Tạ Khánh cùng An Đồng ngồi ở trước cửa tiệm, Tạ Khánh hỏi An Đồng: “Vậy anh nhỏ của em không ăn trứng gà, thích ăn cái gì vậy?”
An Đồng liếc mắt nhìn hắn một cái, nói: “Anh quen thân với anh ấy như vậy cũng không biết, các anh đi ra ngoài ăn rất nhiều lần rồi đi, anh đều không chú ý sao?”
Tạ Khánh ngẩn người.
Đích xác là không hề để ý, ngay cả việc cậu ấy không ăn trứng gà cũng không biết, Tạ Khánh nhớ rõ nhiều lần đều gọi đồ ăn có trứng gà, thế nhưng đều không nhớ rõ An Đạt có động đũa hay không.
“Em cá là, anh nhỏ đối với sở thích của anh khẳng định biết được nhất thanh nhị sở(rõ ràng).” An Đồng đắc ý nói, “Anh nhỏ chính là người chu đáo như vậy đó.”
Tạ Khánh trầm mặc.
—————
An Đạt cùng Dương Giản ra khỏi quán cà phê.
Dương Giản nói: “Yêu đương với một người từng có quá khứ thật sự sẽ cực khổ.”
An Đạt nói : “Ai chưa từng có chứ.”
Dương Giản bật cười nói: “Cũng phải.” Ánh mắt của Dương Giản luôn thật ôn nhu, hắn nhìn An Đạt, nói, “Nhưng mà cậu phải kéo cậu ta ra khỏi quá khứ như thế nào đây? Một mực chờ đợi thì không được, nếu như không có phương pháp mạnh mẽ, cậu ta có thể vẫn luôn tưởng nhớ đến quá khứ nha.”
An Đạt trầm mặc.
Dương Giản mỉm cười: “Tôi không có ý gì khác, chỉ nhắc nhở cậu một chút, cậu là người thông minh, tôi sợ nhất là người thông minh ngã quỵ.”
An Đạt gật gật đầu, qua hồi lâu mới nói: “Cám ơn, tôi hiểu, nhưng mà tôi chỉ biết chờ đợi.”
Thứ lỗi cho cái sự ngu ngốc như vậy của cậu, trừ bỏ chờ đợi, không còn biện pháp.
Dương Giản nửa ngày mới nghẹn ra một câu: “Nếu cậu ta còn không thông suốt, tôi làm thịt cậu ta.”
Bao nhiêu người muốn có một người chịu vì mình mà lưu lại đều cầu không được, hiện tại có người nguyện ý chỉ chờ đợi, thật sự nếu không biết quý trọng thì quá ngốc.
Sau khi An Đạt tạm biệt Dương Giản, một mình đi trên đường, cứ đi rồi đi bất tri bất giác(vô thức) liền đi đến chỗ Tạ Khánh.
Tạ Khánh đang bày lẵng hoa ở cửa, nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu lại, thấy An Đạt, liền cười.
An Đạt nhẹ nhàng thở ra, cảm giác buồn bực vừa rồi khi nói chuyện cùng với Dương Giản rốt cục đã từ từ nhạt đi.
An Đạt nhìn nụ cười của Tạ Khánh, đột nhiên cảm thấy, người này đứng ở đây, cười như vậy là được rồi, bất luận đã từng xảy ra chuyện gì, hắn cười lên, chính là thành công.
Đáng tiếc, ngay lúc An Đạt hiếm khi rơi vào thời điểm xúc động, Tạ Khánh đột nhiên nói: “Nghe nói em không ăn trứng gà?”
An Đạt ngẩn người, gật đầu.
“Vậy trứng vịt ?”
Lắc đầu.
“Trứng ngỗng?”
Tiếp tục lắc đầu.
“Trứng khủng long ?”
“…”
An Đạt nhìn hắn, thản nhiên nói: “Em chỉ ăn một loại trứng.”
Đến lượt Tạ Khánh ngây ngẩn cả người: “Trứng gì?”
“Đồ ngốc*.”
Kết quả Tạ Khánh cười đến lăn lộn, khiến cho An Đạt thật hối hận.
An Đạt kéo áo Tạ Khánh, đem hắn kéo vào nhà, nói: “Đừng ở bên ngoài dọa người…”
“Ha ha ha, Tiểu Đạt Đạt, thật buồn cười quá, anh kể cho em chuyện cười về trứng gà nhé. Có một quả trứng gà đi quán trà uống trà, em có biết nó xảy ra chuyện gì không? Nó biến thành trứng luộc trong nước trà!”
An Đạt thật im lặng, đột nhiên cảm thấy trứng gà cũng không đáng ghét như vậy.
“Là Đồng Đồng nói cho anh biết em không ăn trứng gà hả, con bé đâu?”
Tạ Khánh nói: “Con bé đi trước rồi.” Tạ Khánh đột nhiên thật cẩn thận hỏi, “Tiểu Đạt Đạt, vậy em thích ăn gì?”
An Đạt không hiểu nhìn hắn, nói: “Em ngoài trứng gà ra đều không kén ăn.”
“Không phải là nói kén chọn gì, là hỏi em thích ăn cái gì.” Tuy rằng thức ăn có rất nhiều loại, nhưng luôn có thứ thích hơn mà.
An Đạt nghĩ nghĩ, nói: “Thích ăn cá.”
… Quả nhiên là phong cách của An Đạt, thích ăn những thứ phiền phức.
Tạ Khánh lại hỏi: “Vậy em có biết anh thích ăn cái gì không?”
An Đạt nhìn hắn: “Hôm nay anh làm sao vậy? Mình thích cái gì cũng không biết sao?”
Tạ Khánh tuỳ hứng nói: “Anh chính là không biết.”
An Đạt bất đắc dĩ nói: “Anh chú trọng hương vị, hơn nữa còn thích thả rau thơm trong thức ăn, thích canh xương heo, cũng thích đồ ăn chế biết từ bột mì, ghét đậu ván**.”
Tạ Khánh không nhúc nhích.
An Đạt nghi hoặc nhìn hắn: “Em nói sai rồi sao?”
Tạ Khánh một phen kéo cậu lại, ôm chặt lấy.
An Đạt nhìn ra cửa, nói: “Cửa còn đang mở đấy.”
Tạ Khánh ôm An Đạt đi ra phía sau, cho đến góc nhìn từ bên ngoài vào không thấy. An Đạt mờ mịt ngẩng đầu, vừa muốn hỏi, đã bị hôn.
Nói là bị hôn, còn không bằng nói bị cắn.
Môi rất đau, chảy máu.
Tạ Khánh buông cậu ra, đem mặt vùi vào vai An Đạt, nói: “Làm thế nào mà em đều nắm rõ…”
An Đạt ôm lấy hắn, cằm đặt tại đỉnh đầu của hắn.
Có đôi khi rõ ràng hết còn không bằng hồ đồ.
Tạ Khánh liền đóng cửa sớm, kéo lấy An Đạt ồn ào: “Chúng ta đi ăn cá nướng.”
Tạ Khánh thế mới biết An Đạt thật sự thích ăn cá, cảm giác kia là một loại cảnh giới quên đi bản thân mình…
Một người ngồi đó cẩn thận tỉ mỉ từng chút một gỡ xương, sau đó lại ăn, nhìn thế nào cũng cảm thấy mệt chết đi, thế nhưng An Đạt lại có vẻ rất thích loại hành động phiền toái này.
Tạ Khánh lại thử thăm dò gọi mấy con cua, kết quả người kia vẫn rất tích cực lấy kéo gỡ hết thịt cua ra. Dường như đối với món ăn ngon, cậu ấy càng hưởng thụ quá trình xử lí thức ăn.
Tạ Khánh kết luận là An Đạt thích ăn những thứ phiền toái và có thách thức.
Không thích ăn trứng gà, thích ăn những thứ phiền phức.
Sở thích nhỏ của An Đạt, khiến cho Tạ Khánh cảm thấy vô cùng đáng yêu.
“An Đạt.” Hắn khe khẽ gọi tên cậu.
An Đạt ngừng đọ sức với xương cá, ngẩng đầu lên, hỏi: “Sao vậy?”
Tạ Khánh nhìn cậu cười, không nói gì.
Nếu như là An Đạt nhất định có thể, Tạ Khánh đột nhiên tràn ngập tin tưởng đối với tương lai.
Có lẽ bây giờ còn chưa được, thế nhưng một ngày nào đó có thể, một ngày nào đó bị vật gì thương tổn có thể lại được chống đỡ dậy.
Sau khi ăn cơm tối xong, An Đạt cùng Tạ Khánh trở về, lúc tới dưới lầu, An Đạt nói: “Nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
Tạ Khánh giữ chặt tay cậu, cúi xuống.
An Đạt không nói gì mà kinh ngạc một chút.
Tạ Khánh nói: “Lên nhà đi.” Sau đó ngước mắt lên nhìn.
An Đạt chưa từng thấy ánh mắt như thế này của Tạ Khánh.
Nhiệt liệt mê người đẹp đến khiến cho người ta không rời được mắt.
An Đạt chậm nửa nhịp mới hiểu được ý của hắn.
Thế là An Đạt đỏ mặt.