. Tôi lần đầu tiên nhìn thấy cậu ta khi trên cổ của cậu ta đeo một cái máy ảnh, tôi cho là cậu ta sẽ đi tiệm chụp ảnh, kết quả cậu ta mở cửa hàng bán hoa.”

“Mở tiệm hoa còn chưa tính, thế nhưng ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới(bữa đực bữa cái), mà còn chưa có đói chết, cũng có thể thấy được cậu ta có chút tiền. Còn nữa cậu ta mang tiếng là gay, nhưng mà vẫn chưa từng thấy ở bên ai, cho nên, tôi cảm thấy trước đây cậu ta nhất định là có chuyện tổn thương.”

An Đạt thở dài, nói: “Anh không đi làm trinh thám thật đáng tiếc.”

Dương Giản cười híp mắt: “Tôi thích quan sát con người.” Hắn thật sự không thích cảm giác nhìn không thấu người khác.

Mà người trước mặt này tuyệt đối là một thách thức.

Dương Giản tỉ mì nhìn chăm chú An Đạt, cuối cùng, cho ra một câu: “Thật ra cậu biết nhiều hơn tôi, đúng không?

An Đạt không thừa nhận hay phủ định, chỉ hỏi: “Các anh quen nhau thế nào?”

Dương Giản cười, nói: “Cậu ta vừa tới thành phố này, muốn tìm nhà, chỗ ở hiện tại của cậu ta vốn dĩ là bất động sản của tôi.”

An Đạt không nói gì: “Thật là khéo mà.”

Dương Giản gật gật đầu: “Chúng tôi phát triển đến thân quen như bây giờ, đều là công của Vương Cẩm Trình, khi đó Tạ Khánh đang phát triển theo hướng hi hi ha ha, gặp gỡ người không đứng đắn như Vương Cẩm Trình, hai người xem như ăn nhịp với nhau đi.”

Dương Giản xòe tay: “Tôi biết đến như vậy thôi.”

An Đạt nói: “Cám ơn anh.”

Dương Giản cười: “Tôi cũng không làm gì, bất quá ly cà phê này vậy thì cậu mời.”

An Đạt gật đầu.

“A.” Dương Giản đột nhiên như nhớ tới cái gì, “Còn có chuyện này, hóa ra tên trên hộ khẩu cùng chứng minh thư của cậu ta không giống nhau, lúc chuyển nhượng nhà phiền toái chết đi, sau lại chuẩn bị lo lót cả nửa ngày.”

An Đạt tỉnh bơ hỏi: “Như thế không đúng luật.”

Dương Giản nhìn An Đạt, chỉ cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.