Thế Giới Có Chút Ngọt

Chương 34: Chương 34: Xuất Hiện Tình Địch




Chương 34: Xuất hiện tình địch?

Mạc Tạp giống như một đứa con của trời: không thiếu ăn, không thiếu uống, không thiếu tình yêu. Cuộc sống của cậu dường như đã có tất cả ngọt ngào và hạnh phúc.

Khí trời tháng ba cuối cùng cũng đã chuyển biến tốt đẹp. Mạc Tạp vặn vẹo cơ thể, ngáp ngủ, mở cửa sổ ra tận hưởng một luồng gió mát. Cậu xoa xoa mắt, liếm ngón tay trỏ một cái rồi xé thêm một tờ lịch nữa. Ngũ Khu Dương đẩy cửa ra, đi thẳng tới trước mặt của Thần Cách: "Hình như mấy ngày nữa An Na sẽ trở về. Cô ấy đi du lịch cũng rất lâu rồi, nửa năm thì phải."

"Tối hôm qua cô ấy đã nói chuyện này rồi." Mí mắt Thần Cách cũng không chớp một cái.

"Cái gì chứ? Quả nhiên cô ấy thật thiên vị. Thật quá đáng, cô ấy chỉ mới vừa báo cho tớ biết." Ngũ Khu Dương làm dáng vẻ có chút ghen tỵ. Bởi vì Ngũ Khu Dương làm bộ dạng này đã nhiều lần, nên Mạc Tạp cũng không biết là thật hay giả. Ngũ Khu Dương liếc Mạc Tạp một cái nói tiếp: "Lần này ba mẹ An Na muốn ép cô ấy tiếp tục hoàn thành việc học, còn cố ý sắp đặt cho cô ấy học chung lớp với chúng ta với lí do là nhờ cậu giúp đỡ. Nhưng tớ nghĩ mục đích chính là muốn tạo cơ hội cho hai người sống chung với nhau."

"Không cần cậu lắm mồm!"

Lời của Ngũ Khu Dương thành công đem ánh mắt của Mạc Tạp từ trong sách dời ra. Rất ít khi bọn họ cùng bàn luận về một người phụ nữ, đại đa số đều là Ngũ Khu Dương một mình lầm bầm lầu bầu khen ngợi, Thần Cách trên căn bản cũng sẽ không đáp lại. Hơn nữa Mạc Tạp cũng không phải một tên ngốc. Theo như lời của Ngũ Khu Dương nói thì quan hệ giữa cô gái tên An Na này với Thần Cách rất không bình thường.

"An Na là ai?" Mạc Tạp hỏi.

Ngũ Khu Dương lập tức chuyển sang  một khuôn mặt tươi cười đầy mập mờ, nói: "Sao, Thần Cách không có nhắc tới người này cho cậu nghe à? An Na là thanh mai trúc mã từ nhỏ với Thần Cách. Tình cảm của hai người vẫn tốt, nếu không phải là An Na ra nước ngoài đi du lịch thì đâu tới phiên cậu. Bây giờ cô ấy trở về cướp Thần Cách của cậu, cậu ngàn vạn phải cẩn thận." Niềm vui lớn nhất của Ngũ Khu Dương bây giờ chính là trêu chọc Mạc Tạp. Chuyện mái tóc của hắn bị cắt vẫn là nỗi đau quấn quanh trong đáy lòng của hắn. Nếu không có biện pháp ra tay trả đũa với Thần Cách thì việc ra tay trả đũa đối với bảo bối của hắn hiệu quả cũng giống như nhau.

"Cậu cho rằng tôi sẽ tin?"

"Không tin cũng được. Đến lúc đó đừng trách tôi không có nhắc nhở cậu. Tiểu Na nhà chúng ta có vóc người đẹp, tính tình tốt, tướng mạo tốt, gia thế tốt. Mấy thứ khác không nói đến, chỉ việc cô ấy là phụ nữ cũng đã hơn cậu rồi." Ngũ Khu Dương nhìn có chút hả hê.

"Cậu nói có phải quá nhiều rồi không?" Thần Cách lên tiếng.

"Được, được, được. Vậy tớ cũng không tiết lộ quá nhiều. Tớ biết cậu không muốn để cho Mạc Tạp biết tiểu Na. Bây giờ tiểu Na trở về, cậu cũng nên chuẩn bị tâm lý."

Thần Cách một chân đá vào ngũ bắp đùi của Khu Dương. Ngũ Khu Dương bị đau, lui một bước: "Cậu lại đá tớ. Tớ muốn tuyệt giao với cậu." Nói xong Ngũ Khu Dương tức giận đi ra cửa. Bộ dáng như vậy rất giống như đang diễn hài.

Mạc Tạp cầm cuốn sách lên che khuất gương mặt, tiếp tục đọc sách. Lúc này chữ viết rậm rạp, chằng chịt trên sách cũng không cách nào khiến Mạc Tạp bình tâm lại. Cậu len lén nhìn biểu cảm trên mặt của Thần Cách. Vẫn là không nhúc nhích như vậy. Nếu như là bạn trai thì cũng nên đứng lên giải thích đi. Mà hắn đối với lời của Ngũ Khu Dương đều không có phản bác, chẳng lẽ Ngũ Khu Dương nói đều là sự thật? An Na là người yêu trước kia của Thần Cách? Mạc Tạp nghĩ tới đây, đã cảm thấy ngực có chút nóng rực. Tuy nói là một người đàn ông thì không nên có lòng dạ nhỏ nhen, tuy biết phải tin tưởng người yêu của mình mà an tâm nhưng cậu  luôn cảm thấy An Na trước kia bên cạnh Thần Cách tựa hồ so với mình không có giống nhau.

Thanh mai trúc mã?! Biết là có nhiều chuyện mình không biết đi, biết là có nhiều chuyện của Thần Cách mình không biết đi,...

Một buổi chiều tiếp đó, trong đầu của Mạc Tạp đều là lời của Ngũ Khu Dương, cho dù cậu có đuổi cũng không đi. Điều làm cho Mạc Tạp e ngại nhất chính là sự lạnh lùng của Thần Cách. Phần tình cảm này còn có rất nhiều yếu tố không xác định. Trong lòng Mạc Tạp hiểu có thể cùng Thần Cách yêu nhau đã là một chuyện rất rất hạnh phúc rồi. Mặc dù tình yêu mà hắn dành cho cậu chưa bằng một phần mười tình yêu mà cậu dành cho hắn, mặc dù hắn luôn lãnh đạm đối với cậu nhưng bởi vì cậu quá yêu hắn. Nhưng loại tình cảm này không cách nào ức chế, quá thích ngược lại bị siết chặt đến thở không nổi. Cây cân nghiêng về phía lợi hại. Đầu kia của Thần Cách càng ngày càng cao đến gần bầu trời, đầu này của mình cũng không ngừng đi xuống.

Nếu quả thật như lời Ngũ Khu Dương, vậy mình chính là người thay thế trong khoảng thời gian An Na không có ở đây? Mạc Tạp gãi gãi tóc. Nghĩ như thế nào cũng thấy thật phiền não, cậu dùng sức đá thang máy một cái: "Chậm quá!"

"Cậu ở đây làm gì?"

Không biết từ lúc nào Thần Cách đã đứng ở phía sau Mạc Tạp. Mạc Tạp quay đầu lại sửng sốt một chút, lại cúi đầu: "Đang đợi thang máy á, còn có thể làm gì, đôi mắt cậu bị mù à?" Bởi vì tâm tình phiền não nên giọng nói cũng khác một chút.

"Đây là thái độ nói chuyện với người yêu của cậu sao?"

"Vậy cậu muốn tôi dùng thái độ gì? Tôi không nên đối xử tốt với cậu  mới được sao?"

"Cậu có gì đó không được bình thường, đã xảy ra chuyện gì?" Thần Cách phát hiện Mạc Tạp có cái gì không bình thường.

"Tôi không có, chính là đột nhiên thấy cậu nên khó chịu, đặc biệt khó chịu." Thần Cách yên lặng. Vốn là như vậy, lần nào cũng chỉ có một mình cậu ở đây tất bật, mà hắn thì làm ra dáng vẻ như chuyện không liên quan đến hắn. Mạc Tạp thật muốn đi lên bắt lại thân thể của Thần Cách, liều mạng ôm hắn vào lòng, hỏi hắn và An Na có quan hệ như thế nào, tại sao không phản bác lại lời của Ngũ Khu Dương. Nhưng Mạc Tạp không thể. Hành động như vậy chỉ làm cho Thần Cách nghĩ lòng dạ mình nhỏ mọn thôi, chỉ làm cho Thần Cách ghét mình thêm thôi. Cậu đối với Thần Cách có chút tức giận. Cậu cũng muốn làm người yêu Thần Cách thật tốt, cũng muốn giống như hắn cái gì cũng đều không quan tâm. Nhưng mà cậu không làm được, cậu chẳng qua cũng chỉ là một người phàm mà thôi, cũng sẽ ích kỷ.

Thần Cách nhíu đôi chân mày đẹp mắt lại, bắt lấy cánh tay của Mạc Tạp, hỏi Mạc Tạp vừa nói cái gì, nhưng đúng lúc này điện thoại di động liền vang lên, Thần Cách nhận điện thoại: "Alô~!"

"Biết rồi, đến lúc đó cậu trực tiếp đến chỗ của tớ luôn đi. Được rồi, đi ngủ sớm một chút đi."

Giọng nói của Thần Cách rất dịu dàng, lại mang cho Mạc Tạp một trận đau nhói. Đây là lần đầu tiên Mạc Tạp thấy Thần Cách quan tâm nữ sinh khác. Quả nhiên An Na so với những nữ sinh khác không giống nhau.

"An Na?" Mạc Tạp hỏi.

"Ừ~! Trở lại vấn đề, mới vừa rồi lời của cậu là có ý gì?"

Quả nhiên còn chưa định nói chuyện của An Na cho mình. Mạc Tạp chỉ muốn nghe Thần Cách nói một câu tôi cùng An Na không có gì. Chỉ một câu là đủ rồi, nhưng Thần Cách chính là không hiểu, là muốn tránh né sao? Là muốn cho mình tự tìm hiểu về An Na sao?

Cửa thang máy mở ra, Mạc Tạp tránh ra khỏi tay của Thần Cách, bước vào thang máy: "Không có ý gì hết, tùy tiện nói một chút."

"Cái gì gọi là tùy tiện nói một chút?"

Giờ phút này Mạc Tạp không nói ra được khổ sở, cảm giác thứ gì ở ngực một mực bành trướng, chèn ép đến nổi việc hít thở cũng khó khăn. Thần Cách đối với mình vô cùng lãnh đạm, An Na xuất hiện, tự ti, lo sợ, những tâm tình này trộn lại, tất cả đều trào ra bên ngoài. Nhưng tính cách của cậu lại không có phép cậu đem những tâm tình này nói ra cho Thần Cách nghe.

"Chính là tùy tiện nói một chút sao? Tôi chính là tức giận khi nhìn thấy cậu sao? Chẳng lẽ cũng vì thích cậu nên tôi phải theo cậu, tôi kìm nén tính tình của mình sao? Tôi không giải thích được.~" Mạc Tạp trong thang máy nói gì chính bản thân cũng không biết.

Đối với việc Mạc Tạp đột nhiên nổi giận, Thần Cách cũng có chút tức giận: "Không giải thích được thì nổi điên làm gì?"

"Đúng vậy! Tôi chính là không giải thích được, tôi chính là nổi điên. Thế nào, cậu chướng mắt? Vậy cậu cứ đánh tôi đi!~" Mạc Tạp ghét nói những lời như vậy, nhưng mà không hiểu sao cậu không suy nghĩ gì mà đã nói ra. Có lẽ cậu chỉ là muốn chọc giận Thần Cách, muốn Thần Cách thấy được bộ dạng mình bây giờ, muốn  Thần Cách có thể quan tâm mình hơn một chút.

Nhưng Thần Cách vẫn mặt vô biểu cảm như cũ, không nhìn ra được cậu đang suy nghĩ gì.

Thất vọng giống như con rắn độc quấn lấy trái tim của Mạc Tạp, ngay cả khi thấy mình như vậy cũng không có hành động gì sao?

Mạc Tạp trở nên giống người mất hồn. Cửa thang máy chậm rãi mở ra, dừng lại tại lầu 18. Thần Cách nhìn cũng không có nhìn Mạc Tạp một cái lìên đi ra ngoài. Mạc Tạp đè cửa thang máy lại, hướng về phía Thần Cách quát: "Có phải bất kể tôi làm gì cậu cũng sẽ không quan tâm sao? Cậu xem tình cảm của tôi dành cho cậu là gì? Cậu phải làm tôi đau khổ hơn nữa cậu mới hài lòng?" Bởi vì tay của Mạc Tạp đã dùng lực quá mức để giữ cửa thang máy lại nên bây giờ không còn màu sắc của máu. Cậu buông tay ra, nhẹ giọng nói: "Thần Cách, nếu như tôi nói chia tay, chuyện này đối với cậu cũng không có gì to lớn sao?" Cửa thang máy dần dần đóng lại, Thần Cách đưa tay vào chặn lại. Cửa thang máy bị tay của Thần Cách chặn lại nên chậm rãi mở ra lần nữa.

Mặt Thần Cách âm trầm tương đối đáng sợ, hắn dùng sức nắm càm Mạc Tạp: "Tôi không biết rốt cuộc cậu muốn làm gì. Xem như tôi không có nghe thấy mấy lời vừa rồi. Mạc Tạp, tôi cho cậu biết, muốn nói chia tay với tôi, cậu không có cửa đâu!!~"

Thần Cách buông tay ra, đem Mạc Tạp đẩy ra, sau đó xoay người đi. Mạc Tạp bị đẩy té ra sau, thân thể của cậu va chạm mạnh vào tường trong thang máy. Cậu nhìn cửa thang máy từ từ khép lại. Đến lầu 19, cửa thang máy mở ra, Mạc Tạp đi ra ngoài. Cậu ngồi trợt dưới đất, tại sao, tại sao phải đột nhiên nói lời như thế? An Na xuất hiện khiến cho Mạc Tạp khổ sở đè nén bất an trong lòng. Rõ ràng là mình giận dỗi, bây giờ lại biến thành như vậy.

Mạc Tạp co rúc thân thể, đem mặt chôn ở trên gối, phần cảm giác đau lòng này, ai có thể tới đây mang đi?

Thần Cách đi tới cửa, sau đó vô lực té ở trên ghế sa lon, nhìn rèm cửa sổ bị gió ban đêm từ từ thổi nhẹ, lên rồi lại xuống. Ở vị trí buồng tim của hắn có chút khó chịu, đây là loại khó chịu không thể thừa nhận. Hắn đấm vào ghế sa long một cái thật mạnh, nặng nề nằm trên ghế sa lon. Gê tởm, lại dễ dàng nói lời chia tay ra khỏi miệng như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.