Sáng sớm Hác Suất đi vào nhà vệ sinh thì thấy Mạc Tạp đầu tóc như ổ gà đang đánh răng, ban đầu còn cho là thấy ma: “Cậu làm sau vậy? Sắc mặt thật là khó nhìn.”
Mạc Tạp không có trả lời, đem bọt màu trắng trong miệng phun ra. Cậu cho nước vào miệng, ngẩng đầu lên khò khò mấy cái lại phun ra. Sau khi đem cái ly cùng bàn chãi đánh răng cất xong, lại chuẩn bị rửa mặt.
“Gây gổ với Thần Cách rồi chứ gì.” Hác Suất sống cùng Mạc Tạp đã nhiều năm như vậy cho nên hắn hiểu rất rõ Mạc Tạp. Chỉ cần gặp phải một chuyện khổ sở cậu ấy sẽ buồn buồn, không muốn nói chuyện.
“Không có, hắn thậm chí không quan tâm tới tớ nữa, nói chi đến việc gây gỗ.” Mạc Tạp đem khăn lông nóng lau lên trên mặt của mình, nhưng mà không lấy xuống. (Phong: Ý là Mạc Tạp đang dùng chiếc khăn che mặt lại á, hình như không muốn có Hác Suất thấy nét mặt của mình lúc này.)
“Rốt cuộc là thế nào?” Hác Suất hỏi tiếp.
Mạc Tạp thật lâu mới lấy khăn lông xuống khỏi mặt. Bởi vì nhiệt độ của chiếc khăn, mặt cậu có chút đỏ: “Không có gì. Được rồi, tớ có giờ học, đến trường trước nha.”
“Mạc Tạp, có một số chuyện bất kể là chuyện tình cảm hay chuyện gì khác, cậu cũng cần phải nói ra thì người khác mới có thể hiểu. Thần Cách cũng chỉ là một con người bình thường, chẳng lẽ cậu trông cậy hắn sẽ hiểu tất cả suy nghĩ của cậu sao? Không đem vết thương bộc lộ ra, làm sao người khác có thể chữa lành vết thương cho cậu? Rốt cuộc cậu đang sợ cái gì?”
Mạc Tạp dừng lại một chút, sau đó mới cầm sách đi ra cửa. Lời Hác Suất nói, trong lòng Mạc Tạp hiểu rõ hơn ai hết. Cậu cũng muốn giống như một người bình thường có thể dễ dàng tâm sự với mọi người, nhưng cậu đã quen với cô đơn trong một thời gian dài, đã quen với việc một mình chịu đựng tất cả các chuyện thống khổ. Cậu sợ người khác thấy mình mình yếu đuối, không muốn nhận được sự thương hại từ bất kì ai. Từ lúc ba cậu qua đời năm cậu 15 tuổi, Mạc Tạp tự nói với mình thật phải kiên cường. Nhưng là một con người, lúc nào cũng có thể kiên cường được sao? Bây giờ cậu thu mình lại giống như một con cọp giấy, lại bị Thần Cách nhẹ nhàng đâm một cái, liền muốn sụp đổ.
Nơi xa Thần Cách vẫn là một tia sáng lấp lánh như cũ.Thái độ trò chuyện vô cùng tự nhiên, khuôn mặt tươi cười đầy dịu dàng. Mặc dù loại dịu dàng này Mạc Tạp biết là không thành thật nhưng cậu vẫn khát khao có được. Mạc Tạp ở trên lầu nhìn Thần Cách ở lầu dưới, có chút tự giễu. Quả nhiên chỉ có mình là một đứa ngốc, cái gì cũng nghĩ không thông, cũng cảm thấy khó chịu. Vậy mà đối với phương lại xem như không có chuyện gì, xem như không có mình. Càng thấy Thần Cách như vậy, Mạc Tạp càng tức giận.
Tiết thể dục mới vừa kết thúc. Mạc Tạp một mình ngồi trong vườn hoa nhỏ của trường. Cậu ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, thì ra là một ngày không có Thần Cách trống trải như vậy.
Bất tri bất giác chuông vào học liền vang lên. Tiết sau là lớp Thần Cách học thể dục. Mạc Tạp đứng dậy, bây giờ ngay cả dũng khí nhìn Thần Cách cậu đều không có. Nhưng cậu đã chậm một bước. Xuyên thấu qua tán cây, cậu lại thấy được Tô Thụy và Thần Cách, hai người cùng nhau đứng ở góc tường ít người qua lại. Tô Thụy mắc cở đỏ mặt không biết đang nói cái gì. Mạc Tạp không muốn nhìn nữa, thật là chịu đủ rồi! Bất kể là An Na hay là Tô Thụy, luôn có nhiều người thích hắn như vậy. Hắn chính là ỷ vào có nhiều người thích mình mới như vậy. Mình chỉ là một con người nhỏ bé trong đám đông người thích hắn, hắn có thể bỏ qua lúc nào cũng được. Còn mình, mất Thần Cách coi như mất tất cả. Đây chính là sự khác biệt, Thần Cách không phải là người mà mình có thể giữ cho riêng mình.
Thần Cách cũng nhìn thấy Mạc Tạp ở phía sau bụi cây. Hắn bỏ Tô Thụy lại, đi về phía Mạc Tạp. Lúc này Mạc Tạp không còn chỗ để trốn. Tầm mắt lạnh lùng của Thần Cách mang theo tức giận, thẳng tắp quan sát Mạc Tạp, dường như muốn ăn tươi nuốt sống cậu. Trên mặt Mạc Tạp lộ ra đau thương cùng tuyệt vọng.
“Mới vừa rồi Tô Thụy tỏ tình với tôi!”
“Vậy thì thế nào, muốn tôi chúc mừng cậu sao?”
“Phải không? Vậy tôi cũng cần phải cám ơn cậu vì đã khích lệ cô ấy tỏ tình với tôi.”
Mạc Tạp suy nghĩ một chút. Khi đó thấy cô ta đau khổ như vậy, bản thân là đàn ông nên chỉ muốn an ủi cô ấy một chút mà thôi, không ngờ cô ấy lại ngộ nhận mình đang khích lệ cô ấy.
“Cậu luôn muốn tôi hẹn hò với người khác, phải không?” Thần Cách cười lạnh, có chút giễu cợt.
“Đúng vậy, dù sao chuyện cậu hẹn hò với ai tôi cũng không quan tâm. Tôi đã sớm nghĩ thông suốt. Yêu sao? Trước kia là do tôi ngộ nhận nên dùng tất cả khí lực lấy lòng cậu, muốn cậu yêu tôi. Nhưng mà tất cả đều uổng công. Mỗi ngày lo lắng đề phòng, tôi không xứng với cậu. Tôi không muốn yêu cậu như vậy nữa, tôi quá mệt mỏi rồi.” Cố ý nói ra những lời tàn nhẫn này, chỉ để cho mình đau hơn mà thôi, chỉ để trừng phạt mình thôi. Dù sao nói khó nghe một chút, những lời này cũng không làm cho Thần Cách đau được.
“Đủ rồi, câm miệng!” Thần Cách không muốn nghe nữa, đi xuống, vô lực nói: “Cậu đi đi!”
Mạc Tạp nhìn Thần Cách một chút, sau đó xoay người chạy đi. Mặc dù trong mắt cậu có hơi rưng rưng, nhưng không có tạo thành giọt lệ. Từ lúc 15 tuổi cho tới bây giờ, Mạc Tạp đã không khóc nữa. Chuyện tình cảm với Thần Cách tựa như một giấc mơ. Còn chưa giải thích được tại sao bắt đầu liền không giải thích được tại sao kết thúc.
Bởi vì ở gần nhau, dần dần vặn vẹo thành tình yêu. Thật là đau, thật thật là đau.
Sáng sớm ngày hôm sau, Mạc Tạp đứng ở cửa trường học thì bị một giọng nói quen thuộc gọi lại.
Mạc Tạp hoảng thần quay đầu, liền thấy Lý Sinh Phương. Mặc dù hắn thay đổi không ít nhưng Mạc Tạp liếc mắt một cái liền nhận ra hắn. Lý Sinh Phương là bạn của Mạc Tạp khi còn học ở trung học đệ nhất cấp. Lúc đó hai người thường cùng nhau trốn trong nhà vệ sinh hút thuốc, cũng thường cùng nhau đi đánh lộn.
“Lý Sinh Phương? Tại sao cậu lại ở chỗ này?”
“Tớ có một người bạn học ở trường này cho nên đến đây thăm, không ngờ lại gặp cậu. Tớ còn tưởng rằng nhận lầm người, không ngờ là cậu thật. Cậu thay đổi nhiều quá. Dạo này khỏe không, từ sau khi tốt nghiệp trung học đệ nhất cấp cũng không thèm liên lạc với bọn này.” Lý Sinh Phương cũng không phải khách khí ôm bả vai Mạc Tạp.
“Khỏe, cảm ơn cậu.” Mạc Tạp tránh ra khỏi vòng tay của Lý Sinh Phương.
“Từ khi nào cậu trở nên khách khí như vậy? Thật là…” Lý Sinh Phương lấy một điếu thuốc ra, ngậm lên môi, còn đưa cho Mạc Tạp một điếu. Mạc Tạp khoát tay: “Tớ không hút.”
Lý Sinh Phương đem điếu thuốc bỏ lại vào trong gói thuốc lá: “Khi nào tan lớp, cùng đi uống một chén được không?”
Mạc Tạp có chút do dự. Bây giờ cậu quả thật không có cái tâm tình làm chuyện này. Hơn nữa, Thần Cách không thích mình và người khác đi uống rượu. Thật là buồn cười, bây giờ đã đến nông nổi này mà Mạc Tạp vẫn còn nghĩ cho Thần Cách. Mạc Tạp đang suy nghĩ phải cự tuyệt chuyện này như thế nào thì Lý Sinh Phương lại vô cùng không khách khí đem tay vòng ở trên cổ của Mạc Tạp: “Bạn học cũ thật khó khăn mới gặp mặt nhau, câu coi như là nể mặt tớ một chút đi!~”
“Cách, cậu xem, tiểu tử kia không muốn sống nữa. Đứng trước cửa trường ôm ôm ôm người khác.” Giọng nói của Ngũ Khu Dương khiến thân thể Mạc Tạp cứng đơ, ánh mắt rơi vào trên người của Thần Cách đang đứng bên cạnh. Thần Cách mặt vô biểu cảm nhìn chằm chằm Mạc Tạp, sau đó nhìn lướt qua Lý Sinh Phương bên cạnh. Cái gì cũng không nói, lướt qua Mạc Tạp mà đi.
Sắc mặt Mạc Tạp tái nhợt nhìn Thần Cách rời đi. Lại đi dễ dàng như vậy sao? Tại sao? Dù là hắn có một chút tức giận, đối với Mạc Tạp mà nói đều là an ủi. Hắn cứ yên lặng đi như vậy, chẳng lẽ tình yêu này đối với hắn chỉ là một trò đùa? Hay là hắn coi như không tồn tại?
“Cậu biết bọn họ?”
Mạc Tạp không nói lời nào, cổ họng rất chặt nói không ra lời.
“Cậu làm sao vậy? Sắc mặt rất khó nhìn, có phải là không thoải mái hay không?”
Mạc Tạp lắc đầu một cái, thật lâu mới ngẩng đầu lên: “Không sao!~”
“Không sao là tốt rồi. 7 giờ tối nay tớ đứng trước cổng trường chờ cậu. Quyết định như vậy!” Lý Sinh Phương cười cười, đem tàn thuốc bỏ vào thùng rác và rời đi. Uống thì uống, dù sao cũng không sao cả, Mạc Tạp muốn tự giận bản thân mình.
Đây vốn chính là một tình yêu không công bằng. Thần Cách như vậy, mình như vậy, chẳng qua là tại sao mình lại không cam lòng? Nghĩ lại, lúc mới bắt đầu, người tỏ tình chính là mình, mà Thần Cách một câu nói thích mình cũng chưa từng nói ra. Tất cả chẳng qua đều do mình tự đa tình. Buồn cười! Mạc Tạp lấy một cái tay che mặt của mình, thật là buồn cười sao?
Ngũ Khu Dương đuổi theo Thần Cách: “Cậu làm vậy coi như xong?”
Thần Cách không lên tiếng, Ngũ Khu Dương cũng không dám lắm mồm. Bây giờ toàn thân Thần Cách lan tràn hơi thở kinh khủng, Ngũ Khu Dương cũng không muốn tự tìm đường chết. Kẻ ngu cũng nhìn ra được hai người đã gây gổ. Đây là lần đầu tiên Ngũ Khu Dương thấy Thần Cách như vậy. Người có thể làm hắn bị như vậy, đoán chừng cũng chỉ có Mạc Tạp.
Nhưng mà cảm giác tổn thương lẫn nhau là rất rất rất đau.