Bà Đồng chỉ trơ mắt nhìn cuộc gắp
gỡ tan nát, đem ánh mắt hận thù khi nhìn giặc bắn trọn sang người con
gái không biết tốt xấu, đang cầm ly nước của bà uống sạch. Thật quá mất
mặt.
Mà cô như không hề quan tâm hay sợ sệt ánh mắt xinh đẹp ấy,
chỉ nhẹ nhàng quay sang nhìn thẳng vào mắt bà, đem toàn bộ ánh mắt sắc
lịm ấy đi vào không khí:
-Nó còn nhỏ, con có thể nuôi nó tới già, còn có bạn trai của nó, đừng ép nó nếu không còn sẽ cho nó đi theo con.
Cô không phân biệt người trước mặt là ai mà lên tiếng cảnh cáo, cô chính
là một điển hình sống cho cái việc áp đặt này nọ của mẹ cô. Nếu có trách cô thô thiển, cứng cỏi thì chỉ có trách bà.
Bà biết chứ, chỉ thở dài, cùng không tức giận vì lời nói của con gái, bà đã quên cái tính
của nó. Một lúc sau, trời quang mây tạnh, bà mới quay sang hỏi:
-Không phải thứ sáu tuần sau mới về sao, cơ quan của con tốt nhỉ, nhốt con gái người ta nửa năm, lại cho về trước những 1 tuần, ta còn chưa nói,…. Sao con lại dám mặc cái thứ kia về.
Trong giọng nói của bà có tức
giận nhưng chung quy cũng là quan tâm, nhớ nhung con mới vậy. Không thể
trách được bà. Hiển nhiên cô biết, cười cười như không:
-lần này về nghỉ 2 tuần, sẽ không đi sớm.
Hai người nói chuyện đội câu đột nhiên nổi sóng ngầm.
………………………..
Ngoài đường, trước của khách sạn, chậm rãi đỗ 1 chiếc xe màu đen lịch lãm
-Mẹ, con đến khách sạn rồi, bàn 15 phải không? Người đàn ông vội vàng đi ra từ xe, mặt anh dính mồ hôi trông rất nam tính.
Bà mẹ nghe điện thoại lớn giọng nói:
- Con người ta đợi 45 phút đồng hồ rồi, làm gì mà ko để anh Chu giải
quyết lại lỡ hẹn, người ta đã bỏ về , làm ta mất mặt quá. Thật chẳng ra
làm sao.
Bất quá tiểu thư đó là người mới từ nước ngoài về, chỉ
nghe danh chứ chưa gặp, mới gần tiếng đồng hộ đã không đợi được thử hỏi
sau này sao kiên nhẫn an phận thủ thường mà đợi con bà. Mối này có bại
cũng không có lỗ. Nhiều khi bà tự hỏi, tại sao con lấy 1 bóng hồng bên
cạnh cũng không có, bà chưa từng kén chọn, hay chê bài gì cả, thậm chí
đứa nào cũng được, không hề cầu danh gia vọng tộc, bởi vì nhà bà đã là
thế gia cường mạnh rồi.
Bên kia im lặng chỉ xen vào 1 câu con xin lỗi rồi tắt máy, anh chẳng quan tâm cô ta đi hay ở, như vậy cũng tốt,
đỡ phải từ chối này nọ. Anh nghĩ, có lẽ anh đã quá dung mẹ anh rồi, thời gian là vàng bạc, việc nhiều không hết, lại chỉ suốt ngày lo lập thất
thì không phải là đàn ông. Nhưng anh không biết rằng trong mắt người
khác, 1 kẻ giàu có như anh có chia 5 xẻ 7 gia tài của đại dòng họ nhà
mình cũng cầm cự được tới già.
Đưa mắt nhìn của khách san theo
quy luật mà mở ra đóng vào, anh bất giác thở dài, dù sao cùng đến rồi,
chi bằng tận dụng để là việc. Nói xong anh xách cặp táp tiến vào cửa, bộ dạng lịch lãm, hút hồn. Anh tiến vào bàn đã đặt trước, hết thảy không
quan tâm tới mọi sự ồn ào, rút máy tính ra từ chiếc cặp da, ngón tay anh linh hoạt trên bàn phím, chẳng có gì khoa trương khi anh xuất thân là
một dân IT chính hiệu.
Trời thu mát mẻ, đôi lúc hơi lạnh,trái tim anh chẳng mấy khi có biến động vào thời khắc giao mùa nên chẳng bao giờ quan tâm thời tiết, thư kí của anh rất chu đáo, chuẩn bị tất cả giúp a. Không khí trong khách sạn ấm áp, vì vậy vừa mới ngồi xuống ghế, anh đã
cởi bỏ lớp áo vest trùng, để lộ 1 cơ thể khỏe khoắn sau lớp áo len đen
nhánh, mỏng dính, đang cố ôm sát thân hình anh, đơn giản là anh có thói
quen tập thể hình điều độ như mọi nhân viên công sở thôi. Một lúc sau,
anh rời bàn phím, thoải mái tựa người ra sau, dáng vẻ rất tao nhã, nhưng cũng rất phong tình vạn chủng, mấy cô lễ tân cứ để ý anh nãy giờ.
- Trần lượng, tôi đã hạ cánh an toàn ở Xin rồi. Tôi rất vui vì sự nồng
hậu của anh và quý công ty, tôi rất mong tuần sau chúng ta có thể hội
ngộ.
Một người đàn ông Séc đang ưu nhã nâng ly rượu, thưởng thứ
cảnh biển trên bong tàu sang trọng. Ánh mắt anh rất nhiệt tình, không
mang chút toan tính nào, có thể thấy hai người rất thân thiết tù rất lâu rồi.
-Ông John không chê chúng tôi là rất vinh hạnh rồi, tôi sẽ sang đó vài ngày tới, mong giao dịch thuận lợi, thành công.
Anh không quên cười rạng rỡ với người kia, tâm trạng rất vui vẻ, mà người
đó rất trân trọng 1 thương nhân tài giỏi, chính trực như anh vậy.
- Hẹn sớm gặp lại ………… À, bên anh khá ồn đấy
Nói xong còn cười đậm hơn, rồi màn hình mất kết nối. Bất quá anh cũng chẳng quan tâm, lời cãi vã của họ chỉ nhảy từ tai này sang tai khác, a cũng
chảng hiểu tại sao John cười, anh ta chỉ mới bập bẹ vài tiếng Trung,
hông biết nghe đc gì, chắc thấy náo nhiệt nên cười. Anh cũng không quan
tâm nhiều . Ưu nhã cầm tách cà phê được mang tới khi diễn ra cuộc nói
chuyện, nên đã nguội bớt, anh ngửi qua rồi hài lòng đưa tới môi định
nhấp 1 hụm. Thật không ngờ, vừa tới miệng đột nhiên đằng sau anh rầm.
Sau lưng anh có biến, dường như vụ cãi nhau có xô sát , đối phương tức
giận, đứng dậy tiện thể hẩy ghế sau lưng và anh chính là kẻ đen đủi hứng chịu. Cà phê đen thấm dần qua lớp áo quần, mùi thơm bốc lên và ánh mắt
khó chịu của chủ nhân, cũng may anh nhanh tay đá bàn ra xa nên giấy tờ
mới không bị ướt, chỉ tiếc mạnh quá bẩn hết quần áo. Nhanh tay gọi đt
cho thư kí đem quần áo trong xe tới, anh khó chịu không thèm lau, trực
tiếp lạnh lùng quay lại.
………….
.