Chương 33: Màu sắc tình yêu
Mùa xuân tới, vạn vật có sự thay đổi giao mùa.
Năm nay mùa xuân ấm áp tới hơi trễ, nhưng không khí vẫn náo nhiệt, vui vẻ.
Sau khi quen biết Thần Cách, thế giới của Mạc Tạp từ từ trở nên có nhiều màu sắc. Quảng Lý chuyển tới đây ở, Hác Suất cũng bị Thần Cách không biết từ nơi nào lấy được một người bạn gái làm cả ngày vui vẻ giống như một kẻ ngốc. Xem ra con đường tắt nhanh nhất để thoát khỏi chuyện thất tình thống khổ chính là bắt đầu một tình yêu mới. Quan trọng nhất chính là Mạc Tạp so với trước kia vui vẻ hơn nhiều.
Mạc Tạp mắt cũng không chớp cái nào nhìn chằm chằm máy vi tính, nháy con chuột liên tục để di chuyển thật nhanh, hoàn toàn không để ý tới không khí mùa Xuân ở bên ngoài. Cậu đang chơi trò chơi, cạnh máy vi tính còn để ly đậu rang của ông chủ Trần. Nhân vật trong game được cậu điều khiển thận trọng cầm súng AK, chờ đến khi kẻ thù xuất hiện, cậu sẽ bất ngờ tấn công không nhân nhượng.
Mới không chú ý chưa tới mười giây, cậu liền nghe âm thanh của tiếng súng. Mạc Tạp không phản ứng kịp, nhân vật cậu điều khiển đã bị bắn đến máu chảy khắp người. Trong vòng chưa đầy mười phút, cậu đã bị kẻ địch đánh lén tới 17 lần. Cậu tức giận đập con chuột một cái, vọt ra ngoài ban công, hướng xuống phía ban công của lầu 18 hét lớn: "Thần Cách, có chơi cậu cũng không nên dùng cách đánh lén. Lén lén lút lút còn gì là anh hùng chứ? Tôi mãnh liệt khinh bỉ cậu."
Giáo huấn xong cậu lại lần nữa trở lại máy vi tính, tay đặt lên con chuột, quan sát xung quanh thật kĩ, chuẩn bị sẵn sàng cho trận chiến. Đợi đó đi, tôi ném lựu đạn nổ chết ngươi, cái tên không biết xấu hổ kia. Mạc Tạp cầm lựu đạn xông ra, mới vừa đi tới cửa liền bị người từ phía sau dùng kiếm đâm chết. Mạc Tạp chơi chưa được bao lâu mà đã để thua, nhục nhã không gì bằng, tên Thần Cách vậy mà mình không tóm được. Lòng tự ái đàn ông của Mạc Tạp đã bị tên Thần Cách không đáng giá một đồng kia chà đạp. Cậu bị giết, tức đến mù quáng, Tiểu Vũ Trụ bộc phát cơn điên, sống lại liền giơ súng lên bắn càn quét tứ tung, trong miệng la hét: "Đi ra đi, mau đi ra, lão tử sẽ không giết ngươi." Lúc thấy Thần Cách trong hình, Mạc Tạp giơ súng lên, cười so với người khác còn nham hiểm hơn. Cậu nháy con chuột một cái mới phát hiện không có đạn, cuống quít muốn lui về. Nhưng đã muộn rồi, cậu lần nữa ngã trong vũng máu. Tiểu Vũ Trụ kia mất mạng lần nữa, Mạc Tạp tức giận, quả quyết thoát khỏi trò chơi.
Mạc Tạp lao xuống cầu thang, hướng về phía phòng của Thần Cách, hết gõ cửa lại là đá cửa: "Mở cửa cho tôi nhanh lên!"
Bên trong không có phản ứng chút nào, cuối cùng cậu không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn nhấn chuông cửa: "Phiền cậu mở cửa cho tôi một chút!"
Lúc này cửa mới mở ra, Mạc Tạp nhanh chóng vọt vào bên trong, chạy tới nhìn vào máy tính của Thần Cách, kiểm tra một trận: "Khẳng định là cậu đã thoát khỏi trò chơi này!"
Thần Cách không lên tiếng, chỉ là lười nói chuyện.
"Tôi đã sớm đoán được cậu sẽ không thừa nhận, đừng để cho tôi tìm ra!" Mặt của Mạc Tạp vẫn còn nhìn vào màn hình, vẫn là không thu hoạch được gì, trong lòng có chút thất vọng.
"Cậu đã thoát ra?" Mạc Tạp vẫn còn chưa tin.
"Không có!" Thần Cách nói không chút biểu cảm.
Đả kích kèm theo giọng nói của Thần Cách, Mạc Tạp bị một đòn chí mạng mà tổn thương, chỉ thiếu chút nữa máu từ khóe miệng tràn ra.
"Coi như cậu may mắn, đừng để cho tôi phát hiện. Cậu chưa ăn cơm phải không? Bây giờ tôi muốn đi xuống dưới mua đồ, nhưng tuyệt đối sẽ không mua cơm giúp cậu!" Mạc Tạp nghênh ngang đi ra ngoài. Cậu nặng nề nhấn nút mở cửa thang máy, sau đó lại dùng lực đạp vào thang máy.
Mạc Tạp đi tới cửa tiệm cậu thường ăn cơm: "Ông chủ, lấy cho tôi một phần cơm trắng, cùng một cái đùi gà, rau xào."
"Được, rau xào với đùi gà."
Mạc Tạp do dự một hồi, rồi hướng ông chủ nói: "Chuyện này, ông chủ, lấy hai phần như vậy."
"Được!"
Mạc Tạp xách đồ chuẩn bị đi trở về thì tình cờ đụng phải Tô Thụy. Tâm tình của cô ấy tựa hồ có chút không tốt. Bình thường lúc nào cũng thấy dáng vẻ cô ta cười hì hì, hôm nay lông mày cũng vặn lại với nhau, cái miệng nhỏ nhắn đẹp mắt thì ủ rũ. Một bộ dáng không có tinh thần làm gì hết. Mạc Tạp cảm thấy kỳ quái, nhưng cậu cũng không phải cái loại người xen vào chuyện của người khác. Cậu thả chậm bước chân, hai người lúc đầu đi song song với nhau, bây giờ Mạc Tạp lui lại đi sau lưng Tô Thụy. Cậu không muốn ngây ngô một hồi nói chuyện với cô ta. Cậu vốn là như vậy, cho dù là đụng phải bạn bè trong lớp, cậu cũng làm bộ không thấy cúi đầu, vội vã đi ngang qua.
Điện thoại của Tô Thụy từ trong túi xách rơi ra bên ngoài, bởi vì không có tinh thần, không có chú ý tới nên cô cũng không biết.
Mạc Tạp nhặt điện thoại của Tô Thụy lên: "Cái này, này, Tô, Tô Thụy, điện thoại di động của em."
Tô Thụy quay đầu thấy Mạc Tạp có chút kinh ngạc, nhận lấy cái điện thoại di động cậu đưa: "Cám ơn anh, em bất cẩn quá. Cám ơn anh."
"Không sao! Vậy tôi đi trước."
"Sao? Cùng đi đi!"
Mạc Tạp chật vật gật đầu một cái, bây giờ không biết nói chuyện gì thật là lúng túng. Con đường này cảm giác so với bình thường dài hơn một chút.
Tô Thụy mở miệng trước: "Niên trưởng Mạc Tạp, anh có nghe nói không, Cách có bạn gái."
Hồi lâu, Mạc Tạp đáp lại: "Chuyện như vậy chỉ là do người trong trường đồn đoán thôi."
"Nếu quả thật là do người trong trường đồn thì tốt biết mấy. Là chính miệng Cách nói cho em biết. Thật ra thì, nói ra cũng không sợ anh chê cười, từ lúc tựu trường em đã thích Cách. Em còn tưởng rằng mình sẽ có cơ hội làm bạn gái của cậu ấy, xem ra là em mơ mộng quá nhiều rồi."
Thần Cách ở trước mặt người khác thừa nhận sự tồn tại của cậu, làm cho khóe miệng của Mạc Tạp có chút co quắp. Cậu mân chặc đôi môi muốn nói ra tất cả sự thật nhưng may mà cậu kìm nén lại được. Bây giờ Tô Thụy đang khổ sở, không thể làm chuyện thất đức như vậy. Cậu nhìn Tô Thụy, trong đầu kỳ đà cản mũi sáng lên một cái. Nghĩ lại một chút, cho tới bây giờ mình vẫn sợ nếu chuyện của mình và Thần Cách bị phát hiện sẽ làm cho Thần Cách gặp nhiều rắc rối. Nhưng mà ngay cả bản thân của hắn một chút cũng không quan tâm chuyện như vậy. Tại sao mình lại muốn cảnh giác với nghi ngờ đây?
Mạc Tạp muốn đưa tay vỗ vỗ bả vai của Tô Thụy, nhưng suy nghĩ một chút lại thu tay về: "Thật là xin lỗi~"
"Sao anh lại muốn xin lỗi? Cũng không phải là lỗi của anh, chẳng qua là thật không cam lòng. Em còn chưa thổ lộ chuyện này với Cách, thì Cách đã bị người khác đoạt mất rồi." Tô Thụy vừa nói, hốc mắt lại đỏ hoe, dáng vẻ tựa như muốn khóc lên.
Đàn ông sợ nhất chính là nhìn thấy phụ nữ khóc. Hơn nữa cũng có thể nói là do mình hại cô ấy khóc nên mình cũng một phần nhỏ trách nhiệm.
"Em đừng khóc nữa." Mạc Tạp lục lọi trong túi quần tìm giấy vệ sinh, sau đó đưa cho Tô Thụy. Tô Thụy nhỏ giọng khóc thút thít, Mạc Tạp có chút luống cuống tay chân, phụ nữ bị như vậy cậu sẽ không biết làm gì, an ủi lung tung: "Hắn chẳng qua là mới có bạn gái, cũng không phải là kết hôn. Em vẫn còn có cơ hội, ai nha, anh cũng không biết anh đang nói cái gì. Em cũng đừng khóc. Hơn nữa, mặc dù hắn có bạn gái nhưng em cũng có thể nói tình cảm của mình ra cho hắn biết. Bất kể có được đáp lại hay không, ít nhất cũng đã nói ra lòng mình, sau này cũng sẽ không hối hận. Đừng khóc, một hồi người khác nghĩ là tôi ăn hiếp em."
Tô Thụy ngây ngốc im lặng mấy giây, đột nhiên bật cười, vỗ vỗ bả vai của Mạc Tạp: "Niên trưởng, anh thật đúng là người tốt. Cám ơn anh đã an ủi em. Nỗi buồn trong lòng em đã vơi đi không ít. Ừ, em chỉ là muốn khóc một chút, khóc xong cũng quên hết rồi. Mặc dù Cách có bạn gái nhưng mà tình yêu ở đại học chia tay sớm là chuyện rất bình thường. Em vẫn sẽ đối xử với cậu ấy thật tốt, đợi đến lúc cậu ấy chia tay sẽ bắt lấy thời cơ." Tô Thụy lại đột nhiên tràn đầy tự tin, phụ nữ đúng là một loài động vật mau thay đổi, thật khó hiểu.
Nhìn bóng lưng Tô Thụy rời đi, Mạc Tạp ngớ ngẩn, mới vừa rồi quá hốt hoảng hoàn toàn không biết đang nói cái gì, bây giờ nghĩ lại, kiểu an ủi như vậy có phải là một loại sai lầm hay không?
Mạc Tạp xách theo hai phần cơm trở về, Thần Cách tựa hồ một chút kinh ngạc cũng không có, ngồi ở trên bàn chờ sẵn.
Mạc Tạp lấy chén đũa ra đưa cho Thần Cách, lắc đầu cố buông lỏng nói: "Nghe nói tình yêu ở đại học chia tay cũng là một chuyện rất bình thường. Haiz, tuổi trẻ bây giờ đối với tình yêu thật không có trách nhiệm. Cậu nghĩ có phải không? Nhưng mà nhìn cậu mày thanh mục tú như vậy (ý nói đẹp), cũng biết cậu là một người tốt, chắc chắn sẽ không làm chuyện như vậy, có đúng hay không?"
Nghe xong lời của Mạc Tạp, Thần Cách suy nghĩ một chút.
"Cậu ở đây nói cái gì? Không cho phép nghĩ tới mấy chuyện như vậy."
"Cậu mau trả lời đi!~"
"Tôi không muốn trả lời, mau quên mất chuyện này đi!" Mạc Tạp chuẩn bị bị Thần Cách tẩy não.
Thần Cách đưa tay bắt lại cổ áo của Mạc Tạp đang đứng ở một bên gấp đồ ăn. Mạc Tạp bị buộc cúi người xuống, môi bị Thần Cách hôn. Thật lâu Thần Cách mớ buông Mạc Tạp ra: "Bây giờ đã quên chuyện đó chưa?"
"Thật tốt quá, một cái hôn có thể khiến tôi quên đi những chuyện không hay, sao không nói sớm. Sau này khi có nữ sinh nói thích cậu, tôi sẽ hôn cậu một cái, để cho cậu quên những nữ sinh đáng yêu, dịu dàng đó. Đúng rồi, vậy tôi cũng có thể tùy tiện sai cậu đi làm công chuyện. Đến lúc đó hôn cậu một cái, cậu cũng không nhớ gì." Mạc Tạp được voi đòi tiên, càng nói càng vui vẻ, cuối cùng nhảy qua ngồi ở trên đùi Thần Cách.
"Mau tránh ra, tôi muốn ăn cơm."
"Cứ ôm tôi như vậy mà ăn."
"Cậu bị điên sao?" Thần Cách mắng là mắng như vậy, nhưng cũng không có đẩy Mạc Tạp tránh ra.
Mạc Tạp cười, cười mãn nguyện: "Tôi cũng cảm thấy mình thật là ghê tởm, nhưng mà có lẽ ta hôm nay tôi bị kích thích."
"Bị chết nhiều lần nên trở thành tên ngốc?"
"Sao lại cười trên nỗi đau của người khác chứ? Cậu là một tên đáng ghét."
"Vậy thì xuống khỏi đùi của tôi đi."
"Không! Tôi muốn trả thù cậu, ngồi trên chân của cậu, đến khi nào cậu bị đau không chịu nổi thì ngưng."